Chap 155

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của Tư Đồ Ức

Quả nhiên người đó lại xuất hiện.

Sau lần đầu tiên gặp, chỉ qua vài ngày nàng lại hiện ra. Mấy ngày qua, nàng giống như là oan hồn sống chết quấn quýt lấy ta. Càng tức giận hơn chính là, khinh công của người này lại rất tốt, dù ta có dốc hết toàn lực cũng không thể thoát khỏi nàng. Từ trước đến giờ ta luôn tự hào rằng khinh công của mình không ai theo kịp, nhưng mấy ngày qua gặp phải người này, làm cho lòng ta không khỏi có chút thất bại. Ta quyết định không tránh né nữa, dừng bước, không kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Nhưng nàng lại rất tự nhiên, không nhanh không chậm dừng cách ta một khoảng, mỉm cười nhẹ nói: "Muốn biết phương danh của cô nương."

"Hừ." Ta cố ý khinh thường một tiếng, chế nhạo nói, "Từ xưa đến nay, chỉ nghe nam tử đuổi theo nữ tử hỏi tính danh. Mà một người nữ tử như ngươi, lại đuổi sát theo ta không buông, thật sự là buồn cười."

Người đó không chút nào để ý, nàng mỉm cười nói: "Ta chỉ là tò mò mà thôi."

Tò mò?

A, chẳng phải trước đây ta cũng vì tò mò mà bôn ba khắp nơi dõi theo một người sao.

Ta thản nhiên đáp: "'Tò mò' cũng không phải là thứ tốt."

"Cô nương không cần phải hiềm nghi Tịch Dực." Nàng hơi khom người, hai tay ôm quyền nói, "Tịch Dực quả thật chỉ là tò mò thôi, không có ý gì khác." Ta nhíu mày: "Tịch gì?"

"A..." Nàng sửng sốt, sau đó cười nói, "Ta họ Tịch, Tịch trong Chiếu tịch, danh Dực, Dực trong Vũ lập dực, cô nương có thể gọi thẳng tính danh." Sau đó lại khom thân mình biểu tình xin lỗi.

Người nữ tử tên Tịch Dực này, dáng người thanh thoát, khuôn mặt tuấn tú, đoan chính là một mỹ nhân. Nhưng xét theo khinh công cùng ta ngang sức, là có thể biết nàng tuyệt đối không phải khuê nữ bình thường. Kỳ quái hơn nữa là, tuy nàng là nữ tử, nhưng nhất cử nhất động lại có chút hào khí nam nhân. Giống như động tác ôm quyền vừa nãy, nữ tử bình thường sao có thể hướng người khác hành lễ như vậy?

"Ta không muốn biết tên ngươi." Ta nhíu mày, hỏi, "Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi cứ quấn quít lấy ta không thôi?" Nói rồi, lại nghĩ đến hành vi trăm điều khó hiểu của mình lúc trước khi cũng quấn quýt lấy người nọ... A, chẳng lẽ cái này gọi là phong thủy luân chuyển sao?

Gần ba tháng qua cô nương đã giết mười một người." Nàng đột nhiên nói.

Ta sửng sốt.

"Tịch Dực thật không có ác ý." Không chờ ta đáp lời, nàng lần nữa nói, "Bởi vì vài nguyên nhân, ta điều tra được gần ba tháng qua có mười một người bị chết giống như Hầu Long."

Luôn miệng nói mình không ác ý, nhưng chỉ bởi chút lòng hiếu kỳ, mà nàng có thể "Vì vài nguyên nhân" tra ra ba tháng qua ta giết bao nhiêu người —— "Lòng hiếu kỳ" này cũng thật đáng sợ. "Thật sự là được sủng ái mà lo sợ."

Ta không cho là đúng nói, "Để Tịch cô nương phải khổ tâm phí sức tra xét ta từng giết bao nhiêu người."

Tịch Dực ôn hòa cười cười, không nói gì.

"Nếu biết ta giết nhiều người như vậy, không sợ ta cũng giết ngươi sao?" Ta khinh thường nói.

"Tuy nói cô nương giết người thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn..." Nàng lại chẳng chút e ngại, nói, "Nhưng người chết dưới tay cô nương, đều là tội ác tày trời mà được tự do ngoài vương pháp, Tịch Dực làm người đường đường chính chính, sao cần sợ cô nương hạ độc thủ với ta đây?"

Thậm chí ngay cả ta giết loại người nào cũng biết, nàng thật sự là đáng sợ. "Sẽ không hạ độc thủ với ngươi?... Thế thì chưa chắc." Nói rồi, ta nhún người nhảy lên, vung ra trường tiên* trong tay áo, ngay sau đó liền hướng phía nàng hung hăng quất. (*: Roi dài)

Quả nhiên, nàng chỉ hơi nghiêng mình đã dễ dàng tránh được đòn đánh bất ngờ của ta. Cắn răng, ta thu roi về, lần nữa xoay người vung tay ra đòn. "Không ngờ là cô nương lại dùng trường tiên." Tịch Dực thậm chí một bên trốn tránh một bên cười cười, "Tịch Dực còn tưởng rằng cô nương thích dùng độc châm chứ."

Độc châm? Ngay cả ta giết người thế nào cũng biết?

"Hãy bớt sàm ngôn đi." Ta lại quất tới hướng nàng.

Đối phương không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ mỉm cười tránh thoát từng đòn đánh của ta. Dáng điệu của nàng tự nhiên, thong thả ung dung khiến cho ta càng thêm tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì. Ta dần dần ý thức được, võ công của nàng trên ta rất xa, ta không có khả năng thương tổn đến nàng. Cho dù nàng chỉ là không ngừng tránh né, chẳng hề xuất ra một chiêu. Cảm giác mình giống như một tiểu hài tử bị người đùa bỡn, ta thu hồi roi, không muốn phí công sức mình.

"Cô nương không nên kích động như vậy." Thấy ta dừng lại động tác, nàng cười nói, "Tịch Dực thật chỉ muốn biết phương danh của ngài, còn có..."

"Còn có?" Ta nhíu mày.

"Tịch Dực lòng tham..." Nàng tiếp tục ôn nhu nói, "Trừ bỏ tên ngài, còn muốn biết, vì sao một cô nương dung mạo xinh đẹp như vậy, lại dùng phương pháp giết người tàn nhẫn thế đây..."

Ta lại cười lên khinh thường: "Biết rồi thì sao?"

"Tò mò mà thôi." Nàng cười, "Chưa bao giờ biết nguyên lai thế gian còn có một người như cô nương đây, nên ta muốn được hiểu thêm một chút..."

"Hiểu thêm?" Ta sửng sốt.

Nàng đưa mắt nhìn ta: "Phải."

Người này... Muốn biết về ta?

Nực cười.

Ngay lúc nàng không hề phòng bị, ta phất mạnh tay áo về phía nàng, lần này vung ra không phải là trường tiên, mà là độc châm ta mang theo bên mình. Thừa lúc nàng tận lực né tránh, ta khẽ nhảy lên, muốn thật nhanh thoát đi nơi này.

Nhân sinh của ta không cần người khác đến tìm hiểu.

Nhưng nói những lời này, nàng là người đầu tiên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net