Chương 94: Tái hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94: Tái hiện

"Sao vậy?" Ánh mắt Arthur thoáng hiện lên chút thất vọng, chân mày cũng hơi nhíu. Rõ ràng mọi chuyện đều diễn ra rất suôn xẻ, vậy thì tại sao...

'Cổ họng khó chịu, cảm giác như bị mắc xương cá vậy.' Hướng Thanh Lam không nhận ra nét mặt khác thường của anh, chỉ đơn giản than thở một câu, nhưng dường như vẫn có chút suy nghĩ đưa tay lên xoa xoa cổ họng. 

"Chắc tại em ngủ nhiều quá thôi." Arthur đột nhiên bật cười, khó được trêu ghẹo cô một chút.

'Chắc là vậy.' Hướng Thanh Lam cũng nửa đùa nửa thật đáp lại. Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, cô không biết nữa, khó chịu, khô rát, giống như... Vừa phải nói quá nhiều vậy. 

Nói nhiều ư? Nghĩ đến đây khiến cô không khỏi cười khổ một tiếng, một người câm làm sao lại nói chuyện được, có lẽ do cô nằm mơ chăng?

Ghé đầu vào bờ vai Arthur, đột nhiên, cô cảm giác lòng mình có chút gì đó tối tăm, hụt hẫng. Có thể là hoang đường, nhưng thực sự chỉ một giây trước thôi, cô thật sự còn nghĩ rằng mình có thể nói được, có lẽ sẽ hôn anh, sau đó mỉm cười rồi nói 'Chào buổi sáng'.

Rất muốn, thật sự rất muốn làm như vậy.

...

Arthur ngồi trên sô pha, phiền não nhìn về phía phòng ngủ. Hướng Thanh Lam vẫn còn ở trong đó, vốn cô đã tỉnh lại một lúc, nhưng rốt cục vì quá mệt mỏi, không thể không ngả lưng thêm. Ngân Táp nói đây là tác dụng phụ của thôi miên, không có gì đáng ngại cả, điều cần phải quan tâm nhất lúc này đương nhiên là...

"Ngân Táp, thất bại rồi phải không?" Fred thu hồi nét mặt cợt nhả mọi khi, cẩn thận dò xét nhìn sang Arthur, thấy anh không có vẻ gì là sắp nổi giận mới dám nhẹ giọng hỏi.

"Ừ." Ngân Táp bủn xỉn ừ một tiếng, nét mặt thậm chí còn khó chịu hơn cả Arthur. Vốn dĩ khả năng thành công không phải rất cao, nhưng quá trình thực hiện không có sai sót gì, hơn nữa Hướng tiểu thư cũng có thể nói được. Vậy nên thất bại này với cậu mà nói, không những ngoài ý muốn, mà còn khá xấu hổ.

Fred ảo não thở dài một hơi, vốn nghĩ hôm nay mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, lão đại vui vẻ, anh cũng sớm được trở về Anh quốc, ngờ đâu... Bao nhiêu mỹ nhân của anh biết phải làm sao bây giờ? Lão đại không nói, thằng nhóc Ngân Táp cũng ra vẻ âm trầm không nói, không khí nơi này thật là áp lực!

"Chủ nhân, thất bại rồi." Ngân Táp cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng nói dường như còn mang theo một chút xin lỗi.

"Tôi biết." Arthur gật đầu nhìn cậu, thái độ khá bình tĩnh, nét mặt lại có phần hiu quạnh. Anh biết Ngân Táp đã cố gắng hết sức mình, không thành công, chỉ trách bọn họ vẫn chưa đủ may mắn.

"Chủ nhân, thực ra... Vẫn còn một cách nữa." Ngân Táp chần chừ đề nghị. Đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, một khi vẫn còn cách, cậu không thể bỏ qua cơ hội dễ dàng như vậy được. 

"Cách gì?" Arthur đưa mắt nhìn Ngân Táp, giọng nói không giấu nổi hưng phấn, nhưng cũng kèm theo một chút hoài nghi.

"Cách này... Có lẽ không được chính thống cho lắm, hơn nữa, cần hai người kia nhiệt tình phối hợp." Ngân Táp nghiêng mặt đi, hắng giọng một tiếng, chợt cảm thấy hơi xấu hổ. Chủ nhân, ngài thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu tôi muốn nói điều gì phải không?

Quả nhiên trời không phụ lòng người, Arthur lúc đầu tuy có chút khó hiểu, rất nhanh cũng gật đầu đồng ý. Ánh mắt thoáng hiện lên lạnh lùng, không chính thống thì sao? Anh không cần biết!

"Fred, cậu đi làm đi. Đem người kia về đây cho tôi, càng nhanh càng tốt."

...

Trong mơ hồ, Tô Triết Thác cảm giác được một loại nhiệt độ khiến anh rất không thoải mái. Anh khó chịu túm lấy quần áo, xé mạnh ra, chỉ có điều cũng không có tác dụng là bao.

Nóng, thật sự nóng quá.

Mỗi tế bào trên cơ thể anh dường như đều khó chịu muốn nổ tung, anh không biết phải làm sao để nguôi đi cảm giác kinh khủng này. Đột nhiên, một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, mang theo hơi lạnh khiến anh không khỏi run rẩy. Thoải mái thở dài một tiếng, anh nắm chặt lấy đôi tay ấy, bản năng đặt chủ nhân của nó ở dưới người mình, điên cuồng mà phát tiết.

Có lẽ, lúc này anh đã không còn lý trí.

Có lẽ, lý trí của anh lúc này chính là phải điên cuồng chiếm đoạt.

Vạn vật quay cuồng, mọi thứ đảo điên. Không có gì khác hơn, chỉ đơn giản là dục vọng nguyên thủy nhất của con người.

Nhất thời, trong phòng vang lên thanh âm triền miên mà dụ dỗ. Bọn họ kịch liệt dây dưa, cuốn lấy nhau, chiếm đoạt nhau, đam mê mà cuồng dã, thân quen lại xa lạ.

Anh ngẩng đầu, sợi tóc màu đen ướt đẫm mồ hôi dính trên trán, ánh mắt mê mang gắn chặt vào cô gái ở dưới thân. Cô thật đẹp, khuôn mặt đỏ bừng mang theo nét gợi cảm khó cưỡng, tuy anh cũng không rõ lắm mình đang làm cái gì, nhưng mơ hồ có thể nhận ra, cơ thể của bọn họ vô cùng phù hợp.

Triền miên một lần lại một lần, chỉ mong đêm nay sẽ kéo dài không dứt.

Hướng Thanh Lam tò mò nhìn nơi này, không hiểu vì sao Thanh lại đưa cô tới đây, nhìn nhìn bốn phía, rõ ràng không có ai hết.

'Thanh?' Cô quay lại tìm anh, nhưng anh đã biến mất từ lúc nào, Fred và Ngân Táp lại càng không thấy đâu. Thật ra cô muốn hỏi, tại sao bọn họ lại tự tiện tiến vào Tô gia như vậy? Tuy bây giờ nơi này không có ai, nhưng nếu để người khác biết được, thật sự sẽ không hay chút nào.

Vốn đang định ra ngoài, nhưng đột nhiên một tiếng rên rỉ lại kéo cô trở lại. Cô tự nhủ mình không nên tò mò, nhưng giọng nói này... Quen thuộc đến kì lạ, dường như có ma lực, kéo cô tiến về phía trước.

Nhẹ nhàng xoay tay nắm, cô đẩy cửa ra, mà hiển nhiên người ở trong cũng không phát hiện ra cô đứng bên ngoài, vẫn vô cùng chuyên chú làm chuyện của mình, những âm thanh toàn bộ rơi vào tai cô, rõ ràng như vậy, toàn bộ xảy ra trước mắt cô.

Lưng trần rắn chắc của anh, tiếng hít thở mạnh mẽ không ngừng vang lên, còn cả da thịt trắng nõn lộ ở bên ngoài của cô gái. Bọn họ ôm lấy nhau, tóc đen của anh hòa với tóc quăn thật dài của cô gái, rời ra rồi lại cuốn vào, đã không thể phân rõ kia là của ai.

Hơn một năm trôi qua, cảnh còn, người còn, cảm giác lại không hề như cũ.

"Ưm..." Cô gái ngưỡng cao đầu trong cơn kích tình, mà một tiếng rên rỉ này, cũng khiến Hướng Thanh Lam giật mình tỉnh lại.

Đôi môi hơi hơi hé ra, bàn tay siết lại thật chặt, đột nhiên cảm giác ghê tởm trào lên khiến cô khó có thể chịu được.

"Thật đáng ghét!" Giọng cô rất nhỏ, trống rỗng mà lạnh lùng. Thản nhiên đóng cửa lại, "Cạch" một tiếng, khiến người đàn ông bên trong giật mình ngẩng đầu lên. Ngây người một chút, anh nghĩ, mình vừa thấy một làn váy trắng rất quen thuộc, màu trắng tinh khôi, lại khiến sâu trong linh hồn anh cảm thấy tội lỗi. 

"Đừng có ngừng, em còn muốn nữa." Đúng lúc này, cô gái vòng tay ôm lấy cổ anh, lời nói quyến rũ tận xương, lần nữa kéo anh vào vòng hoan ái.

Bất giác mỉm cười, anh cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Bản năng trong anh đang không ngừng gào thét. Anh chỉ biết đêm nay mình cần một người, một cô gái, bất kể cô ta là ai.

Hướng Thanh Lam có chút thất thần tiến về phía trước. Cô muốn rời khỏi căn nhà này, nhưng đi mãi, đi mãi lại vẫn chưa thấy đường ra, đến tận khi một đôi tay ấm áp ôm chặt cô vào lòng, cảm xúc bất ổn trong cô mới dịu đi đôi chút. 

"Thanh." Khẽ hé môi gọi anh, tiếng nói khàn khàn bật ra khiến cô không khỏi giật mình. Cô... Vừa mới nói đấy ư?

"Có thể nói rồi sao?" Anh ôm lấy thắt lưng của cô, mỉm cười vui mừng có chút tự đắc. Quả nhiên là cách hay, không những giúp Lam lấy lại giọng nói, hy vọng của người kia cũng bị chặt đứt hoàn toàn. Tiện cả đôi đường thế này, đáng lẽ anh phải nghĩ ra sớm hơn mới phải.

"Thanh." Hướng Thanh Lam đặt tay lên cổ họng, gọi tên anh lần nữa. Cảm giác âm thanh chạm vào bàn tay, phiêu miểu trong không khí, truyền vào tai cô.

Cô nghe được giọng nói của mình, cảm giác này, thật sự tốt lắm.

Giống như được sống lại một lần.

Cô có thể nói, thật sự có thể.

"Thanh!"

"Thanh!"

"Thanh!"

Muốn gọi tên anh, nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

"Anh biết." Arthur dịu dàng nở nụ cười, nhìn Hướng Thanh Lam có chút ngốc nghếch gọi từng tiếng.

"Tất cả đã qua rồi, cùng anh, trở về thôi."

Bóng đêm lại trở về tĩnh lặng, mà hai người bên trong, rốt cục cũng thỏa mãn được dục vọng của mình. Cô gái mềm mại tựa đầu vào lồng ngực của chàng trai, yêu kiều thở dài một tiếng. Cô thực sự mệt mỏi, toàn thân trải dài những vết hôn đỏ thẫm, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, dường như càng khiến cô thêm phần gợi cảm. 

Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên lồng ngực của anh, mí mắt nặng quá, rất muốn nhìn xem người này là ai, bởi vì, cô cảm thấy rất quen thuộc. Chỉ có điều, đêm nay dường như cơ thể không do cô điều khiển, tất cả mọi thứ đều trở nên có chút điên cuồng.

Cô cũng không biết nữa, điên cuồng ư? Chẳng phải cô vẫn luôn có chút điên cuồng trong cốt tủy đó ư? Vậy thì, thêm một chút này nữa đâu có tính là gì?

Thôi quên đi, trước khi lý trí bị chìm sâu vào giấc ngủ, cô chỉ nghĩ được một điều như thế.

...

Ánh nắng xuyên thấu qua ô cửa kính chưa được kéo rèm, chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ như đao khắc của Tô Triết Thác. Anh không quá thoải mái giật giật cánh tay có chút tê dại, chán ghét đẩy cô gái vẫn đang cố tựa vào người mình.

Khoan đã!

Chờ một chút!

Cô gái... Đang cố tựa vào người anh???

Giật mình mở to hai mắt, anh không thể tin được chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình. Tại sao? Cô gái này là sao vậy? Vết hôn, vết cào cấu trên người bọn họ là sao vậy? Còn cả quần áo, nội y vương vãi trên sàn nhà...

"CUNG - NHƯ - TUYẾT!" Anh giận giữ hét lên, thô bạo giật lấy tấm chăn trên người cô, khiến cô mê mang tỉnh lại. Ánh mắt đáng thương khép hờ, hiển nhiên còn chưa quá tỉnh táo để hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi, cô nhận rõ được người trước mặt mình là ai.

"Sao cô lại ở trên giường tôi? Tại sao?!" Anh lạnh lùng hỏi, giọng nói lại không giấu nổi đau đớn. Cung Như Tuyết và anh, lại một lần nữa, anh chợt cảm thấy bản thân dơ bẩn đến cực điểm. Anh không cố ý, anh thề rằng mình không cố ý, anh không bao giờ muốn phản bội Lam Lam lần nữa, nhưng tại sao?

"Em... Em cũng không biết." Cung Như Tuyết vội vàng kéo chăn che lấp cơ thể của mình, sợ hãi nhích ra sau một chút. Ánh mắt Tô Triết Thác nhìn cô đục ngầu, thật sự quá đáng sợ. Cô muốn có lại anh, nhưng cũng đủ thông minh để hiểu rằng cách này hoàn toàn vô dụng. Quá khứ tiếp cận anh đều là có chủ ý, nhưng lần này đây, thật sự chính cô cũng không hiểu điều gì đang xảy ra cả.

Cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, rõ ràng tối qua cô đã trở về khách sạn, tại sao vừa tỉnh dậy đã ở trên giường cùng Tô Triết Thác rồi? Nhưng cô còn chưa có thời gian suy nghĩ cặn kẽ, Tô Triết Thác đã nhào lên, hung hăng bóp cổ cô.

"Cô đến chỗ này làm gì? Sao cô lại đến đây? Tại sao chứ?" Tô Triết Thác tuyệt vọng gầm rú, anh không thể tin nổi, vốn mọi chuyện đã rất tồi tệ rồi, chỉ còn một tia hy vọng nữa thôi, tại sao cô ta lại có thể nhẫn tâm như vậy? Chắc chắn Arthur Hoài Thụy đã biết, hắn ta sẽ nói cho Lam Lam biết, anh phải làm gì bây giờ?

Anh muốn giết Cung Như Tuyết!

Đúng vậy, muốn giết cô ta, luôn là do cô ta, mọi cố gắng của anh chỉ qua một đêm đã trở thành mây khói. Anh điên cuồng nở nụ cười, ánh mắt đỏ hồng nhìn khuôn mặt vặn vẹo dần trở nên đỏ bừng của Cung Như Tuyết, ngón tay tàn nhẫn ấn thêm mấy phần.

"Thác, cậu làm cái gì thế?" Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Vũ Văn Thần không dám tin nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vốn sáng sớm nay thằng nhóc Ngân Táp gọi điện đến, nhàn nhạt thông báo một câu Thanh Lam đã nói được rồi, anh liền vội vàng qua đây muốn nói cho cậu ta, nhưng tại sao...

Thác qua đêm với một cô gái? Không những thế, cô ta lại còn là... Cung Như Tuyết? Có thật không vậy?

"Cứu... Cứu với..." Cung Như Tuyết bị thiếu khí đến mức khuôn mặt đã dần chuyển sang màu đỏ tím, cô tuyệt vọng cầu cứu Vũ Văn Thần, thậm chí còn chẳng thể để ý tới việc mình đang không mảnh vải che thân.

Mà Tô Triết Thác cũng không hoàn toàn mất lý trí như cô tưởng, sau khi nhìn thấy Vũ Văn Thần, anh có chút giật mình buông lỏng hai tay, sau đó lui về phía sau, thất thần tựa lưng vào tường, không biết đang suy nghĩ điều gì. Rất nhanh, ánh mắt lại trở nên tĩnh lặng, anh lạnh lùng bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, muốn nhanh chóng gột rửa mọi mùi hương của Cung Như Tuyết còn lưu trên người mình.

Mùi hương kia dù chỉ là một chút thôi, cũng đủ khiến anh cảm thấy vô cùng ghê tởm. Anh sẽ không đụng vào cô ta lần nữa, người như vậy không đáng để anh xuống tay, cũng không đáng để anh trả giá phần đời còn lại của mình trong tù ngục.

Vũ Văn Thần nhìn theo bóng lưng của anh, khẽ thở dài một tiếng, nhìn sang Cung Như Tuyết, không khỏi bất đắc dĩ cười trừ. Hiện tại mới che thì được tác dụng gì, nên thấy đều đã thấy, không nên thấy anh cũng thấy cả rồi. Mặc dù trong lòng không ưa cô gái này, nhưng dù sao làm một người đàn ông, chút phong độ vẫn là phải có. Anh mở tủ quần áo của Tô Triết Thác, lấy một chiếc sơ mi đưa cho cô ta, mấy thứ váy áo kia dường như đều đã bị ai đó xé hỏng, có muốn mặc lại cũng không được nữa.

Xoay người ra ngoài phòng khách, dưới chân đột nhiên vướng phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một chiếc quần lót màu đen có thêu viền ren tinh xảo cực kì khêu gợi. Nhìn thấy nó, không hiểu sao lòng anh lại cảm thấy bực bội, lại có chút nghèn nghẹn không đành lòng. Anh nghĩ tới cô gái đáng thương kia, ngày đó bị phản bội, không biết cô đã đau khổ chừng nào?

Ngày ấy đứng trên lập trường của một người bạn thân, anh thấy Thác đáng trách, nhưng cũng không muốn khuyên can nhiều. Chuyện tình cảm, làm sao cưỡng cầu được? Anh không biết chuyện đêm qua là tại sao, cậu ta có đáng trách hay không, chính anh cũng không rõ ràng lắm.

Có lẽ là cố ý, có lẽ là vô tình, nhưng sự thật là, trái tim Thanh Lam đã thuộc về một người khác, dù chuyện này có xảy ra hay không, Thác cũng không còn cơ hội để xoay người.

Thứ gọi là tình cảm kia, đâu phải cứ cưỡng cầu là được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net