Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này ko ai đọc truyện này nữa nhỉ ??
Có nên Drop ko, mình thấy các bạn chẳng còn hứng thú vs truyện nữa, Vote và lượt đọc ngày càng ít đi thấy rõ !! Cho mình động lực điiii
==================================================================
Tiêu Vọng và Lạc Ảnh mỗi ngày đều đến Hi Nam Các thăm ta, thế nhưng Tiêu Vọng sợ ta tức giận, mỗi lần đến đều chỉ đứng ngoài cửa nhìn ta, ta cũng không để ý hắn, cùng Lạc Ảnh hi hi tiếu tiếu.

Có một ngày Lạc Ảnh nâng bát cơm uy ta, đối ta nói:

- “Mộng Nam, như vậy có được không? Ngươi điều không phải rất thích Tiêu Vọng sao?” - Ta đem cơm nuốt xuống cười đối hắn nói:

- “Ta lúc nào thích hắn, ta thế nào không biết vậy?”

- “Thế nhưng, ngươi tuy rằng tỏ ra tức giận với hắn, nhưng trong ánh mắt ngươi lại rất cao hứng, nơi duy nhất không thể nói dối chính là ánh mắt của ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết sao?”

Ta để hắn buông bát, đem tay hắn cầm chính trong lòng bàn tay mình nói:

- “Ta có lẽ không lừa được ngươi, ta nhìn thấy hắn thật rất cao hứng, thế nhưng ta không hy vọng hắn tới tìm ta. Hơn nữa hiện tại người ta thích là ngươi, lẽ nào ngươi không thích ta sao?”

Ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn, gương mặt hắn hơi phiếm hồng, đối ta nói:

- “Ta đương nhiên thích ngươi.” - Nói xong thì hôn ta, ta dùng dư quang thấy bóng lưng Tiêu Vọng rời đi.

Ta biết dục vọng của Lạc Ảnh dần dần cương, ta đối hắn nói:

- “Thế nào? Lẽ nào ngươi không muốn phóng thích?”

Lạc Ảnh giật mình nói:

- “Thế nhưng ngươi đang bị bệnh, ” - Ta cầm lấy phân thân của hắn nói:

- “Ngươi điểm nhẹ thì có thể.”

Lạc Ảnh sau khi nghe thấy càng khiến môi hắn ấn mạnh vào vai ta, nhẹ giọng nói:

- “Ta sẽ ôn nhu đối với ngươi.”

Hắn đem y phục ta chậm rãi cởi ta, ta trần như nhộng đứng trước mặt hắn, ta cúi xuống, dùng miệng nhẹ xoa phân thân của hắn, một hồi, phân thân hắn đã cứng ngắc, ta quỳ gối trên giường, hai tay chống đỡ thân thể. Đợi hắn tiến nhập.

Hắn dùng phân thân ma sát qua lại, nhắm ngay, chậm rãi tiến nhập, rất sợ ta sẽ thụ thương, ta rên lên một tiếng.

Cuối cùng toàn bộ vào được, hắn bắt đầu chậm rãi di động, ta cũng bắt đầu theo tiết tấu của hắn một trước một sau, ta hai tay nắm sàng đan, hắn hỏi ta có đúng hay không rất đau, ta quay đầu nói với hắn:

- “Ừ điều không phải là đã lâu không thoải mái như thế này”

- “Như vậy a ta đây có thể nhanh thêm một chút không?” - Hắn có điểm đùa giỡn nói với ta.

Ta cười trả lời hắn:

- “Ah ... nhanh lên một chút ... nhanh lên một chút” - Nghe được thỉnh cầu của ta hắn chấn động nhanh hơn.

Thời gian trôi qua, chúng ta đều rơi vào vui thú.

Ta và hắn đến cao trào thì cùng nhau phóng thích ra. Lần này hắn không bắn trong cơ thể ta. Mà hắn bắn trên bụng ta.

Có thể bởi vì sinh bệnh, phóng thích xong liền ngã xuống ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khỉ tỉnh lại thấy Lạc Ảnh không ở cảnh, ta liền gọi Tiểu Thuận tử, bảo Tiểu Thuận tử giúp ta rửa mặt chải đầu rồi đưa ta ra hoa viên.

Ta và Tiểu Thuận tử đi tới hậu hoa viên, thấy một vị mỹ phụ đang ở đó ngắm hoa, Tiểu Thuận Tử nói cho ta biết vị này chính là Hoàng hậu nương nương, ta thấy nàng triệu ta tới, ta loan hạ thắt lưng đối nàng nói:

- “Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu đối ta nói:

- “Ngươi đứng lên đi” - Hoàng hậu thấy khuông mặt ta xong cũng hơi đỏ mặt.

Nàng nói với ta:

- “Ngươi chính là Tiêu Mộng Nam ở Hi Nam Cung phải không, nghe nói ngươi là một mỹ nam tử tuyệt sắc, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không phải tầm thường.”

- “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương khích lệ.” - Hoàng hậu đối ta cười cười, nói với ta:

- “Ngươi cùng ta đang đi dạo chứ.”

Ta tất cung tất kính nói:

- “Vâng. Hoàng hậu nương nương.”

Ta cùng với hoàng hậu đi dạo trong hậu hoa viên, ta cùng với nàng trò chuyện đến thật hài lòng. Nói cái này rồi nói cái kia.

Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, có người đến nói:

- “Hoàng hậu nương nương, ngọ thiện đã chuẩn bị cho xong, thỉnh Hoàng hậu nương nương bãi giá hồi cung dùng bữa.”

Hoàng hậu gật đầu, đối với tiểu cung nử tới báo nói:

- “Ngươi đi sai người đem ngọ thiện tới hậu hoa viên, ta nghĩ muốn cùng Tiêu công tử dùng bữa.”

Ta vội vàng nói:

- “Điều này sao có thể, ta và nương nương dùng bữa thì thật thất lễ, ta hãy cứ trở về dùng bữa là tốt rồi.”

Hoàng hậu kéo ta nói:

- “Ta cùng với ngươi trò chuyện đến hăng say, ngươi nhẫn tâm cắt đứt sao?”

- “Thế nhưng ...” - Hoàng hậu nói tiếp:

- “Không có thế nhưng, bọn họ muốn nói cái gì thì cứ mặc cho họ nói. Tới đây, ngồi xuống.” - Hoàng hậu cười cười.

Ta cũng không có ý tái từ chối, liền ngồi xuống.

Dùng xong ngọ thiện, hoàng hậu đối ta nói:

- “Ta chưa bao giờ cùng người khác nói chuyện hợp như vậy, cũng tốt lâu rồi không được hài lòng như thế, thực sự là nhờ ngươi rồi.” - Hoàng hậu vừa nói xong, Tiểu Thuận Tử đem dược đến trước mặt ta nói:

- “Vương gia, nên uống thuốc rồi.”

Hoàng hậu nhìn thấy nói với ta:

- “Ngươi bị bệnh sao?”

Ta cười khổ nói:

- “Cũng không phải là cái gì trọng bệnh.” - Ta nâng dược lên một hơi uống toàn bộ. Tiểu Thuận Tử đưa ta chén nước trong để sấu khẩu (súc miệng).

Ta nói với hoàng hậu:

- “Khiến nương nương ngươi chê cười.”

Hoàng hậu kéo tay của ta nói:

- “Tuổi còn trẻ, lại sinh bệnh, sau này phải hảo hảo dưỡng thể.” - Ta gật đầu. Ta hỏi nàng:

- “Hoàng hậu, có thể nghe tại hạ hiến một khúc?”

- “Rất tốt.” - Ta đem cầm đặt trên đùi, nhẹ nhàng đạn tấu.

Hoàng hậu nghe đến thập phần nhập thần.

Một khúc kết thúc, hoàng hậu vỗ tay, đối ta nói:

- “Tiêu công tử quả nhiên tài hoa hơn người, thực sự là nhất biểu nhân tài (tuấn tú lịch sự).” - Ta cười nói:

- “Đã lâu không đàn, không có làm hư nhã hứng của nương nương là tốt rồi.”

Hoàng hậu đối ta nói:

- “Tốt là tốt, thế nhưng tiếng đàn của ngươi quá mức ưu thương, ngươi chuyện gì khó khăn sao?” - Ta yêu yêu đầu, nhìn sắc trời một chút, đối hoàng hậu nói:

- “Nương nương, thời gian không còn sớm nữa, tại hạ có thể về trước không?

Hoàng hậu cười khổ nói:

- “Ngươi xem trí nhớ của ta, ngươi vốn có bệnh, ta còn lôi kéo ngươi, thật là, mau trở về đi thôi, trời lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”

Ta vừa muốn đi, hoàng hậu đối ta nói:

- “Ta sẽ thường đến xem ngươi, có bạn trò chuyện.” - Ta cười nói:

- “Nhượng hoàng hậu quang lâm hàn xá, thực sự là không có ý tứ rồi.”

- “Nói cái gì vậy? Được rồi, mau trở về đi.” - Sau khi ta và hoàng hậu chia tay, trở lại Hi Nam Các, chỉ thấy Lạc Ảnh đã ở trong gian phòng chờ ta.

Hắn hỏi ta đi nơi nào, ta nói hắn ta ở phía sau hậu hoa viên cùng hoàng hậu.

Hắn tựu đối ta nói:

- “Sau này đi ra ngoài phải nói cho ta một tiếng, đừng để ta lo lắng.”

Ta nở nụ cười.

- “Hảo, sau này ta muốn đi đâu liền nói cho ngươi một tiếng.”

- “Là quy định.”

- “Ân.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net