Chương 86: Hám sắc làm lu mờ ý nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói:

"Công tử! Làm sao vậy?"

Tử Thanh xông vào, liền nhìn thấy Công tử Củ cử chỉ như phát điên, ngồi ôm chăn trên giường, mở to hai mắt nhìn vô hồn. Tử Thanh càng bị sợ không nhẹ, liền vội vàng tiến lên phất phất tay. Ngô Củ lúc này mới hoàn hồn. Tử Thanh lại hỏi:

"Công tử, làm sao vậy?"

Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:

"Không có gì, ta chỉ là nghĩ một ít chuyện, ngươi đi ngủ đi."

Tử Thanh ngờ vực gật gật đầu, mới chậm rãi đi ra ngoài.

Ngô Củ ngồi ở trên giường, còn ngơ ngẩn cả người, trong lòng suy nghĩ.

Chẳng lẽ mình đối với Lỗ cơ nhất kiến chung tình? Cho nên mới không dứt nghĩ đến nàng? Nhưng điều này cũng không có thể a. Mặc dù mình cùng Lỗ cơ cũng không phải là họ hàng đồng tông HunhHn786.

Tại cổ đại nếu đồng tông không thể kết hôn. Mẹ Công tử Củ cùng mẹ Lỗ cơ tuy là chị em ruột, thế nhưng Công tử Củ cùng Lỗ cơ khác họ cho nên có thể kết hôn.

Đồng tông là cùng tộc, cùng họ, thân thuộc bên phía nội, như anh em con chú con bác không thể kết hôn cùng nhau, nhưng con cô con cậu, con dì thì có thể kết hôn cùng nhau.

Thế nhưng nghĩ, Ngô Củ cảm thấy....

Chẳng lẽ mình độc thân nhiều năm như vậy, chưa có yêu qua ai nguyên nhân bởi vì mình tương đối tự luyến? Lỗ cơ rõ ràng giống mình bảy tám phần, nếu trừ đi giới tính, đó chính là giống tám phần...

Ngô Củ bị ý nghĩ của mình dọa, cho nên mới kinh hô một tiếng ngồi dậy. Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không có khả năng lắm, Ngô Củ liền từ từ nằm xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngô Củ ngủ lại gặp quái mộng.

Trong mơ Ngô Củ thấy mình và một mỹ nữ triền miên. Mỹ nữ kia mang khăn che mặt, tư thái xinh đẹp.

Ngô Củ nghĩ thầm.

Chẳng lẽ mình thích Lỗ cơ nên cùng nàng triền miên mộng xuân?

Liền nghĩ hồ đồ như vậy ở trong mơ.

Cách lớp lụa mỏng hai người hôn môi nhau. Mỹ nữ kia còn chủ động duỗi ra cái lưỡi thơm tho, cách khăn che mặt nhẹ nhàng liếm môi Ngô Củ. Cực độ mê hoặc, khiến Ngô Củ tim đập nhanh hơn rất nhiều. Cũng không biết có phải do nằm mơ hay không, nói chung tính khiết phích tựa hồ không phát tác.

Ngay tại lúc này, mỹ nữ nở nụ cười, cất giọng nói. Âm thanh thậm chí có chút trầm thấp khàn khàn. Sau đó nàng kéo khăn che mặt...

Khăn kéo ra đáp trên mặt Ngô Củ. Ngô Củ bị khăn nhẹ nhàng phủ đầu một cái. Khăn che mặt ám muội trượt xuống má, phút chốc Ngô Củ nhìn thấy rõ ràng gương mặt người cùng mình hôn môi.

Cũng không phải là mỹ nữ. Một dung nhan góc cạnh tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo, đường viền thâm thúy, đặc biệt một đôi mắt phảng phất như hổ, mạnh mẽ uy phong.

Dĩ nhiên là Tề Hầu!

Ngô Củ sợ đến kinh hãi.

"Ôi!"

Đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh lại, Ngô Củ mở mắt ra.

"Phù phù"

Ngô Củ thở hổn hển, trừng mắt nhìn nóc nhà, ngực không ngừng gấp gáp phập phồng, ngày đông mà ra một thân mồ hôi.

Đã là sáng sớm, Tử Thanh cùng Yến Nga đang chuẩn bị nước nóng. Liền nghe gian trong truyền ra tiếng hô, hai người vội vã xông vào, nói:

"Công tử? Làm sao vậy!"

Ngô Củ một mặt mồ hôi, phảng phất gặp quỷ, ôm chặc chăn ngồi ở trên giường. Tử Thanh cùng Yến Nga nhanh chóng chạy tới, kết quả Ngô Củ lại dùng chăn hốt hoảng đem mình bao kín, vội vã xua tay nói:

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, các ngươi đi ra ngoài..."

Ngô Củ không chỉ là chảy mồ hôi khắp cả người, tựa hồ còn có phản ứng phía dưới. Yến Nga là cô gái nhỏ, Ngô Củ sợ thất thố như thế thực sự không tốt, vội vã cản bọn họ lại.

Tử Thanh cùng Yến Nga thật lo lắng, thế nhưng cũng không biện pháp gì, không thể làm gì khác hơn là xoay người đi ra gian ngoài.

Ngô Củ chờ bọn họ đi ra ngoài, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dùng chăn đem mình che kín. Hiện tại hồi tưởng giấc mộng liền sợ, cảm thấy lòng vẫn còn kinh hãi.

Quả nhiên giấc mộng rất kỳ quái...

Ngô Củ yên tĩnh một hồi lâu mới khá hơn một chút. Gọi Tử Thanh cùng Yến Nga mang nước rửa mặt. Thay quần áo xong, Ngô Củ vội vàng đi xem Công tử Chiêu.

Ngô Củ sợ mình rảnh rỗi liền sẽ nghĩ tới mộng cảnh kỳ quái kia. Thực sự không dám nghĩ, nghĩ sẽ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, từng trận rùng mình.

Bởi vì là đến chỗ Công tử Chiêu có Công tử Vô Khuy, Ngô Củ không để cho Tử Thanh cùng Yến Nga đi cùng, một mình nhàn nhã đi.

Khi đi tới nửa đường, Ngô Củ liền thấy mấy tự nhân đưa đồ ăn sáng. Vì mấy tự nhân không thấy Ngô Củ, vừa đi vừa tán gẫu.

"Biết gì chưa? Trong cung xảy ra đại sự."

Ngô Củ vừa nghe, không biết xảy ra đại sự gì, liền vểnh lỗ tai lên.

Một tự nhân nói:

"Vệ cơ cùng Trịnh cơ đều thất sủng rồi!"

"Ai u, lời này cũng dám nói. Làm sao ngươi biết?"

"Ngươi không biết a? Chuyện tối ngày hôm qua. Công tử Khánh Phủ hiến cho Quân thượng một mỹ nữ. Nghe nói mỹ nữ kia đẹp đến đất trời tối tăm. Quân thượng vừa thấy mặt liền bị mê hoặc. Ngày hôm qua tiệc tan nhanh như vậy cũng là bởi vì Quân thượng vô cùng gấp rút ôm mỹ nhân kia đi!"

"Thật ?"

"Lừa ngươi làm gì? Còn gì nữa, nghe người ta quen biết nói, sáng sớm hôm nay thật nhiều người thấy mỹ nhân ngủ đêm tại tiểu tẩm của Quân thượng. Ngươi nói đã làm gì? Quân thượng lần nào lâm hạnh để người ngủ đêm tại tiểu tẩm của mình chưa? Nhất định chưa ai được hưởng loại ân sủng này. Quả thực chưa từng có! Ta cho ngươi biết để mở to mắt nhìn, nếu có cơ hội gặp phải Lỗ cơ kia tuyệt đối đừng đắc tội. Người ta hiện tại chính là được sủng ái đó!"

Ngô Củ nghe hai người kia nói. Hai người kia vẫn luôn không phát hiện Ngô Củ, đã càng đi càng xa. Ngô Củ bước chân chậm rãi lại, như suy tư cái gì, có điểm xuất thần. Rồi Ngô Củ cũng không nghĩ ra mình suy nghĩ cái gì, vì vậy lại nhanh chóng đi đến xem Công tử Chiêu.

Mấy ngày nay trời có chút âm u, vết thương của Công tử Chiêu vừa đau vừa ngứa, bởi vậy ngủ không phải ngon, rất sớm liền tỉnh rồi. Công tử Vô Khuy vẫn luôn bên cạnh, đang cùng Công tử Chiêu nói chuyện.

Đồ ăn sáng đã đưa tới, thế nhưng Công tử Chiêu không ăn được mấy. Dù sao trên người bây giờ đều là vết thương tổn hại gân cốt, không thể hoạt động, khẩu vị tự nhiên cũng sẽ không tốt. Hơn nữa cảm mạo miệng không có vị, dạ dày cũng khó tiêu, tất nhiên cái gì cũng đều ăn không vô.

Ngô Củ lúc tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn ra rồi.

Công tử Chiêu mặt gầy sộp. Rõ ràng là trẻ con hai má lại trũng như cái ao hãm xuống. Công tử Chiêu dáng dấp kia lại phảng phất già rồi. Đứa trẻ đầy đặn đáng yêu không thấy, gương mặt trở nên ác liệt trầm ổn.

Công tử Chiêu thấy Ngô Củ tiến vào, vội vã muốn hành lễ. Công tử Vô Khuy nhanh chóng đè lại, nói:

"Đừng động."

Ngô Củ cười đi tới, nói:

"Không cần hành lễ, nằm mới phải."

Vô Khuy vội vã mời Ngô Củ ngồi xuống. Ngô Củ nói:

"Nghe nói Tam công tử gần đây không dùng bữa tốt?"

Công tử Chiêu nói:

"Để nhị bá lo lắng rồi."

Ngô Củ nói:

"Một chốc ta đi thiện phòng. Tam công tử có muốn ăn cái gì cứ nói."

Công tử Chiêu liền vội vàng nói:

"Sao làm phiền nhị bá, tiểu chất thực sự không dám."

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Không phiền, bất quá chỉ là nhấc tay."

Ngô Củ quay đầu nói với Công tử Vô Khuy.

"Làm phiền Đại công tử rót cốc nước đến, được không? Củ có chút khát nước."

Công tử Vô Khuy liền vội vàng đứng lên, tự mình đi ra rót một chén nước. Thừa dịp này, Ngô Củ nghiêng thân thể về phía trước một ít, hướng về phía trước nhỏ giọng nói bên tai Công tử Chiêu.

"Tam công tử không cố gắng dùng bữa, Đại công tử sẽ rất lo lắng. Nếu không ăn xác thực chậm hồi phục, Đại công tử lại lo lắng cho Tam công tử tăng thêm. Đại công tử lao tâm như vậy, e rằng sẽ tích tụ tâm bệnh."

Công tử Chiêu sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra một tia khó xử. Hắn còn chưa mở miệng, Công tử Vô Khuy đã bưng nước tới, nói:

"Nhị bá mời dùng."

Ngô Củ tiếp chén nước, uống một hớp, cười híp mắt nói:

"Được rồi, Tam công tử vừa mới cùng Củ nói muốn ăn cái gì, một chốc Củ đi thiện phòng, bữa trưa sẽ bưng lại đây."

Công tử Vô Khuy hơi kinh ngạc, cao hứng nói:

"Vẫn là nhị bá có biện pháp. Vô Khuy hỏi Chiêu Nhi rất lâu, Chiêu Nhi đều nói không có muốn ăn gì."

Ngô Củ cười cười, nói:

"Dù sao, ta là thiện phu, Tam công tử muốn ăn cái gì, vừa nhìn liền biết."

Công tử Chiêu vô cùng ngại ngùng nở nụ cười.

Ngô Củ đứng dậy nói:

"Không quấy rầy Tam công tử nghỉ ngơi."

Công tử Vô Khuy liền vội vàng đứng lên, nói với Công tử Chiêu.

"Chiêu Nhi, ca ca đi đưa đưa nhị bá, ngươi nghỉ ngơi."

Công tử Chiêu gật gật đầu, rất có lễ phép nói:

"Nhị bá đi thong thả."

Ngô Củ nói:

"Dưỡng bệnh cho tốt."

Nói liền quay người đi ra ngoài. Công tử Vô Khuy nhanh chóng đưa Ngô Củ đi. Tự mình đẩy cửa phòng ra, cười nói:

"Vẫn là nhị bá có biện pháp. Mấy ngày nay tiểu chất sầu sâp chết rồi. Chiêu Nhi cái gì cũng không muốn ăn, ăn cũng không ngon. Hỏi hắn muốn ăn cái gì, hắn cũng chỉ nói không có. Bây giờ nhị bá vừa đến liền hay, Chiêu Nhi thậm chí muốn ăn, vậy thì quá tốt rồi."

Ngô Củ cười nói:

"Đại công tử cũng không cần quá cuống lên. Tam công tử trẻ tuổi, khôi phục cũng nhanh. Ta thấy hắn đã đứng dậy được. Ngày thường dìu hắn đi tới đi lui, cũng có thể xúc tiến khẩu vị."

Công tử Vô Khuy vội vã bái tạ nói:

"Đa tạ nhị bá."

Ngô Củ xua tay nói:

"Vậy ta đi trước."

Công tử Vô Khuy vẫn đưa Ngô Củ. Kết quả chưa đi bao xa liền thấy cung nhân vây quanh một nữ tử. Nhóm người từ đàng xa đi tới, vừa vặn đối mặt cùng Công tử Vô Khuy và Ngô Củ.

Nữ tử kia chính là Lỗ cơ giống Ngô Củ đến bảy tám phần.

Đây là lần thứ hai Ngô Củ thấy Lỗ cơ, hơn nữa khoảng cách này so với ở buổi tiệc gần hơn nhiều. Nhìn kỹ, có chút như hiện tại nhìn vào gương đồng, cũng khá rõ ràng.

Ngô Củ ngẩng đầu nhìn phương hướng Lỗ cơ đi tới một cái. Quả nhiên là từ tiểu tẩm của Tề Hầu. Mặc dù nói chưa có vị phu nhân nào qua đêm ở tiểu tẩm của Tề Hầu, thế nhưng Ngô Củ đã có lần ngủ ở đó. Cho nên Ngô Củ rõ ràng phương hướng, tất phải đi qua con đường này.

Xem ra lời đồn kia là thật. Tề Hầu đêm hôm qua sủng hạnh Lỗ cơ!

Ngô Củ nghĩ như vậy, không biết sao trong lòng có chút khó chịu.

Lỗ cơ đi tới, cười híp mắt nhìn về phía bọn họ, đối với Ngô Củ ngọt ngào nở nụ cười, nói:

"Biểu huynh."

Ngô Củ không quen biết Lỗ cơ, sợ nhiều lời nhiều sai, chỉ là chắp tay nói:

"Củ còn có việc trong người, vậy liền cáo từ."

Nói rồi, Ngô Củ quay đầu nói với Công tử Vô Khuy.

"Không cần đưa."

Ngô Củ dứt lời, vội vã cất bước đi.

Tiến vào nơi chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng của thiện phòng, Ngô Củ thấy trên bàn có một khối thịt lợn lớn.

Ngô Củ đi tới nhìn khối thịt kia bỗng dưng cảm thấy cực kỳ không vừa mắt. Cũng không biết tại sao như vậy.

Khối thịt vuông vức, gọt cắt vô cùng đúng chuẩn. Đao công đẹp đẽ, thịt không có nước, vừa nhìn liền biết là thịt lợn thượng hạng.

Trong mắt thiện phu, kia là một khối thịt đẹp đẽ, thế nhưng Ngô Củ nhìn nó cực kỳ không vừa mắt. Vì vậy lấy dao lại, trước tiên chém khối thịt mấy cái. Dao sắc bén, chém ngang dọc tứ tung, khối thịt lợn trong nháy mắt liền bị chặt hư.

Nhóm thiện phu chỉ là đi tẩy rửa tay, vừa vào cửa liền nghe âm thanh vang dội.

"Coong coong coong! Rầm rầm rầm! Cộp cộp cộp!"

Âm thanh này, ai không biết còn tưởng rằng bên trong có động đất.

Mọi người đi vào, vừa nhìn liền thấy khối thịt lợn mới cắt gọn đặt ở trên bàn, để một chốc nấu ăn, đã biến thành đống thịt nát.

Ngô Củ cầm dao, một mặt nghiêm túc dùng sức chém khối thịt. Không, đã là băm thịt. Sắc mặt có chút bất chấp, trên trán nổi đầy gân xanh.

Thiện phu vừa nhìn thấy Công tử Củ, vội vã thức thời đứng ở một bên, nỗ lực cười làm lành nói:

"Công tử, đây là... là muốn làm thịt viên nấu canh?"

Trước đây Công tử Củ đã tạo ra món ăn mới, là dùng thịt giã mịn vo viên cho vào canh. Thịt lợn này vừa nát vừa thô, cũng không giống loại thịt giã mịn mềm mại, làm sao cho vào miệng.

Ngô Củ chỉ là đột nhiên thấy khối thịt này rất không vừa mắt, liền tiện tay đập phá. Nghe thiện phu nói, lúc này mới đem dao cắm trên bàn. Thiện phu sợ đến chảy mồ hôi ròng ròng. Liền nghe Ngô Củ nhàn nhạt nói:

"À, chuẩn bị làm vằn thắn, chính là băm thịt làm nhân bánh."

Thiện phu vừa nghe vằn thắn (hoành thánh), nghĩ chính là món mới liền thành tâm thỉnh giáo.

Ngô Củ nhìn thấy thịt nhân bánh đã bị mình chặt đến hư. Kỳ thực thịt nhân bánh cũng là thịt băm, có điều không băm thành hình thức này.

Cánh tay Ngô Củ cũng đã mỏi, quả thật là làm việc tốn sức, liền nói một thiện phu tiếp tục băm thịt nhân bánh, còn mình xoay người đi lấy bột chuẩn bị làm mì và vỏ vằn thắn.

Hôm nay Công tử Củ hiếm thấy đến thiện phòng một lần, thật nhiều thiện phu nghe tin chạy tới. Tất cả đều vây xem Công tử Củ làm món ăn mới, bổ sung một ít kiến thức.

Ngô Củ cũng là nhìn thịt bị mình chặt rối tinh rối mù mới nghĩ đến làm nhân vằn thắn.

Công tử Chiêu không có khẩu vị, cần tẩm bổ, nhưng món nhiều dầu mỡ liền không tiện ăn, nấu vằn thắn là vừa vặn nhất. Từng cái vằn thắn nho nhỏ, dùng muỗng múc ăn. Mỗi cái đều có nhân thịt, còn có thể uống canh xương, chẳng phải là vừa đúng sao.

Vì vậy Ngô Củ liền chỉ huy nhóm thiện phu, người băm thịt làm nhân bánh, người nấu canh xương, sau đó tự mình nêm gia vị. Ngô Củ cũng nói cho nhóm thiện phu biết làm vỏ vằn thắn thế nào, quả thực là vừa mỏng vừa óng ánh đẹp mắt.

Sau khi thịt nhân băm xong thêm nguyên liệu và gia vị, Ngô Củ liền bắt đầu bao vằn thắn. Vằn thắn không như sủi cảo, phải bao hết sức cẩn thận. Lại có thiện phu hỗ trợ, không lâu sau liền bao xong. Vằn thắn chỉnh tề đặt ở trên bàn, thoạt nhìn thật đáng yêu. Từng cái tròn vo như nguyên bảo.

Bất quá thời đại này không dùng nguyên bảo, cho nên cũng chỉ có Ngô Củ nhìn ra vằn thắn giống như nguyên bảo (thỏi vàng bạc).

Cuối cùng chính là luộc vằn thắn. Nước canh xương sôi trào, đem vằn thắn bỏ vào, đảo đều lên xuống nhẹ nhàng. Một luồng hương nồng đậm của xương hầm liền bay ra, hương thơm thuần khiết hấp dẫn khó diễn tả.

Vằn thắn (hoành thánh) rất nhanh liền nấu xong. Ngô Củ dùng muỗng lớn múc ra chén lớn. Vừa rời nước canh để xuống tô, vằn thắn nhìn căng tròn óng ánh. Tuy rằng da mỏng như cánh ve, thế nhưng không bị vỡ nát, chặt chẽ bao vây lấy nhân bên trong. Ngoài thịt lợn, còn có tôm bóc vỏ, và nấm hương băm nát, ba vị kết hợp. Hình dạng tôm bóc vỏ đều lộ ra dưới lớp da mỏng, vừa nhìn càng muốn ăn, thèm ăn nhỏ dãi.

Vằn thắn xong, Ngô Củ đem tầng mỡ mặt trên bỏ đi, miễn cho quá béo mới đem nước canh tưới lên vằn thắn. Công tử Chiêu mấy ngày nay không ăn cơm, nhiều mỡ không tốt cho tiêu hóa.

Tất cả làm xong, Ngô Củ đem một cái nắp đậy kín chén, liền tự mình bưng đến cho Công tử Chiêu.

Đừng thấy chỉ là một tô vằn thắn, thế nhưng cực kỳ tinh tế còn bổ dưỡng.

Bất tri bất giác đã bận rộn đến trưa, đã là thời gian ăn trưa.

Nấu ăn cũng có chỗ tốt của nó, bởi vậy Ngô Củ rất thích nấu ăn. Bởi vì người ăn có thể cảm thấy hạnh phúc, người nấu cũng có thể đem không cao hứng, không vui, phiền lòng, toàn bộ đều quên hết.

Ngô Củ bưng chén vằn thắn đi đến chỗ Công tử Chiêu. Kết quả trên đường vừa vặn gặp người.

Trước mặt đi tới một người toàn thân màu đen, không có mũ miện, chỉ là dùng quan đen vấn tóc, thoạt nhìn anh tuấn kiên cường. Dĩ nhiên là Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu đi phương hướng này, không phải từ Lộ Tẩm đến, cũng không phải từ tiểu tẩm đến, không biết đi nơi nào, đang muốn trở lại Lộ Tẩm cung.

Ngô Củ vừa vặn cùng hắn đụng mặt chính diện. Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ, cười đi tới. Tuy rằng không biết trong tay Ngô Củ là cái gì, có cái nắp che kín, thế nhưng mùi hương không giấu được, còn có bốc hơi nóng. Trời rét đậm tản ra một luồng khí ấm áp, Tề Hầu vừa nhìn liền biết là ăn ngon, cười híp mắt nói:

"Nhị ca đây là đi nơi nào, lại làm món ăn ngon?"

Ngô Củ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tề Hầu, nói:

"Đi chỗ Tam công tử. Những ngày gần đây Tam công tử nhiễm phong hàn, khẩu vị không tốt. Đại công tử van cầu Củ làm thức ăn ngon miệng cho Tam công tử dùng."

Nói xong, Ngô Củ liền cười nhạt, lại nói:

"E rằng Quân thượng lòng chỉ có mỹ nhân, đã quên mất Tam công tử còn bị thương nặng?"

Dừng một chút, Ngô Củ lại nhanh chóng nói tiếp:

"Củ thất lễ, món này phải ăn khi còn nóng, xin cáo từ trước."

Tề Hầu chưa kịp nói gì, liền bị Ngô Củ trách móc một trận. Sau đó khi hắn còn chưa phản ứng, Ngô Củ đã nghênh ngang rời đi HunhHn786.

Tự nhân đứng phía sau Tề Hầu thay Công tử Củ lau mồ hôi. Còn tưởng rằng Tề Hầu tức giận, nào có biết Tề Hầu sững sờ, lập tức nhìn bóng lưng ai kia, cười ha ha, nói:

"Thú vị, Nhị ca càng ngày càng khiến người ta thích."

Tự nhân không biết có ý gì, liên tục lau mồ hôi.

Ngô Củ bưng vằn thắn đi tới cửa, vừa vặn Công tử Vô Khuy đem cửa sổ mở ra thông khí. Thấy được Ngô Củ, hắn nhanh chóng ra đón, nhận lấy khay ở trong tay Ngô Củ, nói:

"Làm phiền nhị bá tự mình đưa tới, thật đa tạ."

Ngô Củ nói:

"Còn nóng, để Tam công tử dùng thử xem có hợp khẩu vị hay không?"

Công tử Chiêu ngồi dựa vào đầu giường, thấy Ngô Củ tiến vào, liền vội vàng hành lễ. Công tử Vô Khuy liền đem vằn thắn cầm tới. Mở nắp, nhất thời trong cả căn phòng đều tràn ngập một mùi thơm.

Công tử Chiêu mấy ngày nay chưa có ăn ngon, ngửi thấy mùi này ngón tay chưa động, bụng đã rục rịch, kinh ngạc nhìn cái chén, không biết là thứ gì.

Ngô Củ thừa nước đục thả câu cũng không nói rõ, chỉ là nói.

"Trước tiên nếm thử."

Công tử Chiêu liền dùng muỗng múc một cái, thổi thổi, đem vằn thắn cùng nước canh đồng thời nhét vào trong miệng. Lần ăn vào, không thể diễn tả, trơn tuồn tuột cơ hồ muốn tiến vào trong cổ họng. Cắn một cái, da mỏng cũng không nát nhừ mà dai mềm. Bên trong chính là thịt lợn hòa lẫn tôm còn có nấm hương. Thịt lợn béo, tôm tươi ngọt, nấm hương vị nồng. Nước chảy ra ngon ngọt không diễn tả được.

Hơn nữa có canh xương dẫn vị, Công tử Chiêu đã sớm đói chịu không nổi, một hơi ăn liền năm cái, lúc này mới thở ra một hơi.

Công tử Vô Khuy vừa thấy, cũng không cần hỏi. Đệ đệ nhất định là thích ăn, liền cười đối nói:

"Thật đa tạ nhị bá."

Ngô Củ xua tay nói:

"Cũng không có gì, thiện phòng đang làm, một chốc ta gọi người mang lại cho Đại công tử dùng."

Ngô Củ sợ Công tử Chiêu ngại ngùng ăn, liền đứng dậy cáo từ, không có ở lâu.

Ngô Củ trở về phòng, bởi vì bận rộn cả buổi trưa, vai có điểm mỏi, liền nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chốc. Bất quá làm sao cũng không dễ chịu, vẫn nằm đến giờ Ngọ. Theo thói quen Ngô Củ lại đi Lộ Tẩm cung một chuyến, nhìn xem có tin báo tiền tuyến truyền về.

Ngô Củ đến cửa Lộ Tẩm cung, quả nhiên thấy được Công Tôn Thấp Bằng. Hai người chắp tay làm lễ, đã thành quen, ở bên trong Lộ Tẩm cung một hồi, liền từng người cáo từ đi.

Trước mắt đã là hoàng hôn, cung nhân đốt đèn. Ngô Củ một đường đi trở về, một đường đều có thể nghe cung nhân truyền tin tức ngầm. Nói Lỗ cơ được sủng ái. Tề Hầu yêu nàng thế nào. Hôm qua Lỗ cơ ở tiểu tẩm qua đêm, không biết bao lâu nữa sẽ sinh ra Công tử, thời điểm đó liền có thể trở thành phu nhân Tề quốc.

Ngô Củ nghe, nghĩ thầm.

Phu nhân Tề quốc? Vậy cũng phải đợi Lỗ quốc đem Toại ấp cắt đi mới được.

Đi ngang qua hoa viên, Ngô Củ liền thấy có người cười híp mắt từ bên cạnh đi ra, phảng phất mai phục sẵn, ngăn cản đường đi. Ngô Củ đầu tiên nhìn thấy chính là một mảnh vạt áo màu đen, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Tề Hầu.

Tề Hầu chắp tay sau lưng, đứng thẳng người lên. Vóc người vô cùng cao to, một cái đường nhỏ đều bị Tề Hầu chặn hết. Hắn cúi đầu nhìn Ngô Củ, cười đến một mặt ôn nhu, nói:

"Nhị ca, đã rảnh rỗi? Cô mời uống chén

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net