Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây, Hi Nam Các mỗi thời mỗi khác đều náo nhiện, dùng xong tảo thiện *đồ ăn sáng*, hoàng hậu sẽ đến tìm ta nói chuyện phím, ngọ thiện xong Lạc Ảnh và Tiêu Vọng sẽ đến thăm ta.

Cho nên, Tiểu Thuận Tử thật cao hứng. Theo cách hắn nói, chính là ta vui vẻ hắn sẽ vui vẻ.

Ngày hôm nay, dùng xong tảo thiện, hoàng hậu cũng như ngày thường tới, thế nhưng lần này nàng mang theo một tin khiến người khác khiếp sợ.

Hoàng hậu dùng tay áo rộng thùng thình che khuất mặt đối ta cười nói: “Ta vừa ở phía sau hoa viên thấy hoàng thượng gắt gao ôm một nam nhân, ta nhìn thoáng qua, ngươi đoán ta thấy cái gì? Ta thấy hắn là người giống ngươi như đúc. Lúc đó ta còn tưởng rằng là ngươi.”

Ta âm thầm cười khổ: “Hoàng hậu người nhất định là nhìn lầm rồi, ta ở Hi Nam Các đã lâu không đi ra ngoài.”

“Ha hả, cũng đúng, trên đời chỉ có một Tiêu Mộng Nam.” Hoàng hậu cũng đối ta cười, ta nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu, nếu không chúng ta cùng đi ra ngoài một chút?” Hoàng hậu dùng nhãn thần hoài nghi liếc nhìn ta, lôi kéo tay của ta nói: “Không sao chứ? Ngươi điều không phải thân thể khó chịu sao?”

Ta vỗ vỗ ngực mình, đối hoàng hậu cười nói: “Ta ngày hôm nay hảo rất nhiều, đi thôi.”

Ta kéo Hoàng hậu ra khỏi cửa phòng. Vừa mới bước ra khỏi cửa đã đụng phải một người khác, ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt giống ta như đúc trước mặt, ta vừa muốn nói nhưng không được. Hắn phủi phủi trên người, khinh thường nói: “Thật là, bước đi cẩn thận một chút đi.”

Hắn nói xong thì thấy ta, lộ ra gương mặt cười nhạo đối ta nói: “Ai nha, nguyên lai là ngươi a, thế nào? Lâu rồi không gặp thì lại lớn mật tới như vậy? Không hổ lúc đầu là hồng bài tiểu quan.”

Ta không muốn cùng hắn tính toán, nghĩ sớm một chút ly khai phạm vi tầm nhìn của hắn. Liền cúi đầu đối hắn nói: “Đúng không…” Ta còn chưa nói sau. Hoàng hậu phía sau liền bước lên trước mắng ta: “Ngươi là ai? Thấy bổn hoàng hậu còn không quỳ xuống?”

Hắn không chỉ không có quỳ xuống, còn đối ta cười to nói: “Ha ha ha! Quả nhiên không hổ là một tên hồng bài nam sủng! Đến cả hoàng hậu cũng đối tốt với ngươi như vậy.”

Hoàng hậu nóng nảy, ta kéo hoàng hậu, đối nàng lắc đầu. Hoàng hậu thấy như ta vậy, cũng không nói thêm gì.

Ta quỳ xuống, đối hắn nói: “Hoàng thượng, thỉnh tha thứ tại hạ, vừa rồi là tại hạ bất hảo. Xin lỗi.”

Ta còn không nghe hắn nói gì đã đứng lên đi qua khỏi người hắn. Hoàng hậu cũng đi theo phía sau ta.

Ta cùng hoàng hậu tới hậu hoa viên, chúng ta tới nơi lần đầu tiên gặp mặt. Ta cùng hoàng hậu ngồi xuống, hoàng hậu tức giận nói: “Thật là, lần đầu tiên có người vô lễ như vậy, ta nếu không phải nể mặt ngươi, ta đã bắt hắn đi. Hừ!”

“Đều là ta không tốt, ta hẳn là nên cẩn thận một chút.”

“Thế nào là lỗi của ngươi, chính là ngươi không sai, ta thấy hắn cũng muốn đem phiền phức cho ngươi, được rồi, ta hỏi ngươi một vấn đề.”

“Hoàng hậu xin hỏi.”

“Ngươi và hắn có quan hệ gì? Thế nào lại có gương mặt giống nhau như vậy?” Nàng lấy ra một phiến tử vừa quạt vừa hỏi.

Ta nhìn hoàng hậu một cái, sớm biết rằng nàng sẽ hỏi, liền nói: “Hồi hoàng hậu, hắn là thân ca ca của ta, chúng ta là song bào.” Hoàng hậu nghe xong câu trả lời đơn giản của ta, ngừng tay đang quạt. Kinh ngạc nhìn ta.

Hoàng hậu hét lớn: “Không có khả năng, này tuyệt đối không có khả năng! Vậy vì sao ngươi bị đưa đến làm con tin?”

Ta bất đắc dĩ đem hết toàn bộ sự tình kể cho hoàng hậu nghe. Hoàng hậu nghe xong đối ta nói: “Rất khó khăn phải không?”
Ta cười nhìn hoàng hậu, nghi hoặc nói: “Vì sao?”

“Vì sao? Ngươi còn hỏi ta vì sao?” Hoàng hậu khó tin nói.

Ta buồn cười nói: “Có cái gì hảo khổ sỡ đâu? Tất cả mọi chuyện đều trải qua, tâm cũng không còn, cái gì đều không có cảm giác.” Hoàng hậu yên lặng nhìn ta. Ta vội vàng chuyển sang chuyện khác nói: “Hoàng hậu, ngươi biết thân phận của ta, ngươi không hận ta sao?”

Lần này hoàng hậu hỏi ngược lại ta: “Vì sao ta phải hận ngươi?”

“Ta là một nam sủng, đem hoàng thượng mỗi ngày giữ bên cạnh mình, hầu như không đi đến chỗ các ngươi, ngươi chẳng lẽ không hận ta đem phu quân của người cướp đi sao?”

Hoàng hậu cười đối ta nói: “Ha hả, ngươi thực sự là khả ái. Kỳ thực ta hòa hoàng thượng thành thân chỉ là vì lợi ích của bản thân, hắn đến bây giờ còn chưa chạm qua ta. Ngươi hỏi ta vì sao không hận ngươi? Đó là bởi vì ta và ngươi rất có duyên. Cho dù ngươi và phu quân của ta từng có cái gì, ta cũng không quan tâm.”

Ta đối với câu trả lời của hoàng hậu rất kinh ngạn.

Nàng còn nói: “Kỳ thực, ta lúc đầu nghe nói ngươi tới, hoàng thượng mỗi ngày đều chạy đến chỗ ngươi, ta cũng có chút tức giận, ta vốn là muốn tới tìm phiền toái cho ngươi, nhưng sau lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thì không còn như vậy nữa.”

“Ngươi hiện tại thực sự không hận ta sao?”

“Ân. Ta hiện tại xem ngươi như đệ đệ, nếu như ngươi không chê, gọi một tiếng tỷ tỷ.” Hoàng hậu kéo tay của ta.

“Ta có thể có một tỷ tỷ như ngươi, thực sự là quá vinh hạnh rồi.” Ta điềm điều cười nói.

“Đâu có, ngươi sau này sẽ là đệ đệ của ta, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.”

Vừa nói xong, phía trước chúng ta có rất nhiều thị vệ, đi tới trước mặt chúng ta, người dẫn đầu đối những người phía sau nói: “Bao vây đình lại!”

Hoàng hậu nhìn bọn họ: “Các ngươi làm cái gì?!” Hoàng hậu rất tức giận, chỉ vào người dẫn đầu nói.

Hắn nói: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương tha thứ vi thần vô lễ, thế nhưng hoàng thượng hạ lệnh đem Tiêu công tử bắt lại.”

Ta yên lặng nghe hắn nói, ngực không hiểu sao có một trận mất mát.

Hoàng hậu hỏi: “Vì sao?”

“Vi thần cũng không biết.”

“Ngươi “

Hoàng hậu tức giận đến nói không ra lời. Ta đối hoàng hậu nói: “Tỷ tỷ, không cần lo lắng, ta cùng vị đại nhân này đi xem.” Ta đi lên phía trước, nói với hắn: “Vị đại nhân này, chúng ta đi thôi.”

Hoàng hậu muốn kéo ta, thế nhưng không làm. Ta quay đầu lại, đối hoàng hậu cười cười, liền đi theo đám người vây quanh ta.

Ta yên lặng nghĩ, này có thể là lần cuối ngươi nghe ta gọi tỷ tỷ a, cũng là lần cuối cùng ngươi gặp mặt ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net