Dự Tiệc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc long trọng trước mắt cô đèn hoa lấp lánh và xung quanh bàn Gallery là nến hoa lung linh,những khung hình gấu,các nhân vật hoạt hình và chân dung nhân vật chính. Điều mà khiến cô hoán đổi không còn là bản thân chính là buổi tiệc sinh nhật của một đứa nhóc tròn một tuổi Bảo Bảo. Yến Tuân mang cô đến bữa tiệc sinh nhật của Bảo Bảo,là đại thiếu gia nhà họ Vũ và phu nhân Nguyệt Nhi,nàng vừa hạ sinh tròn một tháng tuổi Vũ Minh. Đây là những thông tin mà Mã Khải đang thì thầm bên tai cô,khi cô đang ngơ ngác như lạc đến hành tinh khác,còn Yến Tuân vẫn đang thẳng lưng tiến từng bước vào khuôn viên đang đông đúc mọi người cười cười nói nói.

Lâm Vũ Y, toàn thân ảnh được bao phủ bởi chiếc váy đuôi cá xẻ tà xanh nhạt không cầu kỳ mà lại trang nhã, phần cup ngực và eo phần eo được hạt đá trắng như thủy tinh,khiến cho y phục không kém phần sang trọng, trời về đêm thì sánh sáng của những hạt đá càng lộ rõ vẻ đẹp của nó khiến người ta không thể không chú ý cùng ánh mắt tán thưởng. Lúc này cô chợt nhận ra những ánh mắt của những người xung quanh,người hiếu kỳ,kẻ suýt xoa,còn có những người ganh ty,cảm giác bất an hoang mang trong cô vô thức bấu chặt cánh tay bên cạnh,không hiểu sao mỗi bước chân cô nặng trĩu như đeo chì nhấc lên một cách vật vã. Hành động lúc này của cô làm Yến Tuân nhíu mày khó chịu.

"Sao vậy?"

Vũ Y ánh mắt dán vào cửa đại sảnh đèn pha lê lấp lánh trước mặt,như bị thôi miên,cô không dám di chuyển ánh nhìn bất kỳ đâu ngay cả với con người bên cạnh,dù lúc này cô chợt nhận rat ay mình đang vã mồ hôi nắm cách tay Yến Tuân, cô lo sợ ánh mắt những con ngươi kia nên tay chỉ dám nới lỏng khỏi cánh tay anh mà lại bấu vào ống tay áo,miệng khô khốc từng hơi đáp lại lời anh.

"Tôi sợ!"

Ánh mắt kinh ngạc dừng trên khuôn mặt trắng dù có tô điểm son phấn vẫn thấy được cô đang không còn tý huyết nào, nhất thời tay bàn tay phải đưa lên vuốt nhẹ tóc trán đang lấm tấm mồ hôi,nhẹ nhàng nói "không cần sợ. Em chỉ cần đứng bên cạnh tôi là được".

Siết nhẹ bàn tay Vũ Y vẫn đang run rẫy và lạnh toát mồ hôi, không hiểu sao chỉ bởi một câu nói của anh mà thấy mọi nặng nhọc như bỗng hóa hư không ,trong tâm động như có chân mèo cọ nhẹ nhàng qua tim. Giữ nguyên bàn tay nhỏ kia trên cánh tay mình,anh dẫn cô vào bên trong tiền sảnh, phía sau là Mã Khải vẫn đang chứng kiến cảnh boss và trợ lý.

Đến bữa tiệc của tiểu thiếu gia nhà họ Vũ khách mời chủ yếu là bạn bè họ hàng đôi bên cùng nhiều đối tác làm ăn chung. Sự xuất hiện của cặp nam thanh nữ tú giữ ảnh lúc này càng không ít gây chú ý của mọi người người trong bữa tiệc.Tiếng xì xầm ngày càng nhiều hơn và rõ hơn như ý muốn cho chính nhân vật họ đề cập cùng được nghe. Chàng trai độc thân hoàng kim nay lại xuất hiện có nữ nhân bên cạnh điều này làm cho sự tò mò của mọi người và cánh nhà báo trong bữa tiệc như bầy ong vỡ trận.

Gương mặt tuấn tú,nghiêm nghị dần dãn ra,đôi con ngươi như hồ thu chợt gợn nhẹ khi nhìn thấy vị bằng hữu Yến Tuân.Có thể nói trên thương trường ngoài "Tổng tài máu lạnh sát phạt" thì cũng phải nhắc đến một con người đa mưu túc trí,mọi đường đi nước bước cho một dự án chỉnh chu,ra trận là phải thắng thì không ai qua được "Gia Cát Nguyệt" tảng băng trôi của giới tài chính, và hậu phương vững chắc Vũ Nhi phu nhân.

Yến Tuân cùng cô tiến về phía Vũ Nguyệt và Nguyệt Nhi,chào nhau bằng một cái ôm thắm thiết dường như đây là hành động quá đỗi quen thuộc của hai chàng trai này.

"Tôi còn tưởng cậu không đến"

"Tiệc mừng Bảo Bảo, sao tôi vắng mặt"

Bất giác cánh tay Yến Tuân luồn sau lưng Vũ Y cười tiếp lời. Cô khẽ nhíu mày kinh ngac ngước nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình vừa làm trò gì.

"Đây là bạn gái cậu à"

Vũ Y đang thất thần bởi hành động đột ngột của Yến Tuân, vừa hay bị tiếng nói Vũ nguyệt làm hồi tỉnh, cô bối rối xua tay phân bua.

"Tô..tôi không..."

Lời chưa kịp thốt hết đã bị con người kia đâm ngang.

"Cô ấy hay xấu hổ. Cậu đừng để ý"

"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Cuối cùng người đàn ông độc thân hoàng kim nhất cả nước cũng có bạn gái" Vũ nguyệt khẽ cười vỗ vai bạn thân (cánh nhà báo đang hóng hớt,nghe tin này ngày mai lên trang bìa của các tạp chí lớn nhỏ cả nước và có thể sập tuyền thông Webo và Yuoku).

"Có chuyện gì vui mà anh cười lớn như vậy?" Không kịp nhìn phản ứng của chồng, ánh mắt Nguyệt Nhi sáng lung linh khi nhìn thấy bóng dáng phía sau lưng Vũ Nguyệt.

"A!Yến Tuân anh tới rồi sao? Thảo nào anh ấy lại cười vui đến như vậy!" cô hớn hở chào Yến Tuân và cũng như sợ lỡ dịp phát hiện ra điều lạ mà xưa nay chưa từng có.

"Ô... đây là bạn gái anh sao?" Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào người con gái đang e dè và ngơ ngác đến tội nghiệp bên cạnh Yến Tuân.

"Cô ấy là Lâm Vũ Y"

Cô như được định thần việc cần phải làm,khẽ cúi chào, đưa tay ra bắt tay Nguyệt Nhi.

"Tôi là Vũ Y. Là trợ ..." lại như bị mắc nghẹn,khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ,xấu hổ?bàn tay ai đó siết chặt hơn nơi hông, ánh mắt cô như bất lực trước những điều đang diễn ra.

"Cô ấy hay xấu hổ vậy đó" con người này thì vẫn như,thế giới này anh có quyền.

"Vậy cho em mượn cô ấy nhé! Còn hai người đi gặp mọi người chào hỏi đi" Chẳng kịp để ai phản ứng, Nguyệt Nhi vẫn nhanh quay sang phía Vũ Y khẽ nhứng mày ra hiệu "chúng ta qua bên kia nói chuyện nhé" .Vũ Y ngước lên nhìn Yến Tuân anh ôn nhu nhìn "Em đi đi,lát anh tìm em"

Buông cánh tay anh,cô theo chân Nguyệt Nhi vào bên trong.

"Vũ Y cô lấy nước uống nhé, tôi đưa Bảo Bảo cho bảo mẫu rồi chúng ta sẽ nói chuyện"

Cách nói chuyện của Nguyệt Nhi nhanh và dứt khoát,khiến cô lúng túng chỉ kịp gật hoặc lắc đầu, tay loay hoay cầm chiếc ly cô nhanh tay hớp một hơi thật dài.

Có ai biết được khi nãy đứng chôn chân giữa sảnh đó mà như đang phiêu lưu nơi sa mạc,mọi lời nói chẳng thốt ra mà phải nghén nẹn,môi miệng khô khốc,làm liên tiếp hai ly lúc này cô cảm thấy như được cứu sống,thở hơi dài sảng khoái.

Nguyệt Nhi từ phòng Bảo Bảo quay trở ra,nhìn thấy Vũ Y ngồi trên sopha chống tay lên trán khó nhọc,liền nhanh chân tiến lại.

"Cô sao vậy Vũ Y?"

"Tôi không sao, đây là nước trái cây gì vậy,tôi thấy hơi choáng"

Nguyệt Nhi đưa mắt nhanh về những chiếc ly trống không trên bàn đã được Vũ Y xủ lý sạch,chợt hiểu.

"À, cô nhầm rồi đó là rượu vang! Không sao,tôi dìu cô lên phòng nghỉ cho khỏe. Rồi đi báo Yến Tuân"

Bữa tiệc diễn ra trong những tiếng chúc mừng và tiếng va chạm cụng ly,cùng những cái bắt tay làm ăn giá trị nghiêng thành, có người say nồng mặc kệ thế sự xoay vần .

Trời về khuya khách cũng lần lượt ra đưa tiễn nhau về.Yến Tuân nhận được "của nợ" bên hông từ Nghuyệt Nhi mà ra xe đi về. Anh bế cô trên tay như đang bế một con mèo đang cuộn tròn ngái ngủ một cách say sưa.Sau lưng trước cửa chính căn biệt thự là bóng dáng đôi vợ chồng với niềm vui cùng hạnh phúc bé nhỏ của bạn mà ghì vai bên nhau cười thì thầm.

Bóng dáng căn biệt thự thu bé bại,con xe lao trên cao tốc, anh cũng đã quá mệt với những màn chào hỏi và những choáng váng của ly rựu xã giao sáo rỗng.

"Về Nghi Sơn"

Tiếng nói đầy mệt mỏi vang lên. Cũng không màng đến con nhà người ta bên cạnh, vẫn đang say giấc, Mã khải cũng chẳng nói thêm,Yến Tổng luôn lạ lùng từ khi cô ấy xuất hiện rồi,anh cũng cần phải nghỉ ngơi,mọi nghi vấn tạm gác vậy.

Yến Tuân trong phòng tắm bước ra,rồi lặng yên nhíu mày nhìn con người đang ngủ say như chết trên chiếc giường của mình lắc đầu thở dài "Thua".

Cô ấy thật sự mệt như vậy sao? Hay căng thẳng của buổi tiệc khiến cô đâm ra như thế? Anh cầm khăn lau tóc,nhẹ nhàng bước đến bên giường.

Trông cô ngủ như đứa trẻ sau một ngày rong chơi,vài lọn tóc rối vương xuống che đôi chân mày và vầng trán, tấm lưng cao cuối người đưa những ngón tay giúp cô gạt qua một bên.

Lần đầu tiên anh nhìn kỹ khuôn mặt cô và ở khoảng cách gần như lúc này.Không sắc sảo như những người con gái khác,nhưng cô cũng xinh đẹp không kém ai. Những ngón tay thất thần trượt nhẹ trên làn tóc bồng bềnh,rơi nhẹ xuống khẽ nơi gò má ửng hổng say giấc của cô.Ánh mắt đăm chiêu nhìn gương mặt như để khắc sâu trong tâm trí ,chỉ sợ hàng mi cụp xuống thì hình ảnh này sẽ tan biến như cánh hoa đào khẽ bay trong gió. Cánh hoa đào mong manh,hồng khẽ nở lung linh khoe sắc trước gió .... Bóng lưng hạ thấp dần mang làn gió xuân ấm khẽ chạm vào đôi môi hồng cánh đào đang nở làm gốc đào nơi thâm sâu như đâm mầm rễ ...

"Chết tiệt" tấm lưng thẳng đứng cạnh giường,trong bóng mờ ảo đèn ngủ thì thầm "Em đợi đấy! Không thoát khỏi bàn tay này đâu".

Phía sau tấm kính phòng tắm lại vang lên tiếng nước xối xả từ vòi sen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC