Chap 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì một năm trước đã biết sẽ có ngày hôm nay, nên tâm tình của ta cũng không phải quá mức rối rắm. Bây giờ, ta đã biết chính mình nên có quyết định thế nào. Kế tiếp phải làm gì, làm như thế nào, và khi nào thì nên làm nữa, từng bước ta cũng đã sắp xếp xong xuôi. Luyến tiếc không? Chắc chắn là có. Ở quận mã phủ, không cần chính mình làm cơm, không cần chính mình đi đốt nước tắm, không cần chính mình quét tước phòng... Cuộc sống xa xỉ như vậy, đột nhiên phải vứt bỏ thật là luyến tiếc.

Kỳ thật nói đến nói đi, điều duy nhất ta không bỏ được, cũng chỉ có Nghiên Nhi mà thôi.

Ta không muốn thương tổn nàng, một chút cũng là không muốn. Nhưng điều ta có thể làm được, cũng chỉ là dùng hết toàn lực, để thương tổn của nàng hạ xuống đến mức thấp nhất mà thôi.

Nhưng cho dù là thấp nhất, ta cũng không muốn nàng phải nhận.

Có lẽ là, ta chẳng còn có cách nào.

Đến được nơi của Vương gia, cũng đã qua hơn mười ngày.

Một năm cứ như vậy qua đi. Bây giờ nghĩ lại, một năm này thật sự như giấc mộng.

Ta sợ hãi đường xa xóc nảy, sẽ khiến thân mình gầy yếu của Nghiên Nhi ngã bệnh, nhưng lại không ngờ đã qua nhiều ngày, trừ bỏ tâm tình luôn u sầu, thân mình của quận chúa so với trước kia lại tốt hơn nhiều. Điều đó khiến ta không khỏi cảm thấy tự hào, bởi vậy xem ra, một năm qua ta luôn bảo thuốc cho nàng không hề phí sức.

Dọc theo đường đi, Nghiên Nhi không nói gì nhiều, chỉ đôi khi là lẳng lặng nghe ta nói tán gẫu, hoặc là nhìn chăm chú ra ngoài cửa xe.Thậm chí ngay cả khi ta kể chuyện rằng "Không nói gì thì miệng sẽ thối", nàng cũng chỉ là nở nụ cười, sau đó như trước đóng chặt miệng. Tất cả về ăn hay ngủ, cũng do ta một người quyết định thôi, nàng chằng muốn để ý đến bất cứ điều gì. Nhưng có một việc, là nàng nhất định làm, đó là nắm lấy tay ta. Vô luận là ở trên xe, hay là đang đi trên đường, có khi là trên giường ngủ, nàng cũng không muốn buông ra. Thậm chí đến cả khi dùng bữa, nàng cũng kiên quyết không buông. Nếu nói nắm tay cũng có thể khiến cho người ta thành kén, thì bây giờ tay ta cùng Nghiên Nhi chắc chắn đã sớm tạo thành một cái kén thật dày.

Rất muốn điều gì cũng không lo nghĩ, mang theo Nghiên Nhi đến một nơi thật xa, vô luận ở đâu cũng được, chỉ cần chúng ta chung một chỗ, sẽ chẳng e sợ điều gì.

Chính là, Lâm Duẫn Nhi, ngươi đừng u mê. Điều gì có thể và không thể, chính ngươi hiểu rõ nhất. Mơ là có thể, nhưng gắng sức để khiến giấc mơ đó thành hiện thực, không phải quá tuỳ hứng sao.

Sau khi xe dừng lại trước phủ Vương gia ở, ta quay đầu, tựa như cả hai đang đi du lịch, thật thoải mái nói với nàng: "Nghiên nhi, xuống xe đi, chúng ta đến rồi."

Nàng vẫn như cũ bất động nhìn ra phía cửa, ta phải hô thêm nhiều lần, nàng mới phản ứng quay đầu cười cười nhìn ta.

Sau khi thông báo với những hạ nhân ngoài cửa, ta nắm tay Nghiên Nhi bước vào trong phủ. Không cần dừng chân nghỉ ngơi, theo sau người hầu chúng ta trực tiếp hướng đến phòng ngủ của Vương gia. Lại không ngờ khi vừa đến cửa, ta nhìn thấy sư phụ đang ở đó rồi. Đứng phía sau hắn còn có Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, trong khoảng khắc đó tất cả chúng ta đều không tự chủ được mà đứng sững sờ.

"Sư... Sư đệ?!" Nhị sư huynh là người đầu tiên phản ứng, tựa như nhìn thấy quỷ hô ta một tiếng.

"Sư phụ." Ta thấp giọng hô.

Sư phụ không đáp lời, chỉ là nghiêm nét mặt, nhìn chằm chằm ta cùng Nghiên Nhi. Cảm nhận được tầm mắt của hắn, ta theo bản năng buông lỏng tay nàng. Nhưng ngay lập tức, Nghiên Nhi đã vươn tay, gắt gao nắm tay ta lại. Ta không đành lòng tiếp tục giãy mở, đành đứng bất động. Và Nghiên Nhi cũng chỉ cúi đầu, không nói điều gì.

"Lão phu tham kiến quận chúa." Sư phụ đột nhiên cất lời, thật bình tĩnh chậm rãi nói, "Ngài riêng tới đây, hẳn là đã biết tin Vương gia ngã bệnh."

Nghiên Nhi nghe xong, rốt cục ngẩng đầu, nhưng nàng vẫn không nói gì như trước.

"Vương gia bị chính là tâm bệnh." Sư phụ lại nói, mắt nhìn chằm chằm quận chúa, sau lại xoay đầu nhìn ta.

Chỉ cảm thấy tim mình như bị hung hăng nhéo một cái, câu nói ngắn gọn này của sư phụ chính là nói cho ta biết, ta chính là kẻ đầu sỏ gây nên bệnh của Vương gia.

"Quận chúa, ngài mau vào xem Vương gia đi, Vương gia rất nhớ ngài." Sư phụ thở dài, "Vương gia vừa mới uống thuốc, vẫn còn chưa ngủ." Nghiên Nhi nghe xong lời sư phụ nói, ngừng trong giây lát, sau đó nắm lấy tay ta tiến về phía cửa.

"A Duẫn, ngươi đừng vào." Sư phụ đối với ta nói, "Vi sư có chuyện muốn nói với ngươi."

Ta giãy khỏi tay quận chúa, cười cười ý bảo nàng hãy tự mình vào gặp Vương gia. Quận chúa nhìn sư phụ, rồi lại nhìn ta, một lúc sau mới mím chặt môi, xoay người một mình đi vào phòng ngủ.

Quận chúa vừa mới bước qua cửa phòng, Nhị sư huynh đã không nhịn được mở miệng nói, hắn dường như thực hưng phấn: "Thật sự là duyên phận a, thế này cũng có thể gặp được! Ngươi và quận chúa muốn đi dạo Ký Châu không? Ta nghe ở phía đông có một Tự miếu rất lớn..."

"Câm miệng." Sư phụ lạnh lùng thốt.

Rốt cục thanh tĩnh.

"Vi sư đã từng nói với ngươi..." Sư phụ nhìn ta, chậm rãi nói, "Có một số việc không phải muốn thế nào, thì được như vậy."

Ta cười cười: "Sư phụ, con đã biết nên làm thế nào." Cho nên không cần nói nhưng lời khuyên bảo dư thừa nữa. 

"Ngươi..." Sư phụ sửng sốt, sau đó thở dài, "Ngươi biết là tốt rồi."

Khi Vương gia phái người đến cho đòi ta, bầu trời đã là đêm tối. Mở cửa, nhìn thấy trong phòng chỉ có một ngọn nến được điểm, ánh sáng mù mờ khiến cho áp lực càng như tăng thêm. Nghiên Nhi đưa lưng về phía ta, nàng lẳng lặng đứng cạnh bên giường. Cảm giác không muốn tới gần càng thêm đè nặng, bởi ta biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, giờ phút này ta chỉ muốn cất bước bỏ chạy.

"Lâm cô nương..." Gọi ta là một thanh âm buồn bã.

Sau khi kịp phản ứng, ta vội bước lên phía trước, đứng ở bên cạnh Nghiên Nhi.

Vương gia so với trước kia già hơn rất nhiều. Lúc này nằm trên giường như không còn một tia khí lực, hắn chỉ mở to mắt, rất điềm đạm nhìn ta.

Nghe nói, người này là phụ thân ta.

"Ngươi đặc biệt đưa Nghiên nhi tới thăm ta." Hắn mở miệng nói, nhìn Nghiên Nhi bên cạnh, "Có tâm."

Ta lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, không biết nên nói điều gì.

"Nếu không phải bổn vương đột nhiên bị bệnh..." Vương gia tiếp tục nhẹ giọng nói, "Bây giờ bổn vương đã ở kinh thành, nhìn Nghiên nhi cùng Dịch nhi thành thân."

"Phụ vương..." Nghiên Nhi cuối cùng mở miệng, thanh âm của nàng nghẹn ngào.

Vương gia nhìn Nghiên Nhi, nói: "Nghiên nhi, con ra ngoài đi, phụ vương có mấy lời muốn nói cùng Lâm cô nương."

Nghiên Nhi không hề nhúc nhích.

"Nghiên nhi..." Vương gia thở dài, "Con không nghe lời phụ vương nói, nói sao... Khụ khụ..." Nói rồi, Vương gia bắt đầu không ngừng ho khan.

"Nghiên, Nghiên nhi nghe được." Nghiên Nhi vội đáp lời, rồi liếc nhìn ta một cái, sau đó nàng mới xoay người rời đi.

Trên mặt nàng giờ đã tràn đầy nước mắt.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Vương gia bỗng nhiên trầm mặc. Ánh nến nhẹ nhàng rọi sáng gian phòng, không gian này khiến cho ta vô cùng áp lực, cảm giác vô lực như trải rộng toàn thân, giây phút này ta tựa như chẳng thể làm gì, lời cũng không thể thốt ra.

"Bổn vương..." Hơn nửa ngày, cuối cùng Vương gia mở miệng, "Bổn vương... Cũng chỉ có một nữ nhi duy nhất."

Ta im lặng, không biết nói gì.

"Ngươi chắc không biết, Nghiên nhi trong lòng bổn vương có bao nhiêu trọng yếu." Vương gia không nhìn về phía ta, chỉ ngẩn người, lẳng lặng nhìn lên nóc giường, "Từ nhỏ Nghiên nhi đã không có mẫu thân bồi ở bên cạnh. Hai mươi năm trước vào khoảng khắc bổn vương ôm Nghiên nhi vào lòng, đã quyết định... sẽ cấp cho Nghiên nhi một cái mỹ mãn nhân sinh. Lúc trước, bổn vương tìm đến ngươi để cùng Nghiên nhi giả thành thân, cũng là vì... Vì một năm sau này, có thể tận mắt thấy Dịch nhi cưới Nghiên nhi làm vợ, sau đó đem Nghiên nhi chính thức giao cho hắn, để cho hắn hảo hảo mà bảo hộ nữ nhi bổn vương."

"Vương gia..." Ta muốn mình nói điều gì đó, nhưng vừa cất lời đã phát hiện mình sớm nghẹn ngào.

"Lâm cô nương, ngươi hãy nghe ta nói..." Vương gia quay đầu nhìn ta, "Ta lão liễu, không chịu được giằng co. Ngươi cùng Nghiên nhi còn trẻ, không hiểu hết được sự đời. Nàng viết thư nói cho ta biết, các ngươi... Các ngươi... Điều đó, điều đó thật sự rất hoang đường, rất hoang đường! Ngươi không thể... Ngươi không thể đem Nghiên nhi của bổn vương, của bổn vương vào con đường như vậy..." Vương gia thậm chí đã lão lệ tung hoành, "Nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, ngươi có biết các ngươi chịu lấy bao nhiêu đắc tội? Ngươi có biết Nghiên nhi nàng, nàng chịu bao nhiêu đắc tội không?... Nghiên nhi bướng bỉnh, không chịu nghe lời bổn vương nói... Nhưng là ngươi, ngươi bất đồng, Lâm cô nương, bổn vương biết ngươi nhất định hiểu được những gì ta muốn nói, phải không?"

Ta cũng nhịn không được nữa, vội giơ tay lên băng bó miệng mình, không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Vương gia tiếp tục nói: "Lâm cô nương, ngươi cũng là một hảo hài tử, bổn vương sẽ nhường Lương đại phu tìm cho ngươi một nhà khá giả, đến lúc đó..."

"Ta biết nên làm thế nào." Ta nghẹn ngào nói, "Vương gia... Ngài không cần lo lắng."

Vương gia lẳng lặng nhìn ta, sau một lúc lâu, mới thở một hơi thật dài.

Sau đó hắn trầm giọng hỏi: "Ta phái người đưa tới cho ngươi một lá thư, ngươi đã nhận được chưa?"

Ta gật gật đầu.

"Ngươi xem qua chưa?" Hắn hỏi.

"Đã xem." Ta nói.

"Nghiên nhi... Không biết chứ?" Vương gia nhìn nhìn ta.

Ta lắc đầu.

Vương gia lại thở dài, hỏi: "Bây giờ có mang lá thư trên người không?"

Ta lặng đi một chút, rồi móc lá thư từ trong lồng ngực ra.

Hắn lại nói: "Thừa dịp Nghiên nhi không ở đây, bây giờ ngươi... Ngươi đem lá từ thư này ký tên đi."

Đây là kết cục cuối cùng giữa ta và Nghiên Nhi.

Chỉ cảm thấy lá thư trong tay mình lúc này như vô cùng nặng, nặng đến khiến ta sắp không chịu được, chỉ muốn lập tức vứt bỏ nó đi, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng này.

"Bàn sách bên cạnh có bút." Vương gia nhắc nhở.

Chỉ cảm thấy lệ lần nữa không nén được trào lên, vì muốn che giấu quẫn bách của mình, ta quay lưng chậm rãi đi đến trước bàn đọc sách. Cầm bút lên nhìn lá từ thư trong tay, ta không biết phải làm sao nữa. Ký tên đi, sau đó ta cùng Nghiên Nhi liền giải thoát. Một năm trước, không phải ngươi đã biết sẽ có một ngày như thế này sao, Lâm Duẫn Nhi? Toàn bộ tâm tình bình tĩnh trên suốt đường đi giờ đây bỗng nhiên sụp đổ.

"Nếu ngươi bỏ lại ta, ta sẽ hận ngươi cả đời."

Trong đầu chợt vang lên những lời Nghiên Nhi từng nói. Nàng nói nàng sẽ hận ta cả đời. Cả đời, rốt cuộc là bao nhiêu lâu đây? Lâu đến ta không thể nào đối mặt không? Kỳ thật, tất cả chuyện này đều là lỗi của ta, đều bởi vì ta mới khiến cho toàn bộ mọi việc biến thành như vậy.

"Lâm cô nương?" Phía sau lại truyền đến tiếng Vương gia gọi.

Không cần do dự Lâm Duẫn Nhi. Nếu nàng muốn hận, để cho nàng hận đi. Người phải lựa chọn là ta chứ không phải Nghiên Nhi, để Nghiên Nhi có thể trải qua cuộc sống bình thản sau này, đây chính là cách duy nhất.

Cuối cùng, bút ta cầm đã rơi trên giấy.

Tất cả đã chấm dứt rồi.

"Lâm cô nương." Vương gia nhìn nhìn bức từ thư ta đã ký, nói, "Ta sẽ không nói chuyện này cho Nghiên nhi. Ngươi... Ngươi trước cũng đừng nói cho nàng. Đợi đến sau khi chúng ta trở về kinh thành, sẽ lập tức an bài hôn sự, đến lúc đó, ta sẽ cùng Nghiên nhi giải thích."

Thấy ta không phản ứng gì, hắn lại tiếp tục nói: "Một năm trước bổn vương có nói, sau chuyện này sẽ hảo hảo báo đáp cho ngươi... Bổn vương..."

"Vương gia..." Ta thở một hơi thật dài, "Ngài chắc cũng không biết, tâm tình của ta và ngài... Kỳ thật giống như nhau. Quận chúa trong lòng ta cũng là vô cùng trọng yếu. Trọng yếu đến ta có thể vì nàng bỏ đi tính mạng. Ta nguyện ý rời đi, không phải bởi ngài nói những lời này, mà là vì..." Cố nén lại lệ trong lòng, ta cắn răng nói, "Là vì ta không muốn quận chúa bị tra tấn bởi cảm giác áy náy của mình. Ngài không biết quận chúa có bao nhiêu, bao nhiêu kính trọng vị phụ thân như ngài. Mấy ngày qua nàng ăn không vô, ngủ cũng không được, đều bởi vì đang hận chính mình, hận chính mình bởi chuyện của chúng ta khiến cho ngài sinh bệnh. Ta không muốn như vậy, ta không muốn Nghiên Nhi thống khổ như thế. Cho nên cái gọi là báo đáp, ta một chút cũng không cần. Ngài chỉ cần tiếp tục hảo hảo bảo hộ Nghiên Nhi, cho nàng có một cái mỹ mãn nhân sinh thật sự như ngài hy vọng, như vậy đối với ta cũng là báo đáp rồi."

Vương gia nhìn ta, không nói gì.

"Nếu Vương gia không còn việc gì, ta xin đi trước." Ta xoa xoa nước mắt trên mặt.

Vương gia vẫn như trước im lặng, ta tự cho sự im lặng này là câu trả lời, nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi mang cho ta bao nhiêu áp lực như muốn ngạt thở.

Vừa ra khỏi cửa, ta liền nhìn thấy Nghiên Nhi đang vội vã đi đến gần.

"Duẫn Nhi?" Vẻ mặt nàng hốt hoảng kêu ta.

Không muốn cho Nghiên Nhi chứng kiến khuôn mặt tiều tụy sau khi khóc của mình, ta lập tức vội xoay người rời đi.

"Duẫn Nhi ... Duẫn Nhi?" Nghiên Nhi theo sát phía sau ta, vừa hô tên ta, vừa muốn kéo tay lại.

Nước mắt lại lần nữa muốn tuôn trào, ta cắn chặt răng, giãy khỏi tay nàng. "A Duẫn." Thanh âm sư phụ từ trước truyền đến.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy sư phụ đang đứng ở trên hành lang, nét mặt âm trầm nhìn ta cùng quận chúa.

"Hai gian phòng ngủ của ngươi và quận chúa, đã chuẩn bị xong rồi." Hắn nói, "Quận chúa, lát sẽ có hạ nhân đưa ngài đến phòng ngủ, bây giờ ta có lời muốn nói cùng A Duẫn."

Ta nhìn sư phụ, không nói gì cả.

"Duẫn Nhi." Nghiên Nhi không để tâm tới sư phụ, chỉ kéo tay ta nhẹ giọng hỏi, "Vừa nãy ở bên trong, phụ vương nói với ngươi những gì?"

"Nghiên nhi." Ta hít sâu một hơi, thấp giọng đáp, "Bôn ba một đường, ngươi vẫn là mau nghỉ ngơi đi, sư phụ có chuyện muốn nói với ta... Ta, ta lát nữa sẽ đi tìm ngươi." Nói rồi cũng không quay đầu lại, bước đến bên người sư phụ, cùng theo hắn vội vã rời đi, để lại quận chúa phía sau vẫn ngơ ngác không hiểu gì, cũng chưa kịp đáp lại những lời ta nói.

"Sư phụ..." Ta vừa đi vừa thấp giọng hỏi, "Ngài khi nào trở về y quán?"

"Ta..." Sư phụ ngẩn người, sau đó hỏi lại, "Làm sao vậy?"

"Ngài khi nào trở về y quán?" Ta lặp lại.

"... Ngày mai." Sư phụ nói.

"Hảo." Ta cười cười, "Con đi cùng mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net