Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm nay trăng tròn nhô cao, ta và Tiêu Vọng ngồi ở trong tiểu đình tử uống rượu ngắm trăng, hắn nói với ta:

-  “Ngày mai sắp đến rồi.” - Ta mỉm cười đối hắn nói:

- “Đúng vậy, ngày mai ta sẽ đến Hoa Phong quốc, ngươi sẽ đến tiễn ta phải không?”

- “Đương nhiên sẽ.” - Hắn rất nghiêm túc đối ta nói. Hắn ẩn tình mạch mạch nói với ta:

- “Chúng ta hai người ước định thế nào?”

- “Ước định gì?” - Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn vươn ngón út nói với ta:

- “Đời này kiếp này, chúng ta vĩnh viễn không quên đối phương, cho dù là không thấy người, cũng phải nhớ mong đối pương.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, sau đó vừa cười vừa đưa tay ngoắc lại nói với hắn:

- “Ân, đã ước định, không được đổi ý.”

- “Đương nhiên rồi. Ha hả" - Nói xong liền ngã xuống ngủ. Ta giúp hắn sửa lại tóc, lặng lẽ chạm vào gương mặt hắn đối hắn nói:

- “Nếu như thực sự có thể như như vậy, ta lần này đi coi như là có giá trị”

Một giọt nước mắt rơi trên gương mặt hắn.

Tiêu Vọng sáng sớm dậy thấy chình mình đang nằm trên bàn tại trong đình, trên người khoác một kiện y phục, đó là của Mộng Nam, hắn nắm lấy y phục, hình như minh bạch cái gì, bật người đứng lên đi đến phòng của ta, bên trong không có một người, hắn đem tất cả các hạ nhân vừa đi ngang qua đối họ rống ta:

- “Mộng Nam đâu? Hắn đang ở nơi nào????”

- “Thiếu gia… Thiếu gia hắn… Ngày hôm nay trời còn chưa sáng đã đi đến Hoa Phong quốc rồi.”

- “Cái gì?” - Nghe xong hạ nhân nói, khiếp sợ ngã xuống đất, ôm lấy y phục ta, từng giọt từng giọt nước mắt không ngăn được chảy ra ngoài.

- “Mộng Nam!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Ta ở trên xe hình như nghe có người gọi. Ta quay đầu lại nhìn, không ai, đó chính là ta ảo giác sao.

Ta cúi đầu cười khổ, lẩm bẩm nóit:

- “Vọng, ngươi sẽ không tha thứ ta sao, sẽ không tha thứ ta bất cáo nhi biệt sao …”

Ta từ người khác nghe được ca ca của ta, cũng chính là tên của đương kim hoàng thượng, mệnh vi Tịch Nam.

Ta nghe được tên này cũng hiểu vì sao đương sơ tại lâu lý muốn ta gọi ngươi là “Vọng Tịch “, cũng minh bạch đương sơ vì sao ngươi giúp ta danh tự là “Mộng Nam”.

Đó là bởi vì ngươi yêu chính là đương kim hoàng thượng, thế nhưng quốc gia tôn nghiêm làm trong, ngươi điều tra đương kim hoàng thượng có một vị đệ đệ song bào, đồng thời đang tại lâu lý làm tiểu quan, ngươi mới mua đêm đầu của ta.

- “Vọng Tịch” - là ngươi mong muốn chính mình có thể cùng Tịch Nam yêu nhau.

- “Mộng Nam” - là ngươi một tưởng chính mình và Tịch Nam cùng nhau tồn tại.

Nói đến, ta chỉ là một người thế thân, là một tiểu quan so với nữ nhân còn đê tiện hơn, từ khi ta biết tất cả sự tình, lòng ta như bị một đao một đao cắt nát, máu đang không ngừng nhỏ giọt. Ta không đành lòng nhìn ngươi khổ sở, cũng không đành lòng nhìn chính mình bị đao tử thương tổn, ta chỉ có thể trốn tránh, chạy trốn tới nơi cách xa ngươi. Cho dù như vậy, ta còn cùng ngươi ước định, tuy rằng ước định kia hung tàn thương tổn ta, thế nhưng ta sẽ không hận ngươi, bởi vì ta thật sâu yêu ngươi, yêu ôn nhu của ngươi, yêu ngươi đối ta thật tốt.

Nước mắt một giọt một giọt rơi trước ngực, ta hai tay che mặt mình, nhỏ giọng nức nở, nước mắt từ kẽ tay chảy ra.

Bên tai còn truyền đến ước định kia.

- “Đời này kiếp này, chúng ta vĩnh viễn không quên đối phương, cho dù là không thấy người, cũng phải nhớ mong đối pương.”

Trước mắt hiện ra khuôn mặt tươi cười của hắn, nghe hắn ước định.

Tối hậu chính là khiến cho bản thân khóc càng thêm lớn tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net