Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù bên ngoài trời trong nắng ấm, nhưng ta lại cảm thấy bất an. Hảo hạng mã xa như cũ vẫn an ổn tiến, cái mông của ta như cũ vẫn thật thoải mái, nhưng chính là, dù vậy nhưng vẫn cảm thấy không yên.

Chẳng lẽ đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ như trong truyền thuyết?

Trước tiên là Nhị sư huynh rất kỳ quái. Hắn từ tối qua đến giờ không ngừng liếc về phía quận chúa, ánh mắt mập mờ không rõ biểu tình, rồi lại nhíu mày, lại thở dài. Ai, dám chắc cái đầu gỗ này đang cần gì đó đây.

Nhưng đó cũng không phải là vấn đề.

Tiếp đến là quận chúa cũng rất kỳ quái. Nàng từ tối qua đến giờ cũng không ngừng liếc về phía ta. Có mấy lần ta cùng nàng chạm mắt, nàng luôn làm như không có chuyện gì rồi quay đầu đi, chẳng lẽ trên mặt ta dính thứ gì? Không thể ngờ rằng quận chúa cũng là kiểu người thấy người khác sai chỉ im lặng cười, ta cũng vài lần trộm xoay người sờ sờ mặt mình, chẳng hề có cái gì mà!

Nhưng đó cũng không phải là vấn đề.

Trong xe bình thường nhất xem ra là Nguyệt Nhi, Đại sư huynh, à, còn ta nữa. Đại sư huynh vẫn ngồi cùng một tư thế từ lúc lên xe, nhìn bộ dạng giống như không ngủ, hoặc có lẽ do mắt quá nhỏ nên dù có nhắm lại ta cũng chẳng nhận ra. Nguyệt Nhi cô nương thì lại ngủ rất ngon, tư thế cũng rất bình thường. Chính là hai canh giờ trước, ta lại nghe được hơi hơi tiếng ngáy, cả xe chỉ có mình Nguyệt Nhi cô nương đang ngủ, nói vậy là... Mặc dù nói ngáy là một biểu hiện vô cùng bình thường của con người, nhưng ta cũng không nén nổi miệng cười nhỏ. Những người khác hẳn là nghe được, không tự chủ nhưng lại cùng nhau trầm mặc, xem ra, mọi người đều được rèn luyện tốt thật.

Nhưng dù thế tất cả chuyện này cũng không phải là vấn đề.

Chợt, chẳng báo trước xe ngựa đột nhiên dừng lại, khiến ta thiếu chút té nhào. Ta thò đầu ra ngoài cửa sổ, muốn xem coi phía trước phát sinh chuyện gì. Rồi rất nhanh lại thụt đầu vào —— Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng đại đế, Thành thị lão tổ tông ơi —— Ra cái này mới chính là vấn đề!

"Trên xe nghe kỹ đây! Đem tất cả ngân lượng và thứ đáng giá trên người các ngươi giao ra, bằng không tất cả đều không yên đâu!" Một giọng quát to từ ngoài xe truyền tới.

Đúng vậy, chúng ta gặp cướp.

"Làm sao đây, làm sao đây? Phải làm thế nào bây giờ?" Nhị sư huynh thực không phong độ cực kỳ hoảng hốt.

Quận chúa cũng vẻ mặt khẩn trương (hồi hộp) nhìn ta —— nhìn ta để làm gì chứ, những người này đâu phải do ta gọi tới!

Ách, Nguyệt Nhi thế nhưng vẫn trong giấc mộng, lại còn xoay người và chép chép miệng.

Người ta thường nói, chó sủa là chó không cắn. Mặc dù có vẻ so sánh thế này là hơi thô lỗ. Đột nhiên, Đại sư huynh đứng lên —— lúc này mới phát hiện thùng xe được làm rất cao, Đại sư huynh vậy nhưng lại có thể vừa vặn đứng thẳng thân mình, bất quá đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Đại sư huynh cuối cùng đã được phát huy khả năng của mình! Nhất là, người luôn chịu trách nhiệm luyện võ là Đại sư huynh!!

Bước mấy bước, Đại sư huynh mở cửa xe rồi ra ngoài.

"Đại ca, đã có người ra rồi!" Bên ngoài một người cất tiếng nhỏ giọng thông báo. Ra là đại ca ngươi mù nên có người đi ra ngươi cũng cần báo cáo?

"Đem hết tiền ra đây nữa!" Là giọng ồm ồm lúc đầu nói.

Đại sư huynh lại chỉ sững sờ, ngẩn người đứng trước cửa xe, không nói câu nào —— Này này này, bây giờ không phải là lúc đùa dai đâu!

Tất cả mọi người đều im lặng, không khí bên trong rơi vào lúng túng.

Bên ngoài lại vang lên tiếng nói chuyện xôn xao.

"Đại ca, mắt của người kia thật nhỏ a!"

"Đúng đúng, mắt hắn mở to mà vẫn cứ như đang nhắm cả vậy?"

"Như vậy có phải sẽ khó nhìn thấy mọi vật hơn đúng không?"

...

Cái quái gì, các ngươi là cướp hay tam cô lục bà (bà tám)vậy!

Bỗng nhiên, chỉ nghe có tiếng Đại sư huynh cất lên nói ——

"Đôi mắt của ta, một chút cũng không nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net