Chap 138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối khi ngủ, Nghiên Nhi tựa như thực hưng phấn. Nàng không hảo hảo ngủ, ngược lại còn ghé vào người ta, không ngừng dùng ngón tay đùa bỡn khiến mái tóc dài của ta rối bời. Lo lắng quận chúa sẽ không ngủ được, ta nắm lấy bàn tay nàng đang quấn trên vài lọn tóc, nhẹ giọng nói: "Nghiên nhi, ngủ đi."

"Không ngủ." Nàng thẳng thắn đáp, trong giọng nói còn lộ ra ý cười.

"Làm sao vậy?" Ta nằm ngửa ở trên giường, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng ghé vào bên gối.

Nàng lại không nói lời nào, chỉ vừa cười, vừa giãy thoát khỏi bàn tay ta, tiếp tục chơi quấn tóc. Ta bất đắc dĩ để tùy ý nàng tiếp tục hồ nháo, yên lặng chờ đợi khoảng khắc nàng tỉnh táo lại. Nhưng nàng càng chơi lại càng cao hứng, cuốn hết rồi lại toát ra, không hề ngừng nghỉ.

"Duẫn Nhi." Cuối cùng, Nghiên Nhi mới cười chuyển khai thoại đề, "Ta cảm thấy... Ông trời thật tốt với ta."

"Cái gì?" Ta nghi hoặc đưa mắt nhìn nàng, cái gì mà ông trời với không ông trời?

Nghiên Nhi cuối cùng buông tha tóc ta, nhưng lại vươn tay vẽ vòng vòng trên mặt ta nói: "Giống như ngươi nói vậy, ta cảm thấy... Ông trời đưa hết những người yêu ta đến bên cạnh ta."

"Ân..." Ta gật gật đầu, "Nghe ngươi nói vậy, quả thật ông trời đều đem hết mọi chuyện tốt đến trên đầu ngươi."

Quận chúa cười cười, không nói gì.

Ngay lúc ta bắt đầu muốn ru nàng đi vào giấc ngủ, nàng lại nói: "Duẫn Nhi, ngươi nói... Nếu hai mươi năm trước, Lương đại phu... Hắn đổi chúng ta lại thì sẽ như thế nào?"

Không dự đoán được quận chúa sẽ đột nhiên hỏi vấn đề đó, ta nhất thời sửng sờ bất động.

"Nói a..." Nghiên Nhi cười nhéo nhéo mặt ta, "Sẽ như thế nào?"

"Có thể như thế nào chứ." Ta xoay người sang kéo lấy eo nàng, cười nói, "Nếu như vậy, ngươi sẽ tên là Lâm Duẫn Nhi, còn ta tên là Trịnh Tú Nghiên."

Quận chúa theo động tác của ta nằm yên trong lòng, sau đó mới mềm nhẹ cất lời nói: "Duẫn Nhi... Ngươi có muốn... Tìm thân cha mẹ của mình về không?"

Ta dừng một chút, sau đó cười chậm rãi đáp: "...Thuận theo tự nhiên đi." "Không sao." Nghiên Nhi ôn nhu nói, "Ta làm nương của ngươi là được." "Ngươi đã bỏ sót một chữ." Ta cười cười.

"Cái gì?" Quận chúa sửng sốt.

"Ngươi phải làm nương 'Tử' của ta." Ta nói.

Nàng nghe rồi, không khỏi cười ra thành tiếng, một lát sau lại hỏi: "Vậy... Nếu chúng ta thật sự bị đổi, ngươi nói, chúng ta còn có thể gặp nhau không?" "Có." Ta không chút nghĩ ngợi liền đáp.

"Khẳng định như vậy?" Nghiên Nhi cười hỏi.

"Ân." Ta gật gật đầu, "Đời này, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta." Nghiên Nhi khinh thường "Hừ" một tiếng, sau đó cười hỏi: "Vậy... Còn kiếp sau? "Kiếp sau?"

Ta cố ý do dự một chút, ngữ khí giả bộ như thật phiền chán, "Vẫn cùng một người sẽ thực là buồn, ngẫu nhiên thay đổi người đi..."

Quận chúa đột nhiên trầm mặc.

"Nghiên nhi?" Ta sửng sốt.

Không xong.

Vui đùa quá trớn.

"...Nghiên nhi?" Ta sợ hãi hô nàng một tiếng.

Vừa rồi còn tán gẫu hảo hảo, giờ đến ngay cả thanh âm hô hấp của nàng thậm chí ta cũng không cảm nhận ra.

Ta càng khẩn trương hơn: "Nghiên nhi, ta hay nói giỡn..."

Nhưng quận chúa lại không phản ứng chút nào.

Lòng trầm xuống —— Tên ngu ngốc Lâm Duẫn Nhi này, biết rõ hiện giờ Nghiên Nhi đối với gì cũng thực mẫn cảm, ngươi lại vui đùa vô nghĩa như vậy?! "Nghiên nhi." Ta cố ý nức nở nói, "Nghiên nhi, ta ~ sai lầm rồi ~"

Đột nhiên, nàng nện một quyền lên vai của ta. Rồi lại một quyền, một quyền nữa...

Quả nhiên, quận chúa đại nhân nổi giận.

"Nghiên nhi?" Ta không dám ngăn nàng bạo hành, điều duy nhất có thể chính là yên lặng nhận lấy.

Ta không ngừng nói vài điều nhàm chán, muốn chọc cho nàng vui vẻ hơn, nhưng nàng lại chỉ hờ hững, chỉ tiếp tục dùng đôi bàn tay trắng như phấn từng chút từng chút nện lên vai và lưng ta. Tuy rằng không đau, nhưng ta cũng cảm giác được nàng đang rất tức giận. Không biết phải làm gì, cuối cùng ta chỉ yên lặng tùy ý nàng phát tiết thôi. Sau khi nện khoảng mười quyền hành hung ta xong, quận chúa rốt cục dừng lại.

"...Nghiên nhi?" Ta lần nữa sợ hãi cất lời.

Nghiên Nhi cuối cùng chịu đáp lại, nàng nghẹn ngào nói: "Ngươi, ngươi có phải hay không... Ở bên ta lâu... Cũng sẽ cảm thấy buồn chán?"

Nàng khóc.

Tâm tình vui đùa vừa nãy nháy mắt tan thành mây khói, trong lòng ta giờ chỉ còn lại đau lòng cùng tự trách.

"Làm sao vậy được." Ta sợ tới mức vội vàng giải thích, "Ta chỉ là nói kiếp sau thôi..."

"Đều! Như! Vậy!" Nàng một bên nghẹn ngào, một bên dùng sức đánh ta liên tiếp ba quyền.

Ta, ta hay nói giỡn..." Ta nắm chặt cổ tay tinh tế của nàng không cho lộn xộn, miệng tiếp tục nói lời giải thích, "Chỉ là tùy tiện nói, đừng coi là thật."

Nàng không để ý đến ta, thân thể bởi vì khóc mà không ngừng run rẩy.

"Ta sai lầm rồi, Nghiên nhi." Ta đau lòng ôm nàng vào ngực, thấp giọng nói, "Ngươi cũng biết ta không đứng đắn, chuyện gì cũng có thể lấy ra vui đùa, đừng nóng giận..."

Quận chúa để ta tùy ý ôm nàng, không có trả lời.

"Vậy, vậy..." Ta bắt đầu nói loạn lung tung, "Lâm Duẫn Nhi ta ở đây thề, đời này, còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa... Vô luận là bao nhiều kiếp, vĩnh viễn ta đều hướng về một mình Nghiên Nhi, giống như trước đây từng nói, chỉ ngươi có thể ghét bỏ ta, ta không thể ghét bỏ ngươi... Chỉ ngươi có thể chê ta buồn, còn ta không thể chê ngươi. Còn nữa, vô luận ngươi kiếp sau đầu thai thành gì, ta cũng sẽ đầu thai thành đó, nếu ngươi đầu thai thành Mẫu heo*, ta liền đầu thai thành Công heo*, nếu ngươi đầu thai thành Công heo, ta sẽ đầu thai thành Mẫu heo*, không phải... Chúng ta đầu thai thành hai Mẫu hai Công cũng không sao, dù sao chúng ta cũng yêu nhau thôi..." (*:heo vợ, heo chồng)

Cuối cùng Nghiên Nhi nín khóc mỉm cười, nàng nhéo nhéo eo ta, nhẹ nói: "...Ngươi mới đầu thai thành heo."

"Lần này là ta chân thật." Ta nghiêm túc nói, "Nửa điểm vui đùa cũng không có."

"Nhưng..." Nàng rầu rĩ nói, "Nhưng vừa nãy ngươi nói, ở bên mãi một người sẽ buồn chán..."

"Với những người khác sẽ cảm thấy buồn, nhưng ta với ngươi tuyệt đối sẽ không." Ta vội nói, "Ta cam đoan, sau này mỗi khi gặp lại ngươi, phản ứng của ta chắc chắn sẽ tràn trề hệt như đánh máu gà*, tuyệt đối không qua loa." (*:ý nghĩa là hăng say)

Nghiên Nhi lại khinh thường "Hừ" một tiếng, nhưng ta có thể cảm thấy nàng đang cười.

Cuối cùng đã hết giận.

Ta đưa tay tìm kiếm khuôn mặt nàng, sau đó giúp nàng lau đi lệ vừa mới rơi. "Là ngươi nói đấy." Quận chúa thuận theo động tác của ta ngẩng mặt, một bên nói, "Không được chê ta buồn."

"Tuyệt đối không chê." Ta vội nói.

"Qua bao nhiêu lâu cũng sẽ không?" Nàng lại hỏi.

"Sẽ không."

"Vậy còn kiếp sau?"

"Đương nhiên cũng không... Ta còn sợ ngươi chê ta phiền." Ta cười cười.

Nàng giống như giận dỗi nói: "Hiện tại ta chê ngươi phiền."

Ta ngẩn người, sau đó vươn tay nhẹ đánh lên bả vai nàng, bắt chước giọng điệu nức nở vừa rồi của nàng u oán nói: "Làm sao ngươi có thể như vậy? Chưa qua bao lâu ngươi đã chê ta phiền sao? Ban đầu ngươi nói thế nào với ta? Giờ ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ a?~"

"Ngươi, ngươi câm miệng." Nghiên Nhi nhịn cười xuống, vừa kéo eo ta vừa nói, "Chớ hồ nháo."

Ta cũng cười ôm nàng vào lòng, thấp giọng: "Được rồi, chúng ta đều đừng làm rộn."

"Chỉ có ngươi là đang nháo ở đây." Nàng lại cấu véo ta.

"Phải phải phải, là ta làm." Ta vuốt ve lưng nàng, cười nói, "Ngủ đi, muộn rồi."

Nghiên Nhi ôm cánh tay của ta thật chặt, không nói thêm gì nữa.

Ta nghĩ có lẽ mình cần phải sửa tính cách hay thích nói giỡn lung tung của mình thôi. Bởi vì giờ đây Nghiên Nhi đặc biệt mẫn cảm với lời ta nói, nhất là về những chuyện giữa cả hai. Một khi không cẩn thận nói sai, quận chúa liền sẽ rơi lệ, khiến cho ta thực đau lòng.

Nghiên Nhi rất nhanh đã trong lòng say ngủ, có lẽ bởi vì vừa trải qua một hồi gây sức ép, nàng sớm đã mệt mỏi rồi. Nhưng ta không dám cho mình sớm như vậy được đi vào giấc ngủ, bởi vì sợ hãi Nghiên Nhi sẽ giống như mấy đêm trước đây, bất chợt giữa đêm bật khóc. Tuy bây giờ nàng không còn giống như trước nữa, sẽ đột nhiên khóc lớn tỉnh dậy, nhưng ta phát hiện gần đây khi ngủ nàng vẫn là nức nở nhẹ nhàng. Khi mới bắt đầu ta còn tưởng đó là nói mớ, sau chậm rãi mới hiểu được đó là nàng khóc, hơn nữa còn là khóc khi đang ngủ. Những đêm sau đều là như vậy, ta chỉ có thể ôm quận chúa trong lòng, vừa nhẹ giọng hống bên tai nàng, vừa âm thầm tự mắng chính mình. Nghiên Nhi ở trong lòng ta sẽ dần dần yên tĩnh lại, đến sáng hôm sau nàng lại chẳng hề nhớ chút nào.

Nhưng không sao, ta sẽ gắng sức may miệng vết thương của nàng liền lại, để cho nàng không còn cảm thấy đau đớn.

Dù sao, chúng ta có cả một đời.

Đột nhiên, ta nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm ầm ĩ. Khi mới bắt đầu ta còn tưởng là mình nghe lầm, nhưng càng về sau tiếng xôn xao càng lớn. Ta nhẹ nhàng di chuyển cánh tay quận chúa đang ôm chặt, muốn xuống giường xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

"Duẫn Nhi?" Vừa ngồi dậy, Nghiên Nhi đã tỉnh.

"Không có việc gì, ngươi ngủ tiếp đi." Ta giúp nàng dịch dịch lại mền.

"Làm sao vậy?" Nàng hỏi, ngữ điệu bắt đầu khẩn trương hơn.

"Ta nghe thấy bên ngoài thực sảo, không biết có chuyện gì xảy ra." Ta quay đầu nhìn nhìn phía cửa.

"Không có đại sự gì, ngủ đi." Quận chúa nói rồi, kéo tay ta qua muốn ta nằm lại trong chăn mền.

Vì muốn cho quận chúa được an tâm ngủ, ta đành nén lại lòng hiếu kỳ của mình, nằm xuống.

Nhưng chưa nằm được bao lâu, bỗng có người tới gõ dồn dập lên cửa phòng ta.

"Quận chúa, quận mã gia!" Là Nguyệt Nhi, nàng dường như thực luống cuống, "Bất hảo!"

"Sao vậy?" Ta một bên đáp lời, một bên nhanh chóng xuống giường mở cửa, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Quận mã gia..." Đến khi ta mở cửa, chỉ thấy nét mặt Nguyệt Nhi kinh hoảng, nàng vội vàng nói, "Tề... Tề tướng quân..."

Tề tướng quân?

"Tề tướng quân làm sao?" Ta vội hỏi.

Cùng bước theo ta xuống giường, Nghiên Nhi sau khi nghe được ba chữ "Tề tướng quân" kia, lập tức khẩn trương bắt lấy tay ta.

Nguyệt Nhi tiếp tục kích động nói: "Vừa nãy Tề tướng quân hắn, hắn xông vào quận mã phủ, còn giống như uống say rồi, đang cầm kiếm sảo sảo nhượng nhượng muốn tìm quận chúa!"

Uống say rồi... Còn cầm kiếm?

"Duẫn Nhi..." Vẻ mặt Nghiên Nhi kích động nhìn ta.

"Đừng sợ." Ta nắm chặt tay nàng, rồi hỏi Nguyệt Nhi, "Còn bây giờ, Tề tướng quân đang ở đâu?"

"Hắn, hắn..." Nguyệt Nhi còn chưa nói hết, ta đã nghe được thanh âm của Tề tướng quân từ cách đó không xa: "Ngưng nhi... Ngưng nhi!!" Ngoài thanh âm đó, còn rất nhiều tiếng của những người ngăn trở, bọn hắn tựa như đang di chuyển về hướng này.

"Nguyệt Nhi." Ta vội kéo Nguyệt Nhi vào trong phòng, sau đó đối với nàng nói, "Ngươi trước ngươi bồi quận chúa ở trong phòng, ta đi nói chuyện cùng Tề tướng quân."

"Không cần!" Nghiên Nhi lập tức cắt đứt ta, vẻ mặt nàng kinh hoảng, lo lắng nói, "Duẫn Nhi, ta và ngươi cùng đi, ta..."

"Đừng sợ." Ta hướng nàng cười cười, "Rất nhanh, lập tức hảo."

Tề tướng quân dù có say thế nào, cũng sẽ không say đến giết ta đi?

Nghiên Nhi lại gắt gao nắm lấy tay ta, liên tục lắc đầu nói: "Không cần, Duẫn Nhi, đừng..."

"Quận mã gia, ngài vẫn là cùng quận chúa đứng ở đây đi!" Nguyệt Nhi mở miệng khuyên nhủ.

Ta thở dài: "Tề tướng quân cầm kiếm, ta sợ hắn thương tổn đến..."

"Nghiên nhi!!" Một thanh âm hùng hậu cắt dứt lời chúng ta nói.

Không biết từ khi nào, Tề tướng quân đã tới trước mặt chúng ta. Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, toàn thân tản ra mùi rượu, đang nghênh ngang đứng cách đó không xa. Tề tướng quân nhìn nhìn Nghiên Nhi, rồi lại nhìn ta, miệng hắn vẫn luôn thì thào gì đó, mà ta không thể nghe rõ được. Nhìn thấy trên tay hắn đang cầm một thanh trường kiếm sáng bóng, ta nhanh chóng nghiêng thân mình chắn trước người Nghiên Nhi. Khiến ta an tâm hơn chính là, đứng bên cạnh Tề tướng quân còn có ba người Long Hổ Báo, có lẽ bọn hắn kiêng kị thân phận của Tề tướng quân mà không dám động thủ, đều chỉ đứng ở bên chờ phát động. Nhưng chỉ cần có bọn họ, chắc chắn Tề tướng quân sẽ không thương tổn được đến Nghiên nhi.

Nhưng rốt cuộc Tề tướng quân... Muốn làm gì?

"Ngươi..." Tề tướng quân giơ trường kiếm lên chỉa vào người ta, chậm rãi nói, "Ngươi, ngươi... Ngươi tránh ra."

"Tề tướng quân, ngài say rồi." Ta nói.

"Ta nói là ngươi tránh ra!!" Hắn hét lên một tiếng thật lớn, vung trường kiếm trong tay lên không trung. Động tác đó khiến ta sợ đến mức lui về sau một bước, Nghiên Nhi ở phía sau cũng gắt gao nắm lấy ống tay áo ta, ba người Long Hổ Báo thì đồng thời triển khai trận thế —— Nhưng cũng chỉ là triển khai mà thôi. Ba người bọn họ vô cùng quy củ vây quanh Tề tướng quân, nhưng như cũ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tề tướng quân nhìn về phía người tránh ở sau lưng ta, hỏi: "Nghiên, Nghiên nhi, nàng vì cái gì, vì cái gì không chịu gả cho ta?"

Quả nhiên là vì nguyên nhân này.

Với tình huống như thế này, quả thật một chút cũng không thích hợp để đàm thoại cùng Tề tướng quân. Bởi vì là say, vô luận có nói điều gì với hắn cũng là vô ích. Lần trước ta từng trải qua một lần với Nghiên Nhi, bây giờ phong thủy luân chuyển, đến phiên của Tề tướng quân.

"Nghiên nhi... Ta yêu nàng như vậy, ta, ta thích nàng như vậy, nàng vì cái gì hờ hững với ta? Vì cái gì??!!" Hắn không thèm để ý rống to với người đứng sau lưng ta, thân mình cũng từng bước tiến đến gần. Ta vội lui về phía sau, muốn theo phương hướng đưa người đứng sau trở lại về phòng.

Ba người Long Hổ Báo vẫn như cũ vận sức chờ phát động, ta không khỏi kéo kéo khóe miệng —— Ba vị động vật lão huynh, các ngươi còn chờ gì a???

Bởi vì biết bây giờ có nói gì với Tề tướng quân cũng là vô ích, nên ta chỉ có thể nhìn chằm chằm quan sát động tác của hắn, không dám mảy may buông lỏng tinh thần. Tề tướng quân say đến lợi hại, tuy nói là người luyện võ, nhưng hắn bây giờ dường như chẳng còn bao nhiêu khí lực, bước đi cũng lảo đảo tựa như sắp ngã, nếu ta cẩn thận một chút, hẳn là vẫn ứng phó được. "Tiểu bạch kiểm này có cái gì hảo?!" Tề tướng quân dùng trường kiếm chỉa vào người ta, hung hăng nói, "Hắn có điểm nào so được với ta??"

Điều khiến ta không thể ngờ được chính là, người luôn tránh ở phía sau ta lúc này đột nhiên cất tiếng, nàng nói với Tề tướng: "Trong mắt ta Duẫn Nhi điểm nào cũng hảo... Ta chưa từng yêu huynh, Tề đại ca, người ta yêu là Duẫn Nhi, ta..."

"Nghiên nhi!" Ta vội cắt đứt nàng, lúc này ngươi nói điều đó, là muốn kích thích Tề tướng quân nổi bão sao?

Quả nhiên, Tề tướng quân trợn trừng hai mắt, hắn rống lớn: "Duẫn Nhi Duẫn Nhi Duẫn Nhi!!! Cái gì cũng là Duẫn Nhi!! Còn ta thì sao??" Nói rồi tức giận đến run thân mình, tựa như sắp đối với ta làm điều gì đó, ta phản xạ muốn đẩy người đứng sau tách xa khỏi mình, nhưng Nghiên Nhi lại sớm ôm chặt lấy eo của ta, như thế nào cũng đẩy không được. Ba người Long Hổ Báo dường như cũng không ngờ được Tề tướng quân đột nhiên nổi đóa, đồng loạt bất động sững sờ —— Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Tề tướng quân giơ kiếm lên cao, mắt nhìn muốn hướng phía ta bổ tới, nếu ta không làm gì cả, chắc chắn ta cùng Nghiên Nhi đều sẽ bị chém thành hai khúc.

Chết thì chết —— Ta cắn chặt răng, giờ cao lên chân phải, trước khi động tác chém của hắn thực hiện được, ta đã hung hăng đá thật mạnh vào trước ngực của Tề tướng quân. Tề tướng quân có lẽ không ngờ ta sẽ đột nhiên hành động như vậy, hơn nữa cũng đã quá say rồi, chưa đánh kiếm xuống liền bị ta đá biến thành lảo đảo, lập tức thẳng tắp ngã về phía sau, kiếm cũng đồng thời rơi trên mặt đất.

Ba người Long Hổ Báo lúc này mới kịp phản ứng, sôi nổi tràn đến đè lại Tề tướng quân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net