Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của Đại sư huynh

Ta thực không thích nói lời vô nghĩa (nói nhảm).

Càng không thích vô nghĩa biểu tình.

Nhưng ta phát hiện những người quanh ta đối với hai chuyện này lại thực rất hứng thú, hơn nữa thường thường tiêu tốn lãng phí phần lớn thời gian ở hai phương diện trên.

Đại biểu rõ ràng nhất chính là A Duẫn sư muội. Rõ ràng là nữ hài tử gia so với nam hài càng dã man, thường thường một bên tiêm thuốc cùng ăn bánh bao, ta đã ba lượt gặp nàng nửa đêm chạy tới phòng bếp ăn vụng, lúc nói chuyện lại dùng rất nhiều thán từ, bộ mặt diễn cảm cho tới bây giờ vốn chưa từng bình thường qua, lại thường khiến sư phụ tức giận, rồi mỗi khi sư phụ kể chuyện xưa thì nàng lại chả chú tâm nghe.

Nói đến đây, sư phụ cũng là người thực thích nói vô nghĩa. Hắn dường như thích kể lại chuyện xưa của A Duẫn sư muội đến không biết mệt, hơn nữa đã niệm thì sẽ không ngừng, cũng chẳng quản người kia liệu có đang nghe hay không.

Nhưng ta cảm thấy được sư phụ có một việc là làm đúng rồi, chính là nhường A Duẫn sư muội nữ giả nam trang. Bởi vì nếu là một nữ hài tử, hành động như A Duẫn sư muội thì thật bất bình thường.

Tới vương phủ, A Duẫn sư muội cùng Nhị sư đệ vô nghĩa càng nhiều. A Mộc là người ít nói, nhưng mười tám năm, bị A Duẫn sư muội lôi kéo, rồi cũng vô nghĩa hết lần này đến lần khác, diễn cảm so với trước kia cũng phức tạp hơn nhiều.

Bởi vì có chuyện gấp gáp phải đi ngoại thành, rốt cuộc ta cùng A Mộc đã có thể thoát khỏi sư muội vài ngày, trước đó chúng ta đến gặp quận chúa. Một nữ tử ít nói, bộ dạng cũng tạm, dù sao với ta phương diện này cũng không thật quan trọng.

Bộ dạng, chẳng qua chỉ là cách nhận thức (nhìn) người khác mà thôi. Nhưng quận chúa lại hướng chúng ta hỏi A Duẫn sư muội, nàng dường như đối với người bắt mạch cho mình thực thấy hứng thú. Điều này làm ta thật khó lý giải, tại sao có thể đối với một người miệng đầy vô nghĩa, diễn cảm cực nhiều thấy hứng thú đây?

Thế nhưng A Mộc cùng quận chúa tán gẫu lại rất hợp nhau. Bất quá chủ yếu đều là A Mộc nói... quận chúa nghe. Chủ đề bọn hắn nói đến cũng đều xoay quanh A Duẫn sư muội, từ việc A Mộc bị A Duẫn sư muội nhốt vào phòng chứa củi suốt đêm, đến A Duẫn sư muội làm chết hoa lan của sư phụ, khiến cho ta đứng ở bên cũng không nhịn được. Sao lại có người muốn đem mấy cái chuyện nhỏ nhặt nhàm chán đó nói đi nói lại, còn làm đủ loại biểu cảm tô đậm cho nó.

Quận chúa tựa hồ cũng thực thích thú, người bệnh có lẽ cần mấy chuyện nhàm chán như vậy để giết thời gian.

Ta hi vọng quận chúa có thể mau hồi phục, như vậy chúng ta mới có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ. Rời khỏi vương phủ, ta sẽ có nhiều thời gian để luyện võ cùng nghiên cứu y thuật hơn. Ở trong vương phủ, ngoại trừ mỗi ngày phải nhìn thấy đủ kiểu biểu tình vô nghĩa ra, ta chẳng làm gì được, thật là lãng phí thời giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net