Chap 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quận mã gia." Nguyệt Nhi tiến đến sau ta nói, "Ngài nhanh lên chút đi, quận chúa ở trên xe ngựa chờ ngài đến sốt ruột, giống như sắp tức giận." Đây là lần thứ ba Nguyệt Nhi đến thúc giục ta rồi.

"Đến đây đến đây." Ta xoa hai tay, cầm lấy hòm hoa quế cao vừa chuẩn bị xong, xoay người đi theo Nguyệt Nhi ra ngoài phủ.

Hôm nay là ngày bồi quận chúa xuất ngoại chèo thuyền.

Dường như Nghiên Nhi rất chờ mong nó, dù cho ngày hôm qua nàng đã cùng Tề tướng quân đi chèo thuyền rồi, nhưng khuya hôm trước trong lúc chúng ta "Nói chuyện trước khi ngủ", nàng nhảy vọt qua ngày hôm qua, trực tiếp bắt đầu lải nhải lên ngày mốt, cũng chính là lộ trình của ngày hôm nay. Muốn mang theo cái gì ăn, cần mang bao nhiêu thứ, sau khi chèo thuyền muốn đi đâu dùng bữa tối?... Càng nói lại càng hứng trí, đến nỗi như gần cả đêm, khiến ta không nén được ngủ thiếp đi, chỉ loáng thoáng nhớ được trước khi ngủ nghe nàng nói "Không thì Duẫn Nhi, ngày mai làm ít hoa quế cao, chúng ta cùng nhau mang đi ăn nhỉ? Đúng rồi, còn có..."

Sau đó thì không còn nghe được gì nữa, bởi vì ta đã ngủ mất rồi.

Vì vậy nên dù một chút ta cũng không dám lãnh đạm, sáng sớm liền chạy ngay tới phòng bếp, làm hoa quế cao mà Nghiên Nhi phân phó muốn "Cùng nhau mang đi".

Vừa đến bên xe ngựa, định bước lên thì nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.

Ta quay đầu, chứng kiến một nam nhân cưỡi ngựa dừng lại trước cổng quận mã phủ, sau khi nhảy xuống ngựa nhìn thấy ta, lập tức chạy đến gần.

Hai tay hắn ôm quyền, cung kính nói: "Tiểu nhân tham kiến quận mã gia."

Ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy người trước mặt này quả thật có chút quen mắt. Nam tử trên người chảy không ít mồ hôi, miệng vẫn đang hít thở phì phò, giống như đã chạy không ngừng nghỉ để tới được đây.

"Ngài đây là muốn ra ngoài?" Hắn nhìn nhìn chiếc hòm trên tay ta nói, "May mắn tiểu nhân đến kịp."

Ta nghi hoặc hỏi: "Ngươi là...?"

"Quận mã gia, có thể qua nơi khác nói chuyện chút không." Hắn lại nhìn Nguyệt Nhi đứng sau lưng ta, thấp giọng nói, "Tiểu nhân là... Từ Ký Châu tới."

"Ký Châu?" Ta sửng sốt, "Là... Vương gia?"

Hắn gật gật đầu.

Ta nhớ ra rồi, người này là một hạ nhân ở bên người Vương gia, hắn rất được Vương gia tín nhiệm. Tên là... Ta lại nghĩ không ra rồi.

Ta xoay người, đưa chiếc hộp hoa quế cao cho Nguyệt Nhi, sau đó nói với nàng: "Nguyệt Nhi, ngươi lên xe trước đi, có người tìm ta, ta muốn cùng hắn nói chuyện một mình."

Nguyệt Nhi nhíu mày: "Nhưng quận chúa..."

"Sẽ rất nhanh, ngươi nhường quận chúa đừng vội." Ta cười nói.

"...Vâng." Nàng nghi hoặc nhìn nam tử phía sau ta, rồi mới quay đầu lên xe ngựa.

"Đến bên này đi." Ta dẫn nam tử kia tới một góc hẻo lánh.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ta hỏi, nhưng kỳ thật trong lòng cũng đã sớm đoán được vì cái gì Vương gia phải riêng phái hạ nhân bên người tới tìm mình.

"Kỳ thật tiểu nhân cũng không rõ lắm..." Hắn nhíu nhíu mày, móc từ trong lòng ngực ra một phong thơ, "Đây là Vương gia ngàn đinh vạn dặn muốn tiểu nhân nhất định phải tự minh giao cho ngài, hơn nữa... Còn không thể để quận chúa biết."

Lại là một phong thơ, xem ra Vương gia bắt đầu sốt ruột. Ta sững sờ một lát, rồi nhận lấy phong thơ.

"Thực ra, tiểu nhân còn một việc muốn nói với ngài." Nhìn ta đã nhận lấy thư, hắn lại nói, ngữ khí có điểm ngập ngừng.

"Còn có việc?" Ta nhíu mày.

"Kỳ thật, chuyện này... Vương gia không cho tiểu nhân nói với ngài cùng quận chúa, nhưng tiểu nhân cảm thấy..." Hắn dừng một chút, "Tốt hơn vẫn là nên nói với ngài."

Vương gia không muốn cho ta cùng quận chúa biết? Rốt cuộc là chuyện gì? Ta thúc giục: "Vậy ngươi nói đi."

"Vương gia bị bệnh, hơn nữa xem ra bệnh không nhẹ..." Hắn nói rồi đột nhiên sững người, hướng phía sau ta hành lễ, "Tiểu nhân tham kiến quận chúa."

Ta vội xoay người, không biết từ khi nào Nghiên Nhi đã xuống xe ngựa, đứng ở phía sau chúng ta.

"Ngươi là phụ vương phái tới?" Nghiên Nhi vừa mở miệng liền hỏi, ngữ khí lạnh băng, biểu tình cứng rắn trên mặt của nàng thể hiện không ít lãnh mạc. Có lẽ là chưa từng thấy quận chúa như vậy bao giờ, nam tử kia có chút giật mình, lập tức sợ hãi nói: "Vâng, đúng vậy, tiểu nhân..."

"Lần trước tín phụ vương đưa tới, ta đã xem." Mặt quận chúa vẫn thực nghiêm túc, giọng trầm xuống nói, "Duẫn Nhi sẽ không làm theo lời phụ vương nói, ta cũng tuyệt đối không thay đổi tâm ý, ngươi hãy..."

"Nghiên nhi." Ta kéo lấy tay quận chúa, ngăn nàng không nên nói thêm gì, "Ngươi hiểu lầm, hắn không phải nói chuyện đó."

Nghiên Nhi sửng sốt, nghi hoặc nhìn ta.

Ta mấp máy miệng, sau đó nói: "Hắn là muốn nói cho chúng ta biết, Vương gia bị bệnh."

Nghiên Nhi nghe xong lời ta, khuôn mặt vốn đang lạnh lẽo bỗng thành ngây dại, miệng mấp máy nhưng không phát ra được lời nào, giống như chưa kịp phản ứng với những lời ta nói. Ta quay đầu, nhìn lại phía nam tử, chỉ thấy vẻ mặt hắn tràn đầy nghi hoặc, như cũng không hiểu rõ cuộc đối thoại giữa ta cùng Nghiên Nhi là sao.

Ta hỏi: "Vương gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Vương... Vương gia bị bệnh." Hắn ngu ngơ hồi đáp, dường như vẫn đang e ngại trước biểu hiện lãnh mạc vừa rồi của Nghiên Nhi.

"Phụ vương bị bệnh?" Quận chúa bắt đầu khẩn trương hơn, "Chuyện khi nào?"

Nam tử kia vội nói: "Là tháng trước... Hình như là ngay sau khi tín của quận chúa đưa tới, Vương gia bỗng nhiên ngã bệnh, còn không cho tiểu nhân nói chuyện này với ngài, sợ ngài lo lắng..."

"Bệnh có nghiêm trọng không?" Quận chúa lại hỏi.

"Cái này... Tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy... Tình hình dường như không quá hay." Hắn ấp úng nói, sau đó thở dài.

"Đại phu nói những gì?" Ta nhíu mày hỏi.

"Hắn..." Nam tử vừa định mở miệng nói tiếp, lại chợt luống cuống nhìn quận chúa hô, "Quận, quận chúa! Ngài làm sao vậy?"

Ta cũng quay đầu vội nhìn, chỉ thấy Nghiên Nhi đứng bất động, sắc mặt nàng trắng bệch.

"Quận chúa chỉ là lo lắng cho Vương gia." Ta vươn tay đỡ lấy Nghiên Nhi bên cạnh, rồi nói với nam tử kia, "Đừng lo lắng, ngươi trước vào phủ nghỉ ngơi đi, ta sẽ chiếu cố quận chúa."

"...Vâng." Hắn hành lễ, lo lắng liếc nhìn Nghiên Nhi, sau đó mới xoay người dắt ngựa vào phủ.

"Nghiên nhi." Ta thấp giọng hô quận chúa, "Hôm nay không đi chèo thuyền, chúng ta sửa lại ngày được không?"

"Duẫn Nhi, phụ vương..." Quận chúa ngẩng đầu nhìn ta, hai hốc mắt đã muốn đỏ bừng, giọng nói cũng là nức nở.

"Đừng vội, chúng ta trước vào trong phủ từ từ nói." Ta kéo tay nàng, đi đến cạnh xe ngựa ý bảo Nguyệt Nhi dọn đồ trở về, sau đó mang theo Nghiên Nhi trở lại phòng ngủ. Tay của nàng càng ngày càng lạnh, khiến lòng ta cũng không khỏi trầm hơn, vội mời nàng đến bên giường ngồi, rót một chén trà nóng đưa tới: "Uống một chút ấm áp thân mình."

"Duẫn Nhi." Nàng ngẩng đầu, trong vành mắt đã tràn đầy nước, "Ta cảm thấy... Phụ vương là bởi vì ta mới bệnh..."

Ta ngồi xuống trước mặt của nàng, nhét chén trà nóng vào tay quận chúa, muốn có thể dùng nó sưởi ấm cho bàn tay lạnh lẽo: "Chớ suy nghĩ lung tung, bên kia có đại phu, Vương gia nhất định có thể dưỡng bệnh tốt."

Nàng mím chặt môi không nói gì, nhưng nước mắt đã như mưa rơi xuống, ta biết giờ mình nói gì cũng là vô dụng. Đau lòng ngồi bên cạnh Duẫn Nhi, kéo nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, hi vọng như vậy có thể làm cho nàng dễ chịu hơn.

"Duẫn... Duẫn Nhi." Nàng ôm chầm ta, nghẹn ngào nói, "Phụ vương thân mình luôn luôn rất tốt, lần này bỗng nhiên ngã bệnh, nhất... nhất định là bởi vì ta..."

Bởi vì ngươi đem chuyện của chúng ta nói với hắn, điều đó khiến ngươi áy náy tự trách đến như vậy sao. Điều ta không nguyện ý nhìn thấy nhất, cuối cùng lại đã xảy ra.

"Ngươi không có sai." Ta thấp giọng nói bên tai nàng, "Ngươi chỉ là đem lời muốn nói nói với Vương gia thôi, không cần tự trách."

Nàng không ngẩng đầu lên, chỉ dựa vào vai ta tiếp tục khóc: "Ta thực lo lắng phụ vương... Một mình ở tại Ký Châu, không có ai bên người chiếu cố..."

"Bên kia có rất nhiều hạ nhân, bọn hắn nhất định sẽ chiếu cố tốt Vương gia, đừng lo lắng." Ta thở dài, cảm giác trên vai mình đã ướt một mảnh, "Bằng không... Chúng ta đi xem hắn thế nào?"

Nghiên Nhi sửng sốt, thanh âm nghẹn ngào cũng chậm lại, nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ta: "Đi, đi Ký Châu?"

Ta gật gật đầu: "Phải, đi Ký Châu." Nói rồi, lại nhịn không được thở dài một hơi, nâng tay giúp nàng lau nước mắt trên mặt, "Chính là Ký Châu đường xá xa xôi, không thể lập tức lên đường, trước tiên đêm nay chúng ta thu thập một chút hành lý, sáng mai liền đi, được không?" Nghiên Nhi nghe xong, không nói gì nữa, chỉ buồn bã nhìn ta, một lát sau, nàng nghiêng thân mình ôm chặt ta lại.

"Được rồi, được rồi." Ta cười cười, "Ngươi hôm nay ngoan ngoãn ở trong phủ, cũng đừng nghĩ đi chèo thuyền nữa, chờ sau này có rảnh thì đi, trước tiên đêm nay cùng ta xem có đồ vật gì cần mang theo, được không?"

Cảm giác thấy hai tay nàng ôm ta càng thêm siết chặt, sau đó mới hơi hơi gật đầu.

"Uống hết trà này đi." Ta hôn hôn trán của nàng, nói, "Nhìn ngươi gấp đến thế nào kìa, sợ rằng chưa tới Ký Châu, chính ngươi đã sốt ruột đến ngã bệnh."

Nghe xong lời ta nói, nàng giống như tiểu hài tử vội vã thẳng người, dù cho hốc mắt vẫn như trước đỏ bừng, nhưng cực kỳ nghe lời há miệng, để ta uy từng ngụm trà nóng cho nàng.

Nghiên Nhi không phải chỉ một lần nói ta giống tiểu hài tử, nhưng bây giờ nhìn lại, bản thân ta thấy Nghiên Nhi còn giống hài tử hơn a.

Buổi tối, ta tìm ba gia đinh trong quận mã phủ tới hậu viện nói chuyện, bọn hắn gọi là A Long, A Hổ, A Báo. Mỗi lần nghe được có người hô bọn hắn, ta lại cảm thấy thực an ủi, cuối cùng tìm được danh xưng còn khó nghe hơn so với A Duẫn bến tàu công nhân của ta.

"Ngày mai ta cùng quận chúa muốn lên đường đi Ký Châu, các ngươi cũng chuẩn bị một chút, theo chúng ta cùng đi." Ta hành văn gãy gọn nói với bọn hắn.

"Cái này..." A Long lặng đi một chút, vội hỏi, "Quận mã gia, ngài thế nào lại đột nhiên muốn dẫn quận chúa đi Ký Châu?"

"Có việc gấp, nhưng ta không tiện nói cho các ngươi biết. Đường đi xa xôi, ta cần các ngươi ở trên đường cùng ta bảo hộ quận chúa." Ta nói.

A Báo cười cười: "Vậy là, quận mã gia cũng biết ba người chúng ta..."

"Phải." Ta bất đắc dĩ gật đầu, "Các ngươi là những vô lâm cao thủ Vương gia an bài ở quận mã phủ bảo hộ quận chúa. Ta tin rằng các ngươi cũng đã biết ta cùng quận chúa... Chúng ta kỳ thật..."

"Chúng ta chỉ là phụ trách bảo hộ quận chúa." A Hổ bước lên trước nói, "Cái khác chúng ta không quan tâm. Yên tâm đi quận mã gia, bây giờ chúng ta liền đi thu dọn đồ đạc."

Ta gật đầu cười.

Nhìn bóng lưng ba người Long Hổ Báo rời đi, ta âm thầm thở dài. Mấy tên này muốn che giấu bản mình không phải võ công cao cũng chẳng khiêm tốn đi một chút, bình thường luôn dùng võ công để làm việc nhà. Có một lần con vẹt của Cửu tỷ trốn ra khỏi lồng sắt, bay đến chạc cây trên cao. A Hổ không nói hai lời, "Sưu" một cái bay lên không trung, bắt con vẹt kia về cho Cửu tỷ, sau đó phi thường tiêu sái xoay người rời đi, để lại sau lưng cả một đám người miệng mở to không biết nên nói gì. Không chỉ có thế, bọn hắn bình thường cũng lợi dụng khí công để chẻ củi, quét lá cây... Dù sao, ta không muốn biết bọn họ là võ công cao thủ cũng không được.

"Quận mã gia!" Buổi tối sau khi ta tắm xong, trên đường trở về phòng bỗng Nguyệt Nhi gọi.

"Nguyệt Nhi?" Ta dừng bước lại.

Nguyệt Nhi cau mày nói: "Quận mã gia, ngài có thể nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Quận chúa vừa mới nói cho ta biết, sáng sớm ngày mai các ngài đi Ký Châu, lại để cho ta ở lại trong phủ..."

"Nàng cho ngươi ở lại trong phủ? Như vậy sao..." Ta ngẩn người, sau đó nói, "Vương gia bị bệnh, quận chúa rất lo lắng, nên ta muốn mang nàng đi Ký Châu thăm Vương gia."

"Vương gia bị bệnh?" Nguyệt Nhi vội truy vấn, "Như, như thế nào sẽ bị bệnh? Vương gia thân thể luôn luôn..."

"Đừng lo lắng, Vương gia sẽ hảo." Ta an ủi, "Nếu quận chúa cho ngươi ở lại kinh thành, vậy ngươi cứ hảo hảo trông coi giùm quận mã phủ, chờ chúng ta trở về đi."

Nguyệt Nhi nhíu nhíu mày, rồi thực bất đắc dĩ nói: "...Vâng."

Ta vừa xoay người, Nguyệt Nhi lại hô ta một tiếng: "Quận mã gia!"

"Làm sao vậy?" Ta dừng lại hỏi.

"Không biết tại sao..." Nàng nở nụ cười vô cùng gượng gạo, "Điều ta lo lắng nhất là ngài cùng quận chúa... Nhưng, ngài nhất định sẽ cùng quận chúa bình an trở về, đúng không?"

Ta sửng sốt, rồi cười gật đầu.

Hai hàng lông mi của Nguyệt Nhi cuối cùng giãn mở, nàng cười chúc ta ngủ ngon, sau đó rời khỏi.

Đến cả Nguyệt Nhi cũng đang lo lắng cho ta cùng quận chúa, chúng ta... Cứ như vậy khiến người ta lo lắng sao.

Sau khi thu thập xong hết thảy, ta cùng Nghiên Nhi sớm lên giường nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai lên đường. Tâm tình nàng tựa hồ vẫn chưa khôi phục, cả đêm đều không nói câu gì, cho dù ta cả gan đánh bạo trêu đùa một chút "Không lành mạnh", nàng cũng chỉ thực miễn cưỡng cười cười. Có lẽ, chỉ đến khi nàng gặp được Vương gia mới có thể an tâm thôi. "Duẫn Nhi?" Buổi tối khi ngủ, vốn tưởng đã ngủ say Nghiên Nhi chợt hô ta một tiếng.

"Ân?" Ta đáp.

Nghiên Nhi không nói gì, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được nàng đang ngẩng đầu nhìn ta.

Ta yên lặng chờ nàng mở miệng, nhưng qua hơn nửa ngày, vẫn chỉ là hoàn toàn yên tĩnh.

Thở dài, ta nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta còn phải lên đường."

Nàng vẫn không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn ta. Qua một lúc lâu sau, ta thậm chí loáng thoáng nghe được tiếng nàng khóc.

"Làm sao vậy?" Ta vội đưa tay vuốt lên khuôn mặt nàng, sau khi chạm đến nước mắt ẩm ướt kia, trong lòng không khỏi cảm thấy đau nhức, "Đừng lo lắng, Vương gia nhất định không có chuyện gì."

"Không phải, Duẫn Nhi ... Không phải..." Nàng đột nhiên kích động hơn, nói rồi lại chui đầu vào trong lòng ta khóc lớn.

"Vậy thì... Làm sao?" Ta có chút trở tay không kịp, vội nhẹ giọng hỏi.

Lại không có bất kỳ lời đáp, ta chỉ nghe được mơ hồ tiếng khóc của Nghiên Nhi đang bị ngăn trở bởi y phục mình.

Đột nhiên, ta dường như có chút hiểu rốt cuộc nàng vì sao lại khóc. Trong lòng dù đau đớn nhưng vẫn nhịn được cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: "Đừng khóc, bằng không ngày mai mắt của ngươi sẽ sưng lên, còn thế nào gặp người?... Yên tâm đi, hết thảy đều không có chuyện gì, ta chắc chắn." Nói xong, chỉ cảm thấy người trong lòng khóc càng thêm lợi hại.

Ta thở dài, gắt gao ôm lấy Nghiên Nhi, chỉ hy vọng nước mắt của nàng mau hạ hết, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn gấp rút lên đường.

Con người của ta phản ứng quá chậm, suy nghĩ trong lòng chưa bao giờ qua được biến hóa của sự tình.

Quá nhanh, thật sự... Quá nhanh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net