Chương 82: Đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 82: Đau đớn

"Ngân Táp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Y Nhược là ai mà có thể biết nhiều chuyện về chủ nhân thế? Thậm chí còn giả mạo được tất cả các giấy tờ điều tra?" Fred trầm trọng đặt ra mấy vấn đề, giọng nói dường như bị đè thấp rất nhiều. Anh nhìn tập tư liệu trong tay Ngân Táp, nhíu chặt mày.

"Fred, tài liệu lần trước chúng ta điều tra được ở Trung Quốc chính là cái này. Có lẽ Uông Tiểu Lam đã lấy trộm khi chủ nhân không để ý." Ngân Táp hơi hơi thở dài, ảm đạm nói, "Tôi đến Trung Quốc tìm gặp em gái của Uông Tiểu Lam. Ở đó, cô ta đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất dài..." [...]

"Tất cả là như vậy đấy, Fred, Y Nhược là em họ của Tô Triết Thác, Tô Triết Thác là chồng cũ của Hướng tiểu thư, mà Hướng tiểu thư... Chính là cô gái mà chủ nhân luôn tìm kiếm." Ngân Táp nâng hai mắt lên, cố ngăn lại thứ gì đó đang trực chờ rơi xuống.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Ngân Táp có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nhấn phím trả lời.

Không lâu sau, cậu buông di động xuống, quay đầu tuyệt vọng nói với Fred, "Fred, chúng ta thua thật rồi. Tiểu chủ nhân mất đi, Hướng tiểu thư cũng bị Tô Triết Thác đưa về Trung Quốc."

Đã hết, cố gắng tìm lại được sự thật, nhưng tất cả dường như đã quá muộn màng...

Y Nhược đã trở lại lâu đài được mấy tiếng đồng hồ, nhưng đôi tay cô vẫn không ngừng run rẩy. Đứa bé kia, liệu đã chết chưa nhỉ? Trời lạnh như vậy, chính bác sĩ cũng nói nó không thể sống được cơ mà. Đúng vậy, nhất định không thể sống được, cô chẳng làm gì sai hết!

Đang lúc cô cố tự an ủi mình, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra. Arthur thản nhiên bước vào, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc.

"Arthur, anh về rồi." Y Nhược vội vàng đứng lên, chạy nhanh ôm lấy thắt lưng của anh, dường như chỉ làm vậy mới giúp cô an tâm hơn một chút. 

Nhưng không hiểu sao, hôm nay Arthur lại không nhiệt tình như mọi ngày, anh có chút khó chịu đẩy Y Nhược ra, sau đó tới chỗ tivi, cầm điều khiển chuyển kênh không mục đích.

"Arthur, anh sao vậy?" Y Nhược lo lắng lại gần, muốn đặt tay lên trán anh kiểm tra xem có sốt hay không, lại bị anh nghiêng đầu tránh mất.

"Arthur?" Cô gọi nhỏ, dường như rất bất mãn với thái độ xa cách khó hiểu này.

"Chúng ta gặp nhau như thế nào? Kể lại cho anh lần nữa đi." Cuối cùng Arthur cũng chịu tắt tivi, quay người nghiêm túc đối diện với Y Nhược.

Y Nhược sửng sốt nhìn anh, sau đó có chút chột dạ nghiêng mặt sang chỗ khác. Nói dối một lần không thành vấn đề, nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại mãi, chính cô cũng cảm thấy không xuôi tai.

"Sáng hôm đó em gặp anh ở trên đường, anh bị ngất, cho nên..."

Quả đúng như anh nghĩ.

"Y Nhược, tốt nhất cô đừng lừa tôi nữa. Tôi gặp Lam vào buổi tối, không phải ban ngày!" Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, Arthur không gọi cô là Lam. Một tiếng Y Nhược này trước kia cô vẫn luôn mong mỏi biết bao, bây giờ thật sự nghe được, không ngờ lại là trong hoàn cảnh trớ trêu đến thế.

"Không phải vậy, tại em nhớ nhầm..." Cô vội vàng muốn giải thích lại, đúng lúc phía sau vang lên những tiếng đập cửa dồn dập.

"Mời vào." Arthur hiển nhiên không muốn nghe Y Nhược dài dòng vô nghĩa, anh lạnh lùng đẩy cô sang một bên.

"Chủ nhân!" Ngân Táp và Fred tiến vào, không cúi người chào anh như mọi khi, mà lại không đầu không đuôi hỏi thẳng, "Mấy tập tài liệu lần trước chúng ta điều tra về Tô Triết Thác, không biết ngài đã xem hết chưa?"

"Xem hết rồi." Arthur tựa người vào sô pha, nhắm mắt nhàn nhạt trả lời.

"Chủ nhân, ngài chắc chắn là mình đã xem hết rồi chứ?" Ngân Táp hỏi lại lần nữa, ánh mắt như có như không liếc nhìn Y Nhược, khiến cô sợ hãi rụt người lại. Cậu ta đang nói cái gì vậy? Tài liệu điều tra về anh họ? Chẳng lẽ...

"Tất nhiên." Mấy tập tài liệu đó đến bây giờ anh vẫn còn nhớ khá rõ ràng, cho dù nó chẳng có tác dụng là bao.

"Chủ nhân, ngài vẫn chưa xem hết!" Ngân Táp trầm mặc một hồi, cuối cùng mới chậm rãi nói.

"Ngân Táp!" Arthur ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sắc bén bắn về phía Ngân Táp. Anh rất không thích người khác nghi ngờ mình, nhất là khi, người đó lại là thủ hạ thân tín nhất.

"Chủ nhân, ngài thật sự chưa xem hết, bởi vì..." Cậu lấy tập tài liệu đã bị Uông Tiểu Lam làm nhàu nát ra, "Vẫn còn có thứ này."

Fred vụng trộm nhìn thoáng qua Arthur, vừa mong chờ, lại vừa sợ hãi. Trước đây đều là lão đại đi đùa giỡn người khác, không có chuyện người khác dám đùa giỡn lại ngài, bây giờ nếu tất cả sự thật được tiết lộ, việc Y Nhược có bị giết hay không chỉ là chuyện nhỏ, việc lão đại có chịu nổi cú sốc này hay không mới là chuyện lớn.

"Ngân Táp, rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Arthur đứng lên, giọng nói có vài phần áp lực. Anh biết Ngân Táp không bao giờ làm điều thừa, nhưng tập tài liệu này có thứ gì mà khiến cậu ta quan tâm đến thế?

"Chủ nhân, đây là thứ đã bị Uông Tiểu Lam trộm mất, trong này có ghi tất cả những điều ngài cần tìm." Ngân Táp đưa tập tài liệu cho Arthur, mà Y Nhược rốt cuộc không thể trơ mắt đứng nhìn, chạy lên muốn cướp lấy.

Nhưng còn chưa kịp đụng đến một góc của tập tài liệu, tay cô đã bị Fred tóm chặt.

"Y tiểu thư, tốt nhất cô đừng nên cử động, nếu không mặc kệ chủ nhân có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ giết cô ngay lập tức, hiểu không hả?" Fred lạnh lùng cảnh cáo Y Nhược, nét mặt không hề cợt nhả như mọi khi. Phải biết rằng một khi tức giận, anh còn có thể độc ác hơn cả Ngân Táp.

"Anh buông ra, buông ra... Arthur, cứu em với..." Y Nhược dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình đang dần dần trật khớp, cô thảm thiết kêu to, nhưng lại không có ai thèm để ý. 

Arthur trầm mặc đứng tại chỗ, suy nghĩ dần trở nên mê mang. Không phải anh rất yêu cô hay sao, tại sao nghe thấy tiếng cô cầu cứu, anh lại không có chút cảm giác nào vậy? Ngay cả loại cảm giác quen thuộc ngày đầu nhìn thấy cô, bây giờ cũng đang dần dần biến mất.

"Arthur, cứu em với, em đau quá..." Y Nhược càng cố gắng giãy dụa, Fred lại càng nắm chặt hơn. Nhìn sang nét mặt thờ ơ của Arthur, cuối cùng cô cũng hiểu, nếu mình không làm điều gì ngay bây giờ, tất cả sẽ bị bại lộ.

Không được, cô không thể đánh mất anh dễ dàng như vậy được!

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên quay đầu, không còn để ý đến hình tượng tao nhã gì hết, cắn mạnh vào tay Fred. Fred bị đau, bản năng buông cô ra, mà Y Nhược cũng chỉ chờ có vậy, chạy nhanh giật lấy tập tài liệu từ tay Ngân Táp.

Trong này viết những gì, không nói cô cũng biết. Nó là bản án tử hình dành cho cô, dành cho tất cả những gì cô hằng mong ước. Có lẽ vì sự thật bị bóc mẽ quá nhanh, cô cũng không còn thời gian suy nghĩ xem phải xử trí như thế nào, chỉ biết vò nát từng tờ rồi nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt xuống.

Arthur đặt tay lên trán, hơi hơi nhíu mày lại. Tầm mắt dần trở nên mông lung, anh không thấy Y Nhược nổi điên, cũng không thấy Fred tức giận. Tất cả âm thanh xung quanh như dần dần lắng xuống, chỉ còn một tiếng "Thanh..." phiêu miểu mơ hồ. 

Mở lòng bàn tay ra, dường như anh có thể thấy tên mình hiện lên trên đó. Đúng rồi, là tên của anh, là tên Lam đã đặt cho anh...

Fred sững sờ nhìn hành động điên cuồng của Y Nhược, cuối cùng mới phản ứng lại, kéo cô ta tránh xa khỏi lão đại.

"Hahaha..." Y Nhược không cần biết Fred có định vặn tay mình nữa không, cô chỉ rất muốn cười. Cô ăn hết rồi, sạch sẽ không còn gì nữa, bọn họ không làm gì cô được nữa rồi. Nhưng cô lại không để ý rằng, có một bức ảnh nhỏ gắn ở phía ngoài đã rơi ngay từ lúc cô giật tập tài liệu từ tay Ngân Táp.

Bức ảnh có mấy vết gấp, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hai người. Chàng trai có đôi mắt màu xanh lục, rất dịu dàng ôm một cô gái bé nhỏ vào lòng. Bọn họ nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt cong cong như chứa đựng vô vàn hạnh phúc.

Y Nhược nhìn chằm chằm bức ảnh, không thể tin mình lại sơ suất đến mức này. Cô vội vàng cúi người muốn tiêu hủy chứng cứ quan trọng cuối cùng, nhưng đã có một người khác nhanh hơn cô.

Arthur mê mang nhìn bức ảnh, ánh mắt dần trở nên rõ ràng. Có thứ gì đó từ trong ngực đang muốn được thoát ra, nó đớn đau đến khó nhịn. Khuôn mặt của cô gái kia, vừa xa lạ lại vừa thân quen. Anh vẫn luôn mong được nhìn thấy cô gái ấy trong từng giấc mơ, đó là cô gái đã đem anh về, chăm sóc anh, mang cho anh tất cả.

Là cô sao? Đây mới thật sự là cô?

"Lam..." Anh khẽ hé môi, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn, dường như đang kìm nén rất nhiều đau khổ. Anh vuốt nhẹ lên khuôn mặt dịu dàng của cô, chuyện cũ trôi qua giờ đây như một cuốn phim chiếu chậm, từ xa đến gần, từ hạnh phúc đến khổ đau, có cô, cũng có anh.

Lam, đó là Lam của anh...

"Chủ nhân!"

"Lão đại!"

Ngân Táp và Fred đồng thời gọi anh, mà Y Nhược cũng không quan tâm đến bức ảnh nữa, cô đứng đó, ngơ ngác nhìn người mình vẫn luôn cho rằng vô tình nhất, mạnh mẽ nhất... Người ấy đang khóc ư?

Arthur Hoài Thụy thế nhưng cũng biết khóc?

Arthur áp chặt bức ảnh lên ngực, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nặng nề rơi xuống, vỡ thành bi thương.

Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng khóc, mặc kệ đau đớn tới mức nào, khổ sở tới mức nào, anh cũng sẽ không khóc.

Nhưng ngay lúc này đây, anh đã không thể kiềm chế nỗi đau này thêm nữa. Trái tim anh như bị bóp chặt, mạnh hơn nữa, mạnh hơn nữa... Mạnh đến mức, khiến anh muốn ngã quỵ vì đau đớn.

Cô gái bé nhỏ kia, không có anh, cô đã phải sống vất vả thế nào? Cô có đi đưa báo nữa không? Cô có khóc vì không thấy anh trở lại?

Lam, anh sai rồi, xin lỗi em, xin lỗi...

"Thanh..." Y Nhược nhìn nước mắt trên khuôn mặt của anh, bất giác cũng rơi một giọt lệ. Đây là thứ mà người ta vẫn nói ư? Nước mắt của đàn ông, thật sự có thể khiến cứ cô gái nào trở nên mềm yếu?

Ngân Táp xoay mặt đi, hiển nhiên không thể nhìn Arthur đau khổ thêm được nữa. Phản ứng của chủ nhân thực sự còn mãnh liệt hơn so với những gì cậu tưởng tượng. Nếu như để ngài biết Hướng tiểu thư đã đến tận đây tìm mình, không biết sẽ còn khổ sở tới mức nào.

Đó là còn chưa kể, đứa bé xấu số kia...

Chủ nhân bình thường quá lãnh tình, vậy nên một khi đã yêu thương ai, đó sẽ là cả đời nhất thế. Ngài yêu cô gái kia quá sâu đậm, nhưng chính ngài cũng đem đến cho cô nhiều đau khổ hơn ai hết.

Tình yêu, thật đúng là con dao hai lưỡi.

Đang lúc mọi người còn suy nghĩ xem phải an ủi Arthur như thế nào, anh lại đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.

Anh bước qua Y Nhược, bước qua Fred và Ngân Táp, nét mặt bình tĩnh đến lạ lùng, thật sự khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

"Chủ nhân, ngài đi đâu vậy?" Fred sợ anh nghĩ quẩn rồi làm chuyện dại dột, vội vàng đứng chắn trước cửa.

Arthur chỉ dừng lại một chút, sau đó ngắn gọn nói.

"Về nhà!"

Fred liếc nhìn Ngân Táp, không hiểu chủ nhân đang nói đến điều gì. Về nhà? Đây không phải là nhà hay sao? Chẳng lẽ... Ngài muốn trở về Trung Quốc?

"Chủ nhân, nơi đó đã bị dỡ bỏ rồi, không còn gì ngoài một đống gạch vụn. Chủ nhân, ngài không cần trở về nữa đâu!" Ngân Táp có chút vô lực. Cậu biết, chủ nhân bây giờ chỉ muốn nhìn thấy Hướng tiểu thư, nhưng nơi cũ đã không còn, người cũ cũng đi mất. Muốn tìm lại tất cả, thật sự còn khó hơn mò kim đáy bể.

"Cậu nói cái gì?" Arthur xoay người lại, nguy hiểm nhìn về phía Ngân Táp, rõ ràng không nghĩ cậu lại biết nhiều chuyện như vậy.

"Chủ nhân." Ngân Táp hơi cúi đầu, có chút buồn bã nói, "Mấy ngày vừa qua tôi đến Trung Quốc tìm hiểu sự thật, vậy nên mới biết được Hướng tiểu thư chính là người ngài cần tìm. Hơn nữa..." Cậu ngừng lại một chút, "Có lẽ ngài không biết, cô ấy vẫn luôn ở nơi này cùng chúng ta."

"Trong lâu đài Hoài Thụy, ngay ở bên cạnh ngài!"

Ngân Táp tiếp tục nói, có chút không đành lòng nhìn nét mặt kích động của Arthur. Đúng là cô ấy vẫn luôn ở nơi này, chỉ có điều, đó đã là chuyện của mấy tiếng trước.

"Cô ấy đang ở đâu?" Arthur trầm thấp hỏi, giọng nói không giấu nổi căng thẳng và vui mừng, ngay cả hai bàn tay cũng nắm chặt lấy nhau.

Lam ở trong này? Lát nữa anh sẽ được gặp cô phải không? Anh sẽ phải nói gì bây giờ, rất nhớ em, hay là, thật xin lỗi? Trước kia anh có thể lạnh nhạt đối mặt với mọi chuyện, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến Lam, anh liền không cách nào bình tĩnh được.

Ngân Táp thở dài một hơi, hồi lâu cũng chưa trả lời, bởi vì, cậu thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt. Bảo với chủ nhân rằng cô ấy sang đây làm người hầu, cô ấy bị sảy thai, cô ấy bị Tô Triết Thác mang về Trung Quốc mấy giờ trước rồi sao?

Chủ nhân đã muốn biết, cậu không thể không nói, chỉ có điều...

Arthur nhìn ánh mắt bi thương của Ngân Táp, đột nhiên có cảm giác chẳng lành. Nhưng anh cũng không có thời gian để quan tâm đến nó nữa, anh sẽ tự đi tìm Lam, anh chỉ muốn gặp Lam ngay lập tức.

Anh xoay người rời đi, bóng lưng dần biến mất sau khung cửa, mà Ngân Táp vàFred cuối cùng cũng không còn ý định ngăn cản nữa. Bọn họ quay lại trừng mắt Y Nhược một hồi cho hả giận, sau đó nhanh chóng chạy theo Arthur.

"Rầm!" Một tiếng, cánh cửa nặng nề khép lại, Y Nhược ngã ngồi dưới đất, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cô không cần thứ gì ở đây nữa, không cần Arthur, cũng không cần làm nữ chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy. Hiện tại cô chỉ muốn về nhà, cô sợ, cô thật sự rất sợ. Căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn lại mình cô, trống trải đến rợn người.

Không thể ở lại nơi nguy hiểm này thêm một giây phút nào nữa, cô đứng lên, vội vàng lục lọi tất cả các ngăn kéo, lấy hết toàn bộ tiền và hộ chiếu để về nước. Về phần quần áo hay trang sức gì đó, cô đã chẳng còn hơi sức quan tâm, bây giờ có cho cô cởi trần chạy ra ngoài, cô cũng sẽ làm ngay mà không cần chớp mắt.

Nhẹ nhàng mở cửa ra, cô lén lút nhìn xung quanh bốn phía, xác định thật sự không có ai mới vội vã ra ngoài. Nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã có rất nhiều người đến chắn trước mặt cô. Nét mặt của bọn họ lạnh lùng không cảm xúc, ngay cả giọng nói cũng bằng phẳng đến bực mình.

"Y tiểu thư, mời cô quay lại phòng." Người nói chuyện có bộ mặt cứng đờ như một bức tượng sáp, hắn hơi nâng tay lên 'mời' cô về phòng, giọng nói máy móc như được lập trình trước, nhất quyết không chịu nhiều lời thêm một câu.

Bọn họ là ám vệ của nơi này, bình thường rất ít khi xuất hiện, nhưng mọi chuyện xảy ra đều có thể nắm bắt một cách rõ ràng nhất.

Bọn họ chỉ nghe lệnh từ chủ nhân, mà ban nãy trước khi đi, ngài đã dặn rất rõ ràng, tuyệt đối không được cho Y Nhược chạy thoát.

"Tôi muốn đi, tôi muốn rời khỏi nơi này!" Y Nhược điên cuồng hét to, hiển nhiên không còn chút bình tĩnh nào. Cô phải đi, cô nhất định phải đi càng sớm càng tốt, nếu không đợi lát nữa Arthur trở về, anh sẽ băm cô ra thành trăm ngàn mảnh.

Arthur đã từng nói qua, nếu như cô không phải là Lam, anh sẽ tự tay giết chết cô.

Còn cả đứa bé bị cô vứt vào thùng rác kia nữa, nếu để anh biết được... Thật sự cô không dám nghĩ đến hậu quả sẽ là như thế nào.

Arthur rất quan trọng, rất vĩ đại, cô cũng rất muốn trở thành nữ chủ nhân của lâu đài này, nhưng tất cả những thứ đó gộp lại cũng không quan trọng bằng mạng sống. Đã không có mạng, cô còn lấy gì để hưởng thụ vinh hoa phú quý?

Cô còn trẻ, sinh mệnh cũng chỉ vừa bắt đầu, cô còn chưa muốn chết, chưa muốn!

"Tôi muốn rời đi nơi này..." Cô tự lẩm bẩm như một kẻ ngốc, "Tôi muốn rời đi nơi này, tôi không muốn chết, không muốn..." Cô dùng hết chút sức lực cuối cùng, cố gắng đẩy ra mấy người cao lớn đứng chắn trước mặt, liều mạng muốn chạy đi.

Nhưng người đàn ông vừa rồi còn 'lễ phép' mời cô, lúc này đã duỗi cánh tay rắn chắc của hắn ra, túm lấy vai cô, sau đó kéo giật lại, thoải mái vác lên vai mình. Y Nhược bị từng bước đi của hắn làm cho choáng váng. Cô vô vọng giãy dụa, liên tục gào thét.

"Thả tôi ra, Arthur Hoài Thụy, anh là một tên khốn! Tự anh hồ đồ nhận sai người, tại sao bây giờ lại bắt tôi chịu hết? Tôi không muốn chết, anh thả tôi về nhà! Tôi sai rồi, anh thì có gì tốt đẹp đâu cơ chứ, bất lực lại vô năng, anh không phải là đàn ông. Anh với Hướng Thanh Lam đều là đồ ngốc, quả nhiên là một cặp trời sinh!"

Lời của cô càng mắng càng khó nghe, càng mắng càng quái dị, chỉ có điều mấy người xung quanh vẫn chẳng thèm đếm xỉa tới. Bọn họ như những cỗ máy vô cảm, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, những thứ khác đều không quan trọng.

Bọn họ đưa Y Nhược vào phòng, thô lỗ bỏ cô xuống, sau đó khép cửa lại nhanh chóng rời đi. Y Nhược thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng chặt, vô vọng như chính tương lai của mình lúc này. Cô hối hận thật rồi, lẽ ra cô nên nghe lời anh họ, tránh xa đám người biến thái này mới đúng.

"Cha, mẹ, Nhược Nhược rất nhớ mọi người..." Cô chỉ muốn được về nhà thôi. Mặc kệ ban đầu tiến vào nơi này bằng cổng chính hay cổng phụ, lúc này đây chỉ cần Arthur tha cho cô trở về, có bắt cô chui qua chuồng chó cô cũng sẽ chui.

Vất vả đứng lên, cô nhìn thấy điện thoại di động của mình vẫn đặt trên bàn. Vội vàng gọi cho một dãy số quen thuộc, sau đó run rẩy cầu cứu.

"Anh à, em là Y Nhược đây, anh mau tới cứu em được không, Arthur... Arthur sẽ giết em mất..."

Cô sợ hãi cầu cứu một hồi, cuối cùng lại chỉ nghe thấy tiếng nói dịu dàng máy móc vang lên, "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Giọng nói rất êm tai, nhưng cũng khiến cơ thể cô trở nên run rẩy.

Cô lại bấm, lại gọi, lại bấm, lại gọi... Không biết đã là lần thứ mấy. Đột nhiên 'bịch' một tiếng, cô luống cuống đánh rơi điện thoại, mà lúc này đây, cũng đã không còn dũng khí để nhặt lên gọi tiếp. Anh Thác sẽ không cứu cô, anh Thác nhẫn tâm muốn cô ở đây chờ chết.

Ngồi trên sàn nhà được trải thảm lông dê ấm áp, không hiểu sao lại khiến cô lạnh lẽo đến gai người.

Kết thúc rồi sao? Mạng sống của Y Nhược này, đến đây là chấm dứt?

...

Arthur đi rất vội, bước chân cũng rất nặng nề, mãi đến khi nhìn thấy một dãy phòng ở dành cho người hầu, anh mới chịu dừng lại. Trái tim đau nhói từng hồi. Lam của anh, cô phải ở trong căn phòng chật hẹp này? Mấy tuần qua liên tục mưa tuyết, không biết, cô có bị ốm hay không...

Rõ ràng cách anh thật gần, tại sao đến bây giờ anh mới nhớ lại tất cả?

Khiến cô phải chịu nhiều khổ sở như vậy, anh rõ ràng là một tên khốn không hơn không kém!

Hiện tại cô đang ở trong này phải không? Gặp được anh, liệu cô có nức nở òa khóc, liệu có trách anh, mắng anh không? Giật mình chỉnh sửa lại quần áo, anh rất sợ lúc gặp Lam trông mình sẽ không được gọn gàng, cô sẽ không nhận ra anh, sẽ không cần anh nữa. Hơi nắm tay lại, anh nhìn căn phòng trước mặt, ngốc nghếch nở nụ cười.

Ngân Táp đứng một bên, vô lực nhắm hai mắt lại. Cậu muốn nói với chủ nhân, Hướng tiểu thư đã không còn ở nơi này nữa, nhưng nhìn nét mặt kích động của ngài, cậu lại chỉ đành bất lực nuốt xuống.

Chủ nhân bây giờ sẽ không nghe ai hết.

Chủ nhân nhớ Hướng tiểu thư, nhớ đến sắp phát điên rồi!

Arthur nâng tay lên, muốn gõ cửa hỏi xem có ai ở trong không, cuối cùng lại chần chừ buông xuống. Anh đứng trầm mặc thật lâu, mãi đến khi bên trong vang lên tiếng khóc nghẹn ngào, anh mới giật mình tỉnh lại, sau đó lại thở phào một hơi.

Chắc chắn không phải là cô, Lam của anh, là không nói được.

Trong phòng, Tiểu Tây khóc đến hai mắt sưng to như một quả hạch đào, mà Uông Tiểu Lam vẫn nằm trên giường như một kẻ đã chết, ngay cả ánh mắt cũng không chớp lấy một lần. Cô chỉ ngẩn người nhìn trần nhà, nghe tiếng Tiểu Tây đau khổ khóc lớn, trong lòng bình lặng đến lạ thường.

"Oa..." Tiểu Tây lại gào lớn, chạy tới cạnh giường của Uông Tiểu Lam, đứt quãng hỏi, "Tiểu Lam, cô nói xem Tiểu Thanh có sao không, em bé có cứu được không? Cô nói xem, oa oa oa..."

"Không cứu được đâu, đứa bé kia mới được bảy tháng, cô ta lại yếu ớt như vậy, chết chắc rồi!" Uông Tiểu Lam nghiêng người đối diện với bức tường, lạnh lùng thốt ra từng chữ.

Không có, thật sự đã không có rồi sao?

Tiểu Tây ngồi lên chiếc giường lạnh lẽo của Hướng Thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net