Chap 157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nha..." Đột nhiên, có tiếng kêu non nớt truyền từ giữa hai chúng ta.

Ta với Nghiên Nhi lập tức tách ra, chỉ thấy tiểu quỷ trong lòng không biết từ lúc nào đã tỉnh, giờ đang mở thật lớn hai mắt, vô cùng tò mò nhìn hai người "Yêu đương vụng trộm" chúng ta.

"Đều tại ngươi!" Nghiên Nhi buồn bực nhỏ giọng nói, "Đánh thức cục cưng rồi, còn để hắn chứng kiến chúng ta..."

"Ta biết sai lầm rồi." Ta chịu phận bất hạnh xin lỗi, sau đó thúc giục, "Còn không mau ôm tiểu quỷ này đi, hắn lại muốn khóc."

Nghiên Nhi ôm nhi đồng tới cạnh cửa, rồi xoay đầu nói: "Ngươi cũng phải nhanh trở về, muộn rồi."

"Ân." Ta gật gật đầu.

Nhìn bóng lưng của Nghiên Nhi dần khuất, ta chợt nghĩ... Đây là cảm giác gia đình sao.

Ngày hôm sau, lão phụ nhân kia vẫn như trước không tới đón nhi đồng. Người chung quanh đều nói, nhất định là lão phụ nhân đó muốn cột nhi đồng lại cho chúng ta, sợ vì quá nghèo không thể nuôi nổi.

"Nếu thật như vậy..." Nghiên Nhi vừa chơi đùa với nhi đồng, vừa nói, "Vậy để cục cưng ở lại đây đi, được không?" Tiểu quỷ được chọc cười lên khanh khách, rồi hắn đột nhiên phát hiện ta đang từ từ bước đến gần, lặng đi một chút rồi lại lần nữa "Oa oa ——" khóc lên.

Đương nhiên, ta lại bị Nghiên Nhi đuổi ra khỏi phòng.

Sau vài ngày, Phùng lão thái thái lại phát bệnh. Cả người Phùng Uyển đều gầy yếu hơn, nàng cả ngày đều lo lắng cho thân thể của Phùng lão thái thái, như cũng muốn gục xuống rồi.

"Đêm nay để ta trông chừng Phùng lão thái thái đi, ngươi nên về trước nghỉ ngơi." Ta vừa nói, vừa ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường.

"Đừng, quận mã gia." Phùng Uyển có chút khẩn trương, "Để ta được rồi, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Nghe lời ta..." Ta thở dài, "Nếu không nghỉ ngơi hảo, ngay cả ngươi cũng sẽ ngã bệnh, ta đã thông báo cho quận chúa rồi, đêm nay ta sẽ trông chừng ở đây, không đi nơi nào khác."

Phùng Uyển thấy ta kiên định như vậy, cũng đành trở về nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại ta cùng Phùng lão thái thái nằm ở trên giường, nhìn nàng đang ngủ thật say, ta thở một hơi thật dài. Người đã già quanh thân đều là bệnh. Không biết mấy thập niên sau ta cùng Nghiên Nhi sẽ thế nào đây?

Suy suy nghĩ nghĩ, ta bất giác cũng ngủ thiếp đi.

Trong mơ hồ, ta cảm thấy miệng mình có chút ngưa ngứa. Nhưng vì quá mệt, ta lười mở mắt ra xem, chỉ tự đưa tay lên bắt. Nhưng không đụng được tới miệng, mà ta lại đụng phải một vật khác. Nghi hoặc mở mắt ra, ta thế nhưng phát hiện vật mà mình bắt không phải gì khác... Mà chính là mặt của Phùng Uyển.

Nhưng đây không phải là trọng điểm... Trọng điểm là, môi của chúng ta đang kề nhau.

Cùng lúc đó, Phùng Uyển cũng kích động thối lui thân mình, nàng tiếp tục cuống quít bước về sau vài bước, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào ta.

"Oa!!!!!" Tiếng la khóc đột nhiên truyền đến, ta quay đầu, chứng kiến Nghiên Nhi đang đứng ngoài cửa sắc mặt thâm trầm, đôi môi mím chặt nhìn chằm chằm ta.

Không đợi ta mở miệng, nàng sớm không nói một lời ôm tiểu quỷ đang khóc rống kia xoay người rời đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net