Chương 76: Thêm một kẻ điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76: Thêm một kẻ điên cuồng

'Rầm' một tiếng, Uông Tiểu Lam đóng sầm cửa lại, để mình Y Nhược trong căn phòng rộng lớn, run rẩy. 

Làm sao cô ta lại biết, mà rốt cuộc cô ta còn biết được những gì? Hiện tại cô phải làm thế nào bây giờ? Vô số vấn đề xuất hiện làm cho đầu óc Y Nhược rối thành một mớ bòng bong. Cô đứng lên, thỉnh thoảng đi qua đi lại, tất cả bình tĩnh vào lúc này đều đã trở thành vô dụng.

Cô vội vàng chạy đến chỗ điện thoại, nhấc lên, rất nhanh nhấn ra một dãy số, nhưng cuối cùng lại không dám gọi. Cô ngồi xuống sô pha, đặt hai tay lên ngực, cố gắng bình ổn tâm tình của mình. Đúng rồi, cô ta chỉ là một đứa hầu gái, chỉ là một đứa hầu gái thôi, không phải sợ, việc bây giờ cô cần làm chính là thật bình tĩnh, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó Uông Tiểu Lam.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng mở cửa khiến cô giật bắn mình, thiếu chút nữa hét lên hoảng sợ.

"Làm sao vậy?" Một đôi tay ấm áp ôm lấy thân thể cô, khiến trái tim vừa rồi còn run rẩy rốt cuộc cũng vững vàng hơn một chút.

"Em sao vậy, sao sắc mặt lại trắng bệch thế này, liệu có phải bị ốm rồi không?" Arthur đặt tay lên trán Y Nhược, cảm giác được một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.

"Bị sốt?" Anh hơi hơi nhíu mi, lo lắng hỏi.

"Em không sao, chỉ cảm thấy không thoải mái một chút thôi." Y Nhược cầm lấy bàn tay ấm áp của Arthur, nhẹ nhàng mơn trớn. Một người đàn ông tốt như thế này, thử hỏi làm sao cô có thể buông tay được?

"Thật sự không sao đâu, anh nhìn xem, hiện tại em đang rất khỏe mạnh phải không nào?" Cô mềm yếu nở nụ cười, tỏ rõ một bộ 'dù rất mệt nhưng cũng không muốn người khác phải quan tâm đến mình'.

"Em ấy à, lần nào cũng nói thế." Arthur sủng nịch nhéo mũi cô, ôm cô ngồi vào lòng mình, thỉnh thoảng hôn lên mái tóc vương mùi hương bạc hà dịu mát. Trong trí nhớ của anh, Lam lúc nào cũng nói như thế. Rõ ràng rất khổ cực, rất khó chịu, nhưng lại luôn cố mỉm cười, bảo với anh rằng không sao cả, em tốt lắm...

Đừng sợ, Lam, lần này sẽ đổi thành anh an ủi em, bảo vệ em, không để em phải chịu thêm ấm ức. Ôm chặt cô gái trong lòng, ánh mắt Arthur bỗng trở nên mê mang khó hiểu, có chút phân không rõ đây là thực hay là mơ.

Y Nhược tựa vào lòng anh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Mỗi khi ôm cô, vẻ mặt anh lại là như thế này, lại nhớ đến 'Lam' có phải không?

Thật sự, cô ta có thần thánh như vậy sao? Hoàn mỹ đến mức cô không thể so sánh được?

"Thanh..." Y Nhược đặt tay lên ngực anh, yên lặng cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực đang truyền đến, khiến hai gò má của cô không khỏi ửng đỏ.

"Làm sao vậy, bảo bối?" Arthur nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Y Nhược, ôn nhu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, không hề xâm nhập, chỉ dám dè dặt lướt qua, thật sợ hãi. Sợ có một ngày, anh sẽ mất đi cô.

"Thanh, đừng rời xa em lần nữa." Giọng nói thì thào của Y Nhược truyền vào trong tai, không hiểu sao lại khiến đáy lòng anh cảm thấy đau kịch liệt. Trong đầu có một hình ảnh lướt qua rất nhanh, nhưng anh lại không kịp nắm giữ.

Nhắm hai mắt lại, anh gác cằm lên đỉnh đầu của cô, hơi hơi thở dài nói, "Anh sẽ không rời xa em, nhất định sẽ không. Lam, Thanh sẽ không đi đâu hết."

Y Nhược kề sát ngực anh, yên lặng hưởng thụ hơi ấm từ cơ thể anh mang lại, rõ ràng rất gần, giống như bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

Nhưng thật sự cô rất lo sợ, sợ có một ngày sẽ mất đi anh. Kiêu ngạo như cô, xinh đẹp như cô, nay lại phải núp dưới cái tên của một người khác, có được tất cả với kí ức không hề tồn tại, thật ra, chính cô cũng mệt chết đi. Nhưng cô lại không thể từ bỏ người đàn ông cao quý này được.

Anh họ nói rất đúng, Arthur sẽ tuyệt đối lạnh lùng vô tình với cô gái mình không yêu, anh chán ghét lừa gạt, cũng hận bị tính kế, vậy nên, cô nhất định phải bảo vệ thật tốt bí mật của mình, nếu không, có lẽ tương lai của cô sẽ còn thê thảm hơn cả Uông Tiểu Lam.

Người này có thể cho cô lên thiên đường, cũng có thể đẩy cô xuống địa ngục.

Rõ ràng đã chiếm được tất cả hạnh phúc, nhưng hiện tại mọi thứ với cô lại trở nên mong manh dễ vỡ vô cùng. Uông Tiểu Lam là một mối nguy hiểm quá lớn, cô không biết cô ta biết những gì, cũng không hiểu cô ta định làm gì. Cô đang sợ hãi, đúng vậy, nếu đó là điều Uông Tiểu Lam muốn, như vậy, cô ta đã thành công hoàn hảo rồi.

Chỉ lo, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cô gái này, thì ra còn đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Bởi vì cô ta bị điên, bị mất trí thật rồi!

...

Uông Tiểu Lam đẩy mạnh cửa phòng ra, thấy bên trong trống trải không người. Cô cười lạnh một tiếng, chắc Hướng Thanh Lam lại đến chỗ Ngân Táp để dưỡng thai chứ gì, vô dụng thôi, đứa bé đó không có khả năng được sinh ra, bởi vì, cô không cho phép, cô muốn tất cả mọi người phải chết chung với mình.

Đột nhiên, cô che miệng lại, vội vàng chạy vào toilet.

Nôn khan qua đi, cô nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình ở trong gương, thêm lần nữa cảm giác được một loại tuyệt vọng đến đáng sợ.

Cô gắt gao nhìn bụng mình, sau đó ngửa đầu cười lớn, tiếng cười phá lệ thê lương. Hung hăng đánh thật mạnh vào bụng, cô không thể tin nổi, mình thế nhưng mang thai với một tên khốn không biết rõ mặt mũi. Nghiệt chủng, thật sự là nghiệt chủng!

Cô ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả lên sức lực đứng lên cũng không còn.

Không thể tin được, Uông Tiểu Lam cô lại có ngày đáng buồn đến mức này. Cứ mỗi khi nghĩ rằng mọi chuyện đã tồi tệ nhất rồi, chuyện tồi tệ hơn lại đến ngay phía sau.

Cô không phải Hướng Thanh Lam, cô không yêu đứa bé mình đang mang trong bụng, bởi vì nó là trí nhớ về thời khắc khốn khổ nhất, tủi nhục nhất của cuộc đời cô. Cô muốn phá thai, cô không muốn nó được sinh ra trên đời này, cũng giống như, đứa bé mà Hướng Thanh Lam đang mang trong bụng.

Gió lạnh bên ngoài thỉnh thoảng ùa vào gian phòng bé nhỏ, thổi lên khuôn mặt đang thất thần của Uông Tiểu Lam. Dường như, còn làm khô đi một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.

[Lược bỏ một đoạn Hướng Thanh Lam đến phòng thí nghiệm của Ngân Táp để lấy thuốc.]

Hướng Thanh Lam đi theo sau Tiểu Tây, chậm chạp quét đi mấy chiếc lá vàng khô vừa rơi xuống. Lâu đài Hoài Thụy thật rộng lớn, cây cối cũng rất nhiều, đương nhiên mỗi khi đến mùa đông, riêng việc quét lá rụng thôi cũng đủ khiến cho người ta mệt chết. Nhưng nếu được làm chủ nhân ngắm phong cảnh lúc này, thật ra cũng có vài phần thơ mộng. 

Bởi vì, vạn vật điêu tàn xong, sự sống mới sẽ lại đến.

Y Nhược ngồi cạnh cửa sổ sát đất, không mục đích nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Cô vẫn đang suy nghĩ về mục đích của Uông Tiểu Lam, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy rối, thậm chí có khi còn chột dạ đến mức Arthur phải hoài nghi, nhưng thật sự cô vẫn không thể nào ngừng lo lắng lại được. 

Có lẽ, cô cần phải nói chuyện thẳng thắn với cô ta một lần. Cô ta muốn thế nào, nói thẳng ra là, cô ta muốn bao nhiêu tiền, cô đều sẽ cho.

Băng qua mấy hàng cây cổ thụ lớn, cô muốn đến phía bên kia tòa lâu đài tìm Uông Tiểu Lam, chỉ có điều còn chưa kịp nhìn thấy cô ta, bước chân của cô đã phải đột ngột dừng lại. Vì sao ư? Bởi vì ở phía trước không xa, cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Dựa theo cách ăn mặc của cô ta, chắc hẳn là đang làm người hầu ở nơi này? Hừ!

"A... Phu nhân." Tiểu Tây nhìn thấy Y Nhược đến liền vội vàng sợ hãi kêu to, thậm chí chiếc chổi trong tay còn bị cô đánh rơi xuống đất. Cô vỗ vỗ ngực tự trấn an một hồi, sau đó lén lút kéo tay áo Hướng Thanh Lam, rỉ tai nói nhỏ, "Tiểu Thanh, đó là phu nhân, vợ tương lai của chủ nhân đấy."

Thân thể Hướng Thanh Lam hơi cứng ngắc một chút, thật ra từ lúc Tiểu Tây nói hai chữ 'phu nhân' ra, cô đã biết hôm nay mình phải đối mặt với điều gì. 

Cô đưa lưng về phía Y Nhược, không hề quay đầu, không phải vì chột dạ, mà là vì không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào. Nói không ghen tị là nói dối, dù sao, người anh yêu nhất lúc này cũng chính là Y Nhược.

"Cô quay người lại." Y Nhược lạnh giọng nói xong, khiến Tiểu Tây không khỏi rùng mình một chút, vội vàng kéo tay áo Hướng Thanh Lam, "Tiểu Thanh, quay người lại đi." Tiểu Thanh đột nhiên làm sao vậy, Ngân thiếu gia còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ người dịu dàng như phu nhân?

"Quay lại!" Y Nhược lặp lại lần nữa, hai cung mày nhíu chặt, có vẻ sắp nổi giận.

"Tiểu Thanh, phu nhân bảo cô quay lại kìa." Tiểu Tây sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh đầy đầu. Có thể phu nhân rất hiền lành, nhưng bọn họ là người hầu, tuyệt đối không được trái ý chủ nhân, nếu không nhất định sẽ không được bình yên sống tiếp.

Hướng Thanh Lam phức tạp nhắm mắt lại, cuối cùng, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi. Có một số việc không thể tránh được. Nếu không phải cô đến tìm Y Nhược, thì sẽ là Y Nhược đến tìm cô.

Uông Tiểu Lam nhất định đã nghĩ tới điều này, mà có lẽ, chính cô ta đã tạo ra nó cũng nên.

Rốt cuộc, cô xoay người lại, thẳng thắn nhìn về phía Y Nhược.

Mím chặt môi, cô biết, cho tới bây giờ Y Nhược chưa từng thích cô, khinh thường thân phận của cô, cho rằng cô không xứng với Tô Triết Thác.

Đúng vậy, cô không xứng, vậy nên bọn họ ly hôn, nhưng nhìn vào đôi mắt Y Nhược, cô biết sự chán ghét ngày xưa vẫn còn nguyên ở đó.

"Cô đi chỗ khác, ngay lập tức!" Y Nhược chỉ vào Tiểu Tây, giọng điệu nghiêm khắc lạnh lùng.

Mà Tiểu Tây vẫn cố tình không hiểu, xem trái xem phải nửa ngày, cuối cùng mới ngây ngốc lắc đầu.

Cô sợ chủ nhân, cũng rất sợ phu nhân, nhưng càng sợ hơn nữa, chính là em bé trong bụng Tiểu Thanh gặp chuyện không tốt. Nhìn phu nhân tức giận thế kia, lỡ không kiềm chế được rồi đánh Tiểu Thanh thì sao? Không được không được, cô không đi đâu hết, cô phải ở đây bảo vệ Tiểu Thanh.

Lần đầu tiên Y Nhược gặp phải một người hầu không nghe lời, khóe mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Tây, chỉ có điều cô ta vẫn không sợ chết, lắc đầu từ chối.

Hướng Thanh Lam nâng mắt lên, cô kéo tay Tiểu Tây, nhẹ nhàng viết, 'Cô đi trước đi, tôi có lời muốn nói với phu nhân.'

Tiểu Tây lo lắng nhìn Hướng Thanh Lam, sau đó lại nhìn sang Y Nhược, thật sự không biết phải làm sao. Cô chần chừ gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn kĩ, "Tôi sẽ không đi xa lắm đâu, cô yên tâm, nếu có chuyện gì cứ làm một tiếng động thật lớn, tôi sẽ chạy đến, nhớ chưa?"

Tiểu Tây nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua Y Nhược, thế này mới chạy chậm rời đi.

Mà hiện tại, nơi này chỉ còn lại hai người.

Hướng Thanh Lam thấy Y Nhược bước nhanh về phía mình, còn chưa kịp phản ứng lại, 'Bốp' một tiếng, gò má của cô đã hằn lên năm dấu ngón tay đỏ bừng.

"Cái đồ không biết phân biệt tốt xấu, anh họ tôi đối xử với cô tốt như vậy, cô lại chạy đến đây làm người hầu. Trước kia gả vào Tô gia là hời cho cô lắm rồi, không tự biết thân biết phận ngồi yên mà hưởng thụ đi, bị anh họ bỏ rơi, đáng đời lắm!"

"Sao, hành hạ anh Thác chưa đủ, bây giờ muốn chạy đến đây làm người hầu khiến tôi mất mặt phải không? Muốn người khác biết tôi từng có một bà chị dâu thấp kém như cô, cô muốn thế đúng không?" Y Nhược càng nói càng cảm thấy tức giận, vốn bao nhiêu ấm ức vì bị Uông Tiểu Lam dọa nạt lúc này đổ dồn hết lên người Hướng Thanh Lam. Cô gái này, từ ngày xưa cô đã không vừa mắt rồi, bây giờ muốn làm cô mất mặt, ăn một cái tát là xứng đáng lắm, hừ!

Thật ra, cô rất muốn xông lên bóp chết cô ta, nhưng cô phải cố gắng kiềm chế lại, bởi vì, cô là chủ nhân của nơi này, cô phải hiền lành nhân hậu, đúng vậy, đúng vậy... Y Nhược vừa tự nhắc nhở mình, vừa phải suy tính xem nên đối phó với Hướng Thanh Lam thế nào là tốt nhất.

Khiến cô ta rời đi ư? Nhưng bằng cách nào bây giờ? Không thể quá tàn nhẫn được, nếu không, nhất định anh họ sẽ không tha cho cô.

Hướng Thanh Lam vuốt ve gò má, để mặc từng giọt nước mắt chảy xuôi, bởi vì, cô đau quá, cũng rất không cam lòng.

"Tiểu Thanh, cô sao vậy, sao lại khóc?" Tiểu Tây vẫn đứng cách đó không xa, vừa nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy đến. Tuy Tiểu Thanh lắc đầu ý bảo không sao, nhưng cô vẫn không thể tin được. Gò má đỏ bừng thế kia, lại còn khóc nữa, không lẽ bị phu nhân đánh? 

Chẳng phải mọi người vẫn nói phu nhân rất hiền lành nhân hậu sao, hình như hai người lại còn quen biết nữa, tại sao lại tự nhiên đánh người? Nhìn Tiểu Thanh nghẹn ngào rơi nước mắt, cô cũng cảm thấy rất đau lòng.

'Chúng ta đi thôi.' Hướng Thanh Lam tiếp tục lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười an ủi Tiểu Tây, chỉ có điều, nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.

Tiểu Tây gật đầu, tuy cô thấy ấm ức với phu nhân, nhưng cũng đâu thể làm gì khác. Tốt nhất bọn họ rời đi càng nhanh tốt, hy vọng lần sau đừng đụng đến vị phu nhân quỷ quái này. Vẫn biết danh chủ nhân lạnh lùng tàn nhẫn, bây giờ gặp phu nhân cũng không thấy khá hơn điểm nào, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Y Nhược vẫn đứng ở nơi đó, không còn hứng thú muốn đi tiếp. Một Uông Tiểu Lam đã quá đủ rồi, bây giờ còn thêm cả Hướng Thanh Lam. Bọn họ không muốn cô được sống yên ổn phải không, lần lượt đến gây sự? Thật đáng ghét!

"Khốn nạn, khổ thân anh họ tôi đã đối xử tốt với cô." Y Nhược vẫn không chịu buông tha cho Hướng Thanh Lam. Dường như trong lòng cô, cô ta đã trở thành một kẻ không chuyện ác nào mà không dám làm. 

"Ai khốn còn chưa biết được đâu." Một giọng nói lạnh lùng vang lên theo gió, khiến Y Nhược không khỏi rùng mình quay lại, trân trối nhìn kẻ không biết đã đứng sau mình từ lúc nào.

"Uông Tiểu Lam, cô, cô nói thế là có ý gì?" Tuy một người là chủ nhân, một người là giúp việc, nhưng kể từ khi chuyện kia xảy ra, cô đã không thể dùng cằm để nhìn người nào đó, bởi vì, quá chột dạ.

Uông Tiểu Lam thương hại nhìn cô một cái, sau đó chậc chậc lắc đầu ra vẻ tiếc nuối, "Thật ra, tôi rất ngạc nhiên về trí thông minh của cô. Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ xem, Hướng Thanh Lam rời bỏ Trung Quốc, một mình đến đây để làm gì hay sao, chẳng lẽ đột nhiên cô ta thích phục vụ người khác? Còn nữa, tại sao ông anh họ đáng mến của cô lại biết nhiều chuyện về Arthur như vậy? Không lẽ là tình cờ?"

"Cô không hoài nghi chút nào ư? Đáng tiếc đáng tiếc..."

Mỗi một câu nói ra, sắc mặt Y Nhược lại trắng thêm một phần, rất hợp với ý cô. Rõ ràng đều là kẻ thế thân, vì sao mình cô phải chịu khổ, còn Y Nhược lại được sống vui vẻ an nhàn? Thật là không công bằng!

"Y tiểu thư, bây giờ cô nói xem, ai là kẻ khốn hơn? Hahaha!" Uông Tiểu Lam càng cười càng vui vẻ, cười đến chảy cả nước mắt.

"Y tiểu thư, chúng ta đều là đồ giả giống nhau thôi, chẳng qua số cô may mắn hơn tôi, có một ông anh họ bỉ ổi đến mức đó. Tôi thừa nhận lúc này đây cô thắng, nhưng cũng đừng vui mừng đắc ý quá lâu. Bởi vì tôi có một ngày này, như vậy, cô cũng sẽ có."

Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, kéo theo tiếng lá cây xào xạc rơi xuống mặt đất, Y Nhược ôm chặt thân thể của mình, run rẩy. Cô không ưa Uông Tiểu Lam, nhưng phải thừa nhận rằng, những điều cô ta nói hoàn toàn là sự thật. Không phải trước kia chưa từng nghĩ đến, mà thật sự là không dám nghĩ đến. 

Hướng Thanh Lam ư? Chẳng trách anh họ biết rõ về Arthur như vậy, muốn biến cô thành một cô gái nhu mì lương thiện, thậm chí còn có chiếc vòng cổ của gia tộc Hoài Thụy.

Thì ra Lam của Arthur, chính là cô gái đó.

Như vậy, đứa bé trong bụng cô ta... Không, cô không tin, không thể như vậy được, Arthur là của cô, không phải của Hướng Thanh Lam, cũng không phải của Uông Tiểu Lam.

Đột nhiên, cô vội vàng xoay người, chạy về phía phòng ngủ, khóa trái cửa lại, sau đó nhanh chóng nhấn một dãy số.

"Anh, nói thật cho em biết, Lam trong miệng Arthur có phải Hướng Thanh Lam không? Đứa bé trong bụng cô ta có phải của Arthur không? Anh nói đi, nói đi!" Hiện tại cô sẽ không tin bất kì ai hết, cô chỉ tin một mình anh họ, chỉ cần anh nói không, như vậy nhất định sẽ là không. Nhưng sự thật vẫn luôn tàn nhẫn như vậy...

"Em đã biết, vậy cũng không cần hỏi anh làm gì. Chẳng phải em đã nói, sẽ - không - hối - hận hay sao?" Tô Triết Thác lạnh lùng nói xong, chủ động tắt điện thoại trước, không để Y Nhược có cơ hội níu kéo nào.

Lảo đảo lùi về phía sau, Y Nhược ngã ngồi xuống sô pha, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Thì ra tất cả đều là sự thật, nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao anh họ đã biết mọi chuyện mà vẫn để Hướng Thanh Lam đến đây phá hỏng hạnh phúc của cô?

Cô không thể tin được, nếu như bọn họ gặp nhau, nếu như Arthur nhớ lại chuyện cũ, số phận của cô sẽ trở thành thế nào. Nhất định Arthur sẽ giết cô, anh sẽ giết chết cô...

Không được căng thẳng, không được căng thẳng, nhất định không được! Cô phải bình tĩnh nghĩ cách tiếp tục che dấu bí mật động trời này. Bây giờ không chỉ vì thân phận, mà còn vì tính mạng của mình, cô phải độc ác, phải mạnh tay hơn nữa.

Mà ở Trung Quốcxa xôi, Tô Triết Thác chăm chú nhìn chiếc điện thoại trên bàn, mím chặt môi mỏng, đáy mắt không tồn tại chút cảm xúc nào.

"Anh đã nói rồi, Lam Lam, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi."

...

Trong căn phòng bé nhỏ, Tiểu Tây sốt ruột chạy qua chạy lại, sau đó cầm một chiếc khăn ấm đưa cho Hướng Thanh Lam, không biết phải làm gì thêm nữa.

'Tiểu Tây, tôi không đau, đừng lo lắng nữa được không?' Hướng Thanh Lam thở dài một hơi, cầm lấy tay Tiểu Tây, nhẹ nhàng viết. Thật ra gò má vẫn hơi đau, nhưng nhìn Tiểu Tây cuống quít như vậy, cô còn cảm thấy mệt hơn.

Ngẩng đầu, cô thấy Uông Tiểu Lam đang đăm chiêu nhìn cô, khuôn mặt vô cảm, dường như đang do dự điều gì đó.

Cô ta xoay người ra ngoài, sau đó không lâu đã trở lại, còn cầm theo một chiếc khăn khác, dúi vào tay cô, tất nhiên không quên lấy đi chiếc khăn mặt ấm.

Cô cầm chiếc khăn lạnh buốt áp lên gò má, cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Thật ra nếu bị thương như thế này, chườm lạnh mới là tốt nhất, có thể giảm đau và sưng đỏ.

'Cảm ơn.' Cô mỉm cười nói với Uông Tiểu Lam, mà Uông Tiểu Lam dường như có chút không được tự nhiên xoay mặt đi, hơi hơi bối rối. Rõ ràng rất hận cô gái này, nhưng nhìn thấy cô ta bị đánh, lòng cô lại không hề thoải mái.

Cầm lấy chiếc khăn, cô đi thẳng ra ngoài.

Thật lâu trước kia, cô cũng từng bị người ta đánh đập, bắt nạt. Thời điểm ấy, cô cũng giống Hướng Thanh Lam lúc này, chỉ biết đáng thương khóc lóc, không dám cãi lại nửa câu. Lúc ấy cô rất lương thiện, nhưng không biết từ khi nào đã dần dần thay đổi, trở thành một con người mà chính mình cũng cảm thấy chán ghét.

Cô phức tạp nhìn xuống bụng, muốn học động tác của Hướng Thanh Lam, vuốt ve một chút xem sao. Nhưng bàn tay cứng đờ giữa không trung, cuối cùng vẫn không thể hạ xuống. Chỉ là một đứa nghiệt chủng thôi, cô nghĩ vậy, cô không cần nó, đợi báo thù xong tất cả, cô sẽ phá nó đi.

Đúng vậy, phá bỏ, hủy diệt mọi thứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net