Chương 91: Yên lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Yên lặng

Giọng nói của Arthur đều đều vang lên, rất bình tĩnh, thật nhẹ nhàng. Anh cẩn thận giải thích từng chút một, chỉ sợ sẽ làm Hướng Thanh Lam hiểu nhầm thêm điều gì. Anh muốn nói với Lam, anh không cố tình quên đi hạnh phúc của bọn họ, anh gặp phải tai nạn xe trên đường đến tìm cô, mà chiếc xe kia, vừa vặn là xe hoa của Tô Triết Thác.

Đối với Uông Tiểu Lam, đơn giản là vì muốn tìm một kẻ thế thân.

Đối với Y Nhược, hoàn toàn là vì một chiếc vòng cổ. Anh tin rằng người có chiếc vòng ấy nhất định là cô, nhưng dù có như vậy, anh cũng chưa từng liều lĩnh vượt quá giới hạn.

"Lam, anh chưa từng 'đụng' vào bọn họ. Hãy tin anh lần này, được chứ?" Arthur rụt rè gác cằm lên đầu vai của Hướng Thanh Lam, thật lâu sau vẫn chưa thấy cô phản ứng lại, nhất thời vui mừng nhộn nhạo. Nghiêng mặt len lén nhìn sang, chỉ thấy cô hơi hơi hé miệng, thật nhẹ thật nhẹ, một chữ duy nhất thôi, 'Được.'

Hai người yên lặng tựa vào nhau, bàn tay nắm chặt bàn tay, mà trong lòng, cũng nảy nở một thứ cảm xúc vô cùng vi diệu. Giống như vừa tìm được món đồ biến mất lâu ngày, bản thân cũng không hẳn là cảm thấy mừng như điên, chỉ là... Thật may mắn, tìm lại được rồi, nhất định sẽ cẩn thận quý trọng, không bao giờ sơ ý buông tay.

"Ổn rồi, đừng suy nghĩ nữa, em ngủ một lát đi, mọi chuyện đã có anh lo." Arthur vụng về phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Anh biết Lam đã tin lời anh nói, nhưng dường như nét mặt của cô vẫn không được tự nhiên. Cũng phải thôi, tuy bây giờ anh vẫn là Thanh, nhưng cũng đâu còn là người sống chung với cô ngày trước.

Có lẽ, anh phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.

Hướng Thanh Lam không gật đầu cũng không lắc đầu, cô chỉ thở dài nhắm hai mắt lại, vẫn tựa vào ngực anh, không muốn làm điều gì hết. Đến tận khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Arthur mới nhận ra là cô đã ngủ say. Cười khổ một tiếng, không phải vì anh không muốn, chỉ là, dáng ngủ này hình như không thoải mái lắm thì phải?

Nghĩ như vậy, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cẩn thận kéo cao góc chăn, lưu luyến ngồi lại một lúc, thế này mới yên tâm bước ra ngoài.

Ngày hôm sau.

Trong phòng khách chật hẹp, chỉ cần vừa nhấc đầu lên là có thể nhìn thấy ba người đàn ông, nói đúng hơn là hai người đàn ông và một cậu nhóc cao không kém bọn họ, đang 'mắt to trừng đôi mắt nhỏ'.

Arthur đen mặt nhìn Ngân Táp và Fred, hai bàn tay từ từ siết chặt, thật muốn tống ngay bọn họ ra khỏi đây. Ở trong này thêm một người đã chật, đừng nói là hai người, mà hiện giờ Lam vừa tỉnh lại, thêm một người anh cũng không muốn!

"Các cậu muốn ăn cơm, đi ra ngoài còn nhiều, sao cứ thích ở đây ăn bám?" Giọng anh rất trầm, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm Fred và Ngân Táp, nhưng ánh mắt sắc bén ngày xưa bây giờ lại thiếu đi một phần uy nghiêm, nhiều hơn một phần hờn dỗi và khó chịu.

Fred cũng biết điều không dám nói gì, nhưng khóe miệng lại vẫn không nhịn được cong lên. Có Hướng tiểu thư ở đây, lão đại nào dám cao giọng đuổi bọn họ ra ngoài, Hướng tiểu thư thật tốt! 

Ngân Táp nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, thản nhiên liếc Arthur một cái, lời ít mà ý nhiều, "Đồ ăn bên ngoài không nuốt được." Món ngon ngay trước mắt, cậu thấy không lý do gì phải đày đọa bản thân cả. Ra ngoài ăn? Đánh chết cậu cũng không đi!

Arthur hung hăng hít một hơi, vừa định nói gì, đã thấy Hướng Thanh Lam ra khỏi phòng bếp.

"Mệt không? Về sau không cần làm, anh sẽ gọi người mang thức ăn đến." Arthur nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi hồng nhuận của Hướng Thanh Lam, nghĩ một đằng nói một nẻo, đổi lấy ánh mắt khinh thường của hai người nào đó.

Hướng Thanh Lam mỉm cười lắc đầu, hiện tại cô đã khỏe hơn nhiều rồi, nếu tiếp tục nằm trên giường mà không làm gì cả, cô nghĩ mình sẽ mốc meo lên mất. Hơn nữa nhìn ánh mắt của bọn họ thì biết, rõ ràng đã đói đến phát cuồng mà vẫn cố mạnh miệng. Thật là...

Đặt hai đĩa thức ăn lên bàn, Hướng Thanh Lam lại quay vào phòng bếp lấy thêm mấy món nữa.

"Fred, Ngân Táp, các cậu đừng có như quỷ đói đầu thai ăn nhiều như vậy được không?" Arthur nhìn chằm chằm đĩa thức ăn vừa bưng ra đã bị vơ vét gần hết mà gân xanh không khỏi nổi lên. Cũng may anh đã nhanh tay để phần một ít cho Lam, nếu không... Hừ, nhìn hai kẻ đang ăn ngấu nghiến phía đối diện mà anh không khỏi bực mình hừ lạnh.

Fred ngẩng đầu, nhìn thấy Hướng Thanh Lam đi ra mới không chịu thua kém hừ trở lại. Lão đại thế nào thì nhân viên thế đây thôi, nhìn xem, ngài cũng đâu có ăn thiếu đi phần nào!

Arthur thấy mình dần mất đi lực uy hiếp, không khỏi thẹn quá hóa giận, hung hăng trừng mắt nhìn Fred, sau đó quay sang vẫy vẫy Hướng Thanh Lam.

"Lam, đến đây ăn cơm đi. Anh giúp em." Từ sáng đến giờ cô vẫn luôn ở trong phòng bếp, vừa làm xong đồ ăn đã bị hai người kia mặt dày cướp sạch, nếu không ăn nhanh là không thể kịp. Lam gầy thế kia, anh phải bắt cô ăn thật nhiều mới được!

Hướng Thanh Lam ngồi xuống cạnh anh, anh bảo ăn gì thì ăn nấy, luôn cảm giác trong ngực có thứ gì trướng trướng, đầu óc cũng hỗn loạn, khó chịu khiến cô muốn khóc.

Nếu nước mắt rơi ra, cô nghĩ đó không phải vì đau lòng, lúc này đây, nhất định là vì hạnh phúc. Lặng lẽ ở cạnh nhau cùng đón mùa xuân về, nhìn tia nắng ấm áp hòa tan đi tất cả. Cứ tiếp tục sống như vậy, thực sự cũng là một ý kiến không tồi. 

Ăn hết một bát cơm, Hướng Thanh Lam cũng cảm thấy no rồi, suốt thời gian qua cô cũng chỉ ăn cháo hoặc truyền dịch, bây giờ đổi thành ăn cơm thật sự có chút khó tiêu hóa. Mà Arthur không chịu hiểu cho điểm này, anh vẫn cố chấp cầm đũa, đưa thức ăn tới miệng cô, không vui nói, "Lam ăn thêm nữa đi, ít như vậy làm sao mà khỏe được?" 

'Anh vẫn chưa ăn no đúng không?' Hướng Thanh Lam mỉm cười, uyển chuyển đổi đề tài.

"Ừ." Arthur ngượng ngùng gật đầu, có Ngân Táp với Fred ở đây, ăn no được mới là lạ.

'Vậy ngày mai em sẽ làm nhiều một chút.' Cô mới nói tới đây, Arthur đã lắc đầu từ chối, "Không cần, em đừng làm việc nhiều, anh có đói cũng không chết được." Anh đặt tay lên gò má đã bắt đầu hồng nhuận của cô, vuốt ve trong chốc lát, sau đó lại đưa thức ăn lên, mà lần này, Hướng Thanh Lam cũng không hề từ chối.

Fred dừng chiếc đũa lại nhìn bọn họ, vờ như không có gì lau lau hai mắt của mình, hình như mắt anh vừa bị vướng hạt cát, khó chịu quá.

Tình yêu thuần túy thế kia, không phải ai cũng may mắn có được. Ví như anh, từng có không biết bao nhiêu bạn gái, nhưng chưa một người nào yêu anh giống như Hướng tiểu thư yêu lão đại cả.

Yêu đến cuồng si, chẳng sợ anh là một tên ngốc, chẳng sợ trong tay anh không có một đồng nào.

Yêu sao? Đây mới là yêu sao?

Vội vàng ăn xong cơm, Fred và Ngân Táp chạy nhanh ra ngoài, để mặc Arthur giành phần rửa bát. Không phải bọn họ lười biếng, nhưng lão đại không muốn bọn họ ở đây thêm một giây phút nào nữa, cũng may điều này hợp ý tất cả mọi người. Chỉ có điều...

"Choang" một tiếng, Arthur giật mình nhìn chiếc đĩa vừa bị rơi vỡ, tự thấy mình không làm gì sai hết, vậy mà tay lại càng ngày càng trơn, không lẽ vì đổ ít nước rửa bát quá? Đổ thêm chút nữa, lại đổ thêm chút nữa, càng lúc bát đĩa vỡ lại càng nhiều, khiến anh không khỏi luống cuống tay chân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Hướng Thanh Lam đứng trước cửa phòng bếp nhìn anh, bất lực mỉm cười, lực phá hoại của Thanh vẫn không giảm chút nào, làm vỡ nhiều như vậy mà vẫn không hiểu nguyên nhân ở đâu, ngốc quá! Cô nghĩ, có lẽ bữa tối nay mình sẽ giành phần rửa bát.

Arthur đen mặt nhìn chiếc bát cuối cùng cũng bị vỡ, thật chẳng biết làm gì hơn nữa, đành phải cúi người xuống bắt đầu dọn dẹp. Chỉ là trong lúc sơ ý, anh bị một mảnh sứ sắc cắt vào ngón tay, máu không ngừng chảy ra, có vẻ vết thương rất sâu. 

Hướng Thanh Lam nhíu mày, đang định bước vào xem, lại thấy anh gọi điện cho Ngân Táp, dặn dò lấy thuốc gì đó, còn nhắc là phải chọn loại có tác dụng nhanh nhất, không để nhìn thấy vết thương.

Cô khẽ cắn môi, xoay người trở về phòng ngủ, coi như chưa biết chuyện gì xảy ra. Nhắm hai mắt lại, loáng thoáng vẫn nghe thấy tiếng nước chảy, cùng với tiếng mảnh vỡ lách cách va vào nhau. Một lúc lâu sau, có tiếng mở cửa vang lên, có lẽ Ngân Táp đã trở về.

"Chủ nhân, sao tay ngài lại bị thương vậy?" Giọng Ngân Táp có chút lo lắng, không đợi Arthur trả lời, cậu đã nhíu mày nói tiếp, "Vết thương khá sâu, phải băng lại thôi, dùng thuốc không thì không ổn."

"Không cần." Arthur lập tức từ chối, "Tùy tiện xử lý một chút là được rồi, không được để Lam biết."

"Chủ nhân, vết thương thực sự rất sâu, nếu không xử lý cẩn thận rất có thể sẽ nhiễm trùng." Ngân Táp nhìn Arthur, không hiểu sao chủ nhân lại cố chấp như vậy.

"Không sao, cứ làm như tôi nói đi." Arthur kiên quyết từ chối.

"Lão đại, ngài cũng biết Hướng tiểu thư dễ mềm lòng, sao không nhân cơ hội này thực hiện khổ nhục kế?" Ngân Táp bỏ băng gạc xuống, Fred lại nhanh mồm đề nghị.

"Anh nghĩ chủ nhân là anh chắc?" Ngân Táp coi thường nhìn Fred, Fred trợn mắt muốn thanh minh, lại bị Arthur cắt ngang.

"Fred, tôi không muốn lừa cô ấy, một chút cũng không." Lam đã bị lừa gạt nhiều rồi, khiến lòng tin của cô trở nên thật mong manh, mà anh, lại không muốn mạo hiểm phá vỡ chút lòng tin cuối cùng ấy.

Đợi Ngân Táp bôi thuốc xong, Arthur mới thu tay lại quay về phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa, bên trong lại là thế giới của hai người. Anh cứ nghĩ Hướng Thanh Lam đang ngủ, lại không biết gối đầu của cô đã bị nước mắt thấm ướt.

Đồ ngốc! Qua lâu như vậy, cuối cùng vẫn là đồ ngốc giấu cô đi bán máu, giấu cô đi khiêng xi măng. Vết thương vừa mới bị cứa ra, thuốc nào có thể làm liền nhanh như vậy, anh không băng lại thì cô sẽ không biết?

Dường như từ ngày này bắt đầu, ánh mắt Hướng Thanh Lam nhìn Arthur đã có chút thay đổi, có lẽ vẫn mang theo thản nhiên xa cách, bởi vì vết thương lòng của cô thật sự không dễ lành như vậy, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một chút quan tâm.

Arthur đứng trước cửa phòng bếp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhỏ đính trên đó, chỉ viết ba chữ.

'Thanh dừng lại.'

Lại là này ba chữ này.

Anh ảo não đánh vào đầu mình, bây giờ thì anh đã biết, nước rửa bát không nên đổ nhiều, nếu không sẽ rất trơn. Đáng ra Ngân Táp phải nói cho anh sớm hơn mới phải!

Rất muốn bước vào giúp Lam, nhưng nhìn tờ giấy kia, anh chỉ có thể ủ rũ cúi đầu, quay trở về sô pha ngồi.

"Lam, anh vô dụng lắm phải không?" Anh nhỏ giọng tự hỏi, nhưng cũng không qua được đôi tai tinh tường của hai người nào đó. 

"Chủ nhân rất lợi hại." Ngân Táp nghiêm túc nói, không có vẻ gì là nịnh nọt. Ở trong lòng cậu, chủ nhân không gì là không làm được, tuyệt đối thần thánh.

"Lão đại rất lợi hại." Fred ra sức gật đầu, vô cùng tán thành.

Arthur trừng mắt nhìn bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không thấy tờ giấy kia viết gì hay sao, muốn chê cười anh phải không?

Fred cười gượng một tiếng, "Lão đại, bây giờ mắt tôi hơi kém, không nhìn thấy gì hết!"

Ngân Táp ngẩng đầu nói, "Chủ nhân, ba chữ này viết không rõ ràng lắm." Khụ, lần đầu tiên nói dối, khiến cậu không khỏi có chút ngượng ngùng.

"Các cậu..." Arthur nói một nửa, lại nhìn sang phòng bếp, chỉ lên tờ giấy, "Giật nó xuống cho tôi."

Fred và Ngân Táp cùng lắc lắc đầu.

Loại chuyện này tuyệt đối không được làm, bọn họ còn không muốn bị đói chết, phải biết rằng hiện giờ bọn họ chỉ thích ăn mỗi đồ ăn của Hướng tiểu thư.

"Các cậu về Anh đi." Arthur còn nói thêm một câu, nhưng hiển nhiên là không còn uy nghiêm nữa.

Fred và Ngân Táp lại cùng lắc đầu.

Anh nắm chặt tay lại, nhất thời đen mặt hơn rất nhiều. Vừa muốn nói điều gì, Hướng Thanh Lam đã xong việc đi ra, cô hơi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn kéo lấy tay anh. Vết thương đã gần lành, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy đau lòng.

"Xin lỗi Lam." Anh vô thức nói xin lỗi, lại không biết bản thân đã mắc lỗi gì. Anh chỉ biết Lam đang cầm lấy tay anh, nhẹ nhành viết một chữ, chỉ một chữ thôi.

'Thanh.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net