Chương 66: Chạm trán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Chạm trán

"Arthur, chúng ta tới nơi này làm gì?" Uông Tiểu Lam vẫn không hiểu vì sao Arthur muốn dẫn cô đến Trung Quốc. Tuy nơi này là quê hương của cô, nhưng cô đã theo mẹ sang Anh từ khi còn rất nhỏ, bây giờ quay lại chỉ cảm thấy xa lạ không hơn.

"Mang em trở về nhìn xem." Arthur vươn tay vuốt lại sợi tóc rối trên trán cô, cười dịu dàng nói.

"Cũng tốt, lâu rồi em chưa có dịp về thăm mọi người." Uông Tiểu Lam lạnh nhạt cười, thật ra cô không hề muốn trở về, bởi vì, nơi này có người cô không muốn thấy. Nếu không phải vì trước kia cha cô ngoại tình, cô cũng đâu đến nỗi phải sang Anh làm một đứa hầu gái hèn mọn? Hừ!

"Em cũng không cần đi thăm bọn họ, anh trở về lần này không phải vì việc đó." Tuy luôn giữ thái độ trầm mặc, nhưng tất cả những gì liên quan đến Uông Tiểu Lam, anh đều biết rõ ràng.

"Cám ơn anh, Arthur." Uông Tiểu Lam cũng không quan tâm sân bay có đông người hay không, vươn tay ôm chặt lấy anh, khóe môi không nhịn được cong lên một nụ cười đắc ý.

Người đàn ông cao quý tuấn mỹ này, là của cô.

"Đi thôi, chúng ta nên tới khách sạn." Arthur ôm chặt Uông Tiểu Lam, giọng nói rất nhẹ, nét mặt lại cực kì lạnh lùng.

...

Hướng Thanh Lam xuất viện đã là chuyện của nửa tháng sau, thật ra cô không muốn nằm viện lâu như vậy, nhưng vì con, cả vì Thanh nữa, cô phải cố gắng hết sức mình.

'Cốc, cốc, cốc' Tiếng đập cửa truyền đến, cô đứng lên, xoa xoa bả vai có chút đau đớn vì phiên dịch, sau đó mới chậm rãi ra phòng ngoài mở cửa.

"Chào em, tôi là Tô Triết Thác, hàng xóm mới của em." Tô Triết Thác khẽ dựa người vào khung cửa, chỉa chỉa sang căn nhà xa hoa đối diện, sau đó đưa tay về phía cô: "Hoan nghênh em tới thăm nhà tôi."

Hướng Thanh Lam ngơ ngác nhìn tay anh, lại nhìn lên mặt anh một chút, chớp hai mắt. Chắc chắn là cô nhìn lầm rồi, đây sao có thể là Tô Triết Thác được?

"Nào cô gái, bắt tay với tôi một cái đi." Anh nắm lấy tay Hướng Thanh Lam, lắc lắc một hồi rồi buông ra, ý cười trên mặt càng lúc càng lớn.

"Từ hôm nay trở đi, tôi và em mới bắt đầu quen biết." Nói xong, anh vui vẻ xoay người sang đường, mà ngay cả bước chân đều cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn mọi khi.

Lam Lam, bắt đầu từ hôm nay, chúng mình sẽ quay lại điểm xuất phát. Anh sẽ thật cố gắng, cho nên, xin em đừng vội vàng cự tuyệt được không?

Hướng Thanh Lam đứng trước cửa, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương. Cô thật sự không biết Tô Triết Thác hiện tại muốn làm gì, mà kể cả có biết, có lẽ cô cũng không quản được.

Thế giới này, đã điên đảo mất rồi.

Ôm tài liệu đi ra ngoài, cô có chút tò mò nhìn sang căn nhà của Tô Triết Thác. Phải công nhận là anh rất giỏi, trong thời gian ngắn như vậy đã tu sửa một nơi cũ nát thành biệt thự xa hoa hào nhoáng. Nhưng mặc kệ anh thay đổi cỡ nào, cuộc sống của cô sẽ vẫn tiếp diễn như cũ, nếu nói thay đổi, có chăng chính là một chút mong chờ.

Đứa bé trong bụng, cùng với, cha của nó...

Giao tài liệu xong, cô tranh thủ đi mua thêm ít đồ cá nhân, lòng vòng một hồi, thế nhưng khi về đến nhà đã là cuối chiều. Cô đứng ở cửa, nhìn chằm chằm túi to túi túi nhỏ chất đống phía trước, tùy tiện mở một túi ra, bên trong thế nhưng có ba bốn bình sữa, thậm chí, còn có mấy bộ quần áo trẻ con, có của bé trai, cũng có của bé gái. Xoa xoa huyệt thái dương, cô cảm giác trán mình đang toát ra một ít mồ hôi lạnh.

"Em về rồi, nhìn xem còn thiếu gì nữa không để mai anh mua thêm?" Tô Triết Thác cười cười đi về phía cô, hai tay còn xách theo hai túi to nữa, biểu cảm rất là đáng giận. Hướng Thanh Lam nhìn anh một hồi, đứng lên, lấy chìa khóa mở cửa, sau đó... Đóng sầm lại trước mặt anh.

Tô Triết Thác ngây người một lúc, Lam Lam của anh, khi nào thì trở nên khó tính như vậy, sao trước kia anh chưa từng nhận ra? Anh còn đang miên man suy nghĩ, cửa đã mở lần nữa, Hướng Thanh Lam bước ra, cầm một tờ giấy đưa cho anh.

'Đừng mua thứ gì cho em nữa, em không cần.' Chữ cô viết rất ẩu, dường như có chút sốt ruột. Cô không muốn có thêm quan hệ gì với anh, cũng không muốn nhớ lại điều gì. Hiện cô đang sống rất ổn, có con ở bên cô là đủ rồi, cô không cần anh áy náy, không cần gì hết.

"Đây là anh cho em bé, không phải cho em." Tô Triết Thác nắm chặt tay, rất nhanh lại buông lỏng. Tô Triết Thác này không phải kiểu người dễ dàng chấp nhận thua cuộc, anh đã từ tay thần Chết trở về một lần, lúc này đây, dù việc gì xảy ra anh cũng sẽ không từ bỏ.

Anh đi tới, thoải mái nhấc mấy túi đồ bên chân, không cần biết Hướng Thanh Lam có đồng ý hay không, nghênh ngang bước vào nhà, mà lúc này Hướng Thanh Lam có muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.

Người đàn ông này, trước nay vẫn luôn tự ý xen vào cuộc sống của cô như vậy.

"Lam, sao em lại có thể ngồi ở chỗ kia? Nơi đó có máy tính, không tốt cho em bé." Tô Triết Thác sốt ruột nhìn cô, không yên lòng nói, lại quên mất máy tính không hề mở.

"Lam, em xem anh làm có đúng không?"

"Lam, đừng cướp việc của anh thế chứ!"

"Lam..."

Tô Triết Thác quay đầu, vừa vặn thấy Hướng Thanh Lam đang ngây người, ánh mắt mông lung thương cảm, dường như, đang nhớ tới người nào đó. Anh hơi mím môi, sau đó rất nhanh nở nụ cười, sắp xếp cẩn thận những thứ mình mới mua.

Anh làm việc nhiều hơn, cô có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.

Anh chưa từng vì ai mà cố gắng nhiều như vậy, nhưng cũng chưa từng tổn thương ai sâu đến thế. Lam Lam, có lẽ là duy nhất một người.

Nhưng lần này anh thật sự cam tâm tình nguyện, bởi vì, tất cả đều là lỗi của anh. So với mất đi cô, tất cả những thứ khác đều trở nên bé nhỏ không đáng kể, bao gồm, cả đứa bé còn chưa chào đời kia.

...

"Chủ nhân, sao đột nhiên ngài lại muốn mua tòa bách hóa đang xây của Tô thị?" Ngân Táp khó hiểu hỏi Arthur. Tòa nhà kia còn chưa hoàn thành, nhìn qua cũng chẳng có gì đặc sắc, chủ nhân nghĩ gì mà lại muốn bỏ một đống tiền mua nó về?

"Không rõ lắm, chỉ là muốn mà thôi." Arthur trả lời đơn giản, cũng rất mơ hồ.

"Chủ nhân, cô gái kia lại đi ra ngoài rồi." Ngân Táp nhàm chán kể lể. Tại sao chủ nhân không quan tâm tới Uông Tiểu Lam hơn một chút, bây giờ nhìn xem, cả ngày cô ta chỉ biết gây chuyện.

"Không lạc đâu mà lo." Arthur thản nhiên nói, dường như chẳng lo lắng chút nào về Uông Tiểu Lam. Có khi anh cảm giác mình rất yêu cô, có khi lại cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng, thật kì lạ.

"Ngân Táp, tôi muốn nhanh chóng có quyền sở hữu của tòa nhà này."

"Được rồi, tôi sẽ làm ngay." Ngân Táp gật đầu, chỉ cần chủ nhân muốn làm, như vậy, cậu nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.

Đi ra ngoài, cậu khó chịu nhướn mày, bên ngoài không có ai, quả nhiên cô gái kia đã đi mất, hơn nữa còn là dùng xe của chủ nhân, thật to gan.

...

"Có chuyện quái gì vậy?" Tô Triết Thác đập tay lên đống tư liệu trước mặt, phiền chán hỏi. Tòa bách hóa anh đang xây dở thế nhưng bị người thu mua, chuyện xảy ra từ lúc nào?

Khó hiểu nhất là, cổ phiếu của Tô thị trước nay luôn đứng đầu bảng, sao đột nhiên lại trượt giá thảm hại? Việc này ngay cả khi anh bị tai nạn xe còn không xảy ra, huống chi là hiện tại?

"Tôi cũng không hiểu, theo lẽ thường mà nói, đây là chuyện không có khả năng xảy ra." Vũ Văn Thần ngồi một bên, mở tư liệu nghiên cứu. Tòa nhà kia bị thu mua với giá cực thấp, đó là dự án Tô thị hợp tác cùng Quan thức, nhưng lại có người từ Quan thức mua đi một phần lớn cổ phiếu của công ty, hơn nữa là ở thời điểm đang trượt giá thấp nhất. Chuyện này, thật khó có thể hiểu nổi.

"Rốt cuộc ai có thể làm như vậy?" Tô Triết Thác tựa lưng vào ghế, bả vai đau nhức khó nhịn, nói thật, nếu đây là do một người làm, như vậy, hắn sẽ là đối thủ đáng sợ nhất anh từng gặp.

Mà Vũ Văn Thần dường như đang tự hỏi điều gì, trầm ngâm nửa ngày, anh mới buông tư liệu, cẩn thận nói, "Trên đời này, người có thể tùy ý khống chế thị trường chứng khoán không nhiều, tôi chỉ hi vọng không phải người kia thì tốt rồi."

Tô Triết Thác hơi nhếch môi: "Ý cậu nói, hắn ta?"

"Đúng vậy." Vũ Văn Thần nặng nề gật đầu, "Chúng ta đều biết không thể đắc tội 'Hắn ta', chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy ở Anh quốc, được mọi người xưng danh 'Ám đế Arthur Hoài Thụy'." Một người có thể tùy ý khống chế toàn bộ thị trường chứng khoán, nhưng lại rất ít khi làm, mà anh cũng không nghĩ bọn họ từng đắc tội nhân vật lớn như thế.

Bọn họ dường như chưa từng gặp nhau, cho nên, hi vọng lần này chỉ là sóng gió bất thường mà thôi, không liên quan đến người đó. Bởi một khi hắn ta ra tay, ai cũng không thoát được.

Tô Triết Thác sốt ruột nhìn đồng hồ, sau đó đột nhiên đứng lên, cầm áo khoác đi ra ngoài.

"Thác, cậu muốn đi đâu?" Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này, cậu ta còn muốn đi đâu?

"Về nhà." Tô Triết Thác đơn giản trả lời. Hiện giờ anh chỉ muốn nhanh về nhà, được gặp Lam Lam của anh mà thôi, chuyện gì cũng không muốn nghĩ.

Mà cách căn nhà của Hướng Thanh Lam không xa, lúc này đang có một cô gái kiêu ngạo đứng, nhìn qua có vẻ rất đắc ý.

Uông Tiểu Đình không dám tin mở to hai mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cô run run ngón tay chỉ vào cô ta, lắp bắp mãi một câu: "Chị, chị, chị, chị..."

"Chị cái gì, gặp tôi mất hứng lắm sao, dù gì cũng mười mấy năm không gặp, ít ra... Mà thôi, cũng may cô còn nhận ra khuôn mặt này, phải không, em gái tốt của tôi?" Ba chữ 'Em gái tốt' được Uông Tiểu Lam gằn nặng, có thể thấy mối quan hệ này 'Tốt đẹp' mức nào.

Đúng vậy, bọn họ là chị em, nhưng chỉ là chị em cùng cha khác mẹ. Trước kia nếu không phải cha cô ngoại tình rồi đem con mụ hồ ly tinh kia về, cô và mẹ đâu tới mức bị đuổi ra khỏi cửa, hèn mọn đi làm giúp việc cho người ta bao nhiêu năm? Tất cả đều là lỗi của bọn họ, cho nên hôm nay cô sẽ làm bọn họ nhìn xem, hiện tại mình phú quý mức nào.

"Uông Tiểu Lam, sao, chị câu được một ông già rồi à?" Tuy Uông Tiểu Đình kinh ngạc trước sự hào nhoáng của cô ta, nhưng cái miệng cũng không chịu thua kém buông lời hằn học.

"Chà, dù thế thật đi chăng nữa, em gái có muốn cũng không được đâu nha! Nhìn lại mình đi, ngực chảy xuống thế kia, không biết bị bao nhiêu thằng sờ rồi, ăn mặc thì tằn tiện, cũng thật là đáng thương, chậc chậc chậc!" Uông Tiểu Lam không hề tức giận, hiện tại cô không còn là cô bé đáng thương bị bọn họ bắt nạt ngày trước. Cô đã có núi cao dựa lưng, cô sẽ làm bọn họ phải hối hận.

"Con khốn!" Uông Tiểu Đình nghe cô ta nói vậy, liền điên cuồng chạy tới muốn bóp chết Uông Tiểu Lam. Hiển nhiên mấy lời này, đã chọc đến chỗ đau của cô, bởi vì, nó là sự thật.

Nhưng còn chưa kịp đụng tới đầu ngón tay của cô ta, một tia sáng lóe qua mắt cô, sau đó, một lọn tóc cứ như vậy rơi xuống. Uông Tiểu Đình trợn trắng mắt nhìn con dao mổ găm vào phía sau, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi, lưỡi dao này sẽ cắt qua mặt cô.

Uông Tiểu Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên vừa rồi đứa điên kia xông lên, cô thật sự rất sợ hãi. Nhưng khi thấy con dao mổ trước mặt, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

"Cô đừng tỏ ra như vậy, tôi không phải vì cứu cô mới ra tay đâu." Ngân Táp lững thững bước vào, giọng nói lạnh nhạt chẳng mấy quan tâm.

"Ngân Táp, cậu..." Uông Tiểu Lam vừa muốn nói điều gì, Ngân Táp đã cắt ngang: "Đừng nghĩ là tôi vừa cứu cô, tôi chỉ không thích người khác gọi chủ nhân là ông già thôi."

Ngân Táp vừa dứt lời, phía sau đã bước vào một người cao lớn tuấn mỹ, nét mặt lạnh lùng cao cao. Anh quét mắt một lượt nhìn qua Uông Tiểu Đình, sau đó là Uông Tiểu Lam.

"Arthur." Uông Tiểu Lam thấy anh bước vào, vừa ấm ức lại vừa vui vẻ. Cô vội vàng chạy lên, ôm chặt lấy thắt lưng của anh, hai mắt cố ý liếc qua Uông Tiểu Đình. Thấy rõ chưa, đây chính là người đàn ông của cô.

"Mày là, mày là..." Nhưng nằm ngoài dự đoán, Uông Tiểu Đình chẳng có chút hâm mộ nào, thậm chí còn chỉ thẳng vào Arthur lớn tiếng kêu to, nét mặt vô cùng châm chọc.

"Mày là thằng ngốc, haha, Uông Tiểu Lam, mày tìm được một thằng ngốc, hahaha..." Nhưng còn chưa kịp nói hết, một con dao phẫu thuật đã lướt qua rất nhanh, nhưng lần này không cắt qua tóc cô, mà cắt qua chính mặt cô.

"Arthur..." Uông Tiểu Lam sợ hãi gọi nhỏ.

"Ngoan, không cần nói gì hết." Ngón tay anh đặt nhẹ lên môi cô, lời nói giống như khuyên bảo, lại giống như mệnh lệnh.

Arthur đưa Uông Tiểu Lam lên xe, gật đầu với Fred, ý bảo bắt đầu cho xe chạy.

"Ngân Táp, chú hạnh phúc thật đấy." Fred dùng ánh mắt hâm mộ nói.

Ngân Táp trợn trắng mắt liếc một cái trở về, "Vừa rồi tôi phải làm việc rất cực nhọc đấy biết không?"

"Nhưng chú được đi theo lão đại xem kịch." Fred lại trừng mắt lần nữa.

"Khó coi chết đi được, có gì đáng xem đâu." Thật sự quá khó coi, nhất là khi có liên quan đến cô gái kia.

Hai người im lặng tranh chấp nửa ngày, mà xe cũng đột nhiên ngừng lại, bởi vì phía trước có một thân cây to bị đổ, vừa vặn ngăn trở đường đi của bọn họ.

"Chết tiệt, ai làm vậy, thật là đáng ghét." Fred bực mình đập mạnh tay lái, anh còn đang muốn về nhanh để được đi tìm người đẹp, sao đột nhiên lại có thân cây bị đổ???

Ngân Táp hé mắt nhìn ra ngoài. Cách đó không xa có hai người đang chậm rãi lại gần đây, một tên có vết sẹo dài trên mặt, bộ dạng hung tợn, mà tên kia có phần nhát gan rụt cổ, nhưng cũng cố tỏ vẻ đáng sợ.

"Không thể nào, chúng ta gặp cướp?" Fred vỗ vỗ trán, không thể tin có ngày mình gặp phải chuyện này. Chẳng lẽ mấy tên kia không thấy trên xe có biểu tượng của gia tộc Hoài Thụy hay sao? Hai phe hắc, bạch nhìn thấy xe của bọn họ đều phải kính cẩn vài phần, thật không nghĩ tới còn có kẻ to gan như vậy tồn tại, chẳng lẽ sống rất yên ổn sinh ra nhàm chán?

"Ngân Táp, hai tên này là của anh." Fred quay đầu, hớn hở nói với Ngân Táp.

"Tùy anh. Tôi không có hứng thú." Ngân Táp nhàm chán khoát khoát tay.

"Xin hỏi, hai vị đại ca có chuyện gì sao?" Fred hạ cửa kính xe, khuôn mặt ra vẻ ngây thơ vô tội, không quên chỉnh giọng cho run run một chút.

Mặt sẹo nhìn chằm chằm Fred, cảm thấy tên này cười vui vẻ quá mức, hình như có chút lạ. Nhưng thôi, mặc kệ nó lạ ở chỗ nào, hắn chỉ cần có tiền là được.

"Anh trai ạ, muốn đi qua nơi này phải nộp tiền lộ phí." Mặt sẹo cầm một cây gậy dài, thỉnh thoảng đập đập vào tay bên kia, nhẹ nhàng dọa nạt.

"Lộ phí, nhưng tôi không có." Fred nhún vai, nâng hai tay lên, tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Anh xem, tôi chỉ là một người lái xe thôi." Nói xong, Fred còn không quên rút ví ra cho mặt sẹo xem.

"Mẹ nó, mày đùa tao à?" Mặt sẹo híp mắt, lớn tiếng quát. Hắn không phải kẻ ngốc, chiếc xe này đâu phải thứ người bình thường có thể mua được. Thằng khốn, thế nhưng dám đùa cợt hắn.

Arthur phiền chán mở mắt nhìn bên ngoài, ồn ào quá!

Đột nhiên, đồng tử của anh co lại, một loại cảm xúc điên cuồng lan tràn khắp cơ thể, gã mặt sẹo kia, anh nhớ rõ hắn ta...

Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe miệng.

Cô gái nhẹ nhàng vỗ về mặt anh, lắc đầu với anh. Người ấy là ai, tại sao anh lại không nhìn rõ?

Mở cửa xuống xe, anh đút hai tay vào túi quần, bễ nghễ nhìn mặt sẹo. "Anh muốn gì?"

"Thằng ngốc, đại ca ơi, nó là thằng ngốc trước kia phải không?" Tên tay sai phía sau mặt sẹo nhìn thấy Arthur, lập tức sợ hãi kêu lên. Là hắn, tại sao lại là hắn được?

Mà hắn vừa định nói thêm điều gì, khuôn mặt đã bị người đánh lệch sang một bên. Arthur tao nhã thu tay lại, nhìn chằm chằm mặt sẹo, chậm rãi nói, "Tôi sẽ không bỏ qua cho anh, sẽ không."

Mặt sẹo có phần chột dạ, vừa giơ gậy gộc xông lên đã bị Arthur nhẹ nhàng bắt được, sau đó, lộc cộc một tiếng, đánh rơi xuống đất. Mặt sẹo trân trối nhìn anh, không thể tin được.

Là tên ngốc ngày đó? Hắn ta quay lại để báo thù?

Nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, Arthur đã cho hắn một quyền. Đánh thẳng vào dưới hàm, lực mạnh kinh người, thủ pháp tàn nhẫn không thể chống trả.

"Chủ nhân.."

"Lão đại..."

Ngân Táp cùng Fred đi ra, mà Uông Tiểu Lam kinh ngạc che miệng, không thể tin người đàn ông giống như ác ma đang đứng ngoài kia, thế nhưng chính là Arthur.

"Fred, cho bọn họ ngồi tù, cả đời." Thu tay lại, anh xoay người bước lên xe, lồng ngực vẫn phập phồng khó chịu, dường như có thứ gì đó muốn phá tung mà ra.

Fred ngây người một lúc, lão đại rất ít khi quan tâm mấy việc này, sao hiện tại lại nặng tay như vậy? Lão đại độc ác anh hiểu được, nhưng nhân vật bé nhỏ đến không đáng kể kia, hình như cũng chưa gây nghiệp chướng gì nặng nề lắm?

Chẳng lẽ hắn ta đen đủi, đến gây chuyện đúng lúc lão đại muốn phát hỏa? Cũng không phải, lão đại đâu phải kiểu người thiếu kiều chế như vậy? Thật khó hiểu a a a!!!

"Fred." Arthur lạnh giọng hơn nhiều, làm tất cả mọi người ở đây không khỏi rét run, bao gồm hai kẻ vừa bị đánh thành đầu heo nằm ở đằng kia.

"Bảo người ta tiếp đón bọn chúng tốt một chút, cuộc sống được thoải mái một chút, nhớ chưa?" Anh lạnh lùng mỉm cười, ý cười tối tăm đáng sợ.

Mà mặt sẹo vẫn nằm co quắp trên mặt đất, khóe môi liên tục rên rỉ một câu.

"Thì ra, mày không phải là... Thằng ngốc." Hắn nói đứt quãng, nhưng Arthur vẫn rành mạch nghe được. Anh cố gắng bình ổn tức giận trong lòng, ôm chặt Uông Tiểu Lam, luồn tay vào tóc dài của cô, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm, thì thào nói:

"Đừng sợ, có anh ở đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net