Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thô tục nam thứ hai đứng sau thô tục nam kia, trong miệng vẫn ngậm cây tăm, quát: "Xú hòa thượng, ngươi ăn nói cẩn thận một chút!"

"Người xuất gia không bao giờ nói dối." Hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập, môi cười lại càng thêm rõ ràng.

"Ta cứ trả đi." Lão huynh mứt quả ghim thành xâu đứng ở sau cuối cùng xuất hiện, yếu ớt đụng đụng bả vai thô tục nam thứ nhất, "Bên cạnh là dịch trạm, đừng làm lớn sự tình."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Thô tục nam thứ nhất thô bạo hướng lão huynh mứt quả ghim thành xâu quát, giống hệt như khi hắn rống mình vì hắn mà bị mất mặt, "Hôm nay lão tử ta chính là khó chịu, quan gia có tới cũng mặc kệ!" Nói xong, cố ý trước mặt chúng ta nắm chặt hai tay, cơ thịt dâng lên cuồn cuộn, gân xanh từng mảnh dài hẹp đều hiện ra ngoài.

Trong nháy mắt không khí căng thẳng tới cực điểm.

"Bần tăng còn có việc gấp..." Hòa thượng đột nhiên hướng ta nói.

"Ngươi muốn đi?!" Ta hóa đá, hòa thượng kia ăn sạch thịt dê của ta không tính, còn chọc dùm ta tổ ong vò vẽ rồi cứ vậy đi?

"Kháo, cái gì mà bần tăng, bần tăng." thô tục nam thứ nhất khinh thường cười cười, hai bàn tay căng chặt chưa lúc nào buông lỏng, "Tưởng ngươi là thánh nhân chứ, kháo, kết quả vẫn chỉ là một tên Xú hòa thượng! Lão tử ta trên đời hận nhất người như thế, mẹ nó, ngươi đừng mong chạy, lão tử phải giáo huấn ngươi một phen!!"

Tuy rằng không ưa thích lời lẽ hạ tiện của thô tục nam này, nhưng giờ hắn nói, không sai biệt lắm những gì ta muốn nói.

"Thí chủ không giống người luyện võ công." Hòa thượng tiếp tục không để ý đến thô tục nam kia, quay đầu mỉm cười nói với ta.

"Ngươi, làm sao ngươi biết?" Ta kéo kéo khóe miệng, hơn nữa lúc này nói chuyện đó liệu có được hay không?

"Chính là thí chủ lại mang theo một thanh kiếm không tầm thường." Hòa thượng không để ý đến ta diễn cảm rối rắm, con mắt xoay xoay, thoáng chút phóng tới cây kiếm nặng chết người nằm trên mặt đất. Không tầm thường?? Ngươi chỉ thấy được cái chuôi kiếm... làm thế nào biết nó không tầm thường...

"Đây là, một người bạn tặng cho ta." Tuy rằng cảm thấy rằng bây giờ không phải thời gian tán gẫu, nhưng dù sao cũng phải cho hắn câu trả lời.

"Thì ra là thế." Hòa thượng mỉm cười gật gật đầu.

"Rầm!!!" Thô tục nam thứ nhất dùng cánh tay vạm vỡ vỗ bàn một cái, mấy đĩa đồ ăn tựa hồ bị chấn động mà bật cả lên, không cam lòng bị bỏ lơ hắn hướng hòa thượng kia rống to, "Ngươi đem lão tử làm hầu (khỉ) đùa giỡn phải không!!!" Ta ngay lập tức bắt lấy cánh tay quận chúa dưới bàn, lỡ có chuyện gì thì sẽ bật dậy lôi kéo nàng chạy trốn.

"Thí chủ nóng nảy như thế, ảnh hưởng thật không tốt đến gan." Hòa thượng tiếp tục mỉm cười, nói xong một câu chẳng liên quan gì, lại quay đầu hỏi ta, "Bần tăng muốn nhìn một chút thanh kiếm này, thí chủ không phiền chứ?" "... Tùy ý." Ta hoàn toàn chẳng quan tâm, để coi người xách nó lên thế nào. Ta liếc nhìn thô tục nam thứ nhất đã muốn giận đến phát điên, hòa thượng đại sư, ngươi cứ như vậy để mặc ân nhân mình bị uy hiếp thật sự có được hay không?

"Các vị đại gia, ta không thu tiền của các ngài, ngàn vạn lần đừng trong điếm ta nháo loạn." Khách điếm lão bản bỗng nhiên xông ra, là một đại thúc để chòm râu dê, hèn mọn vỗ an mấy thô tục nam như đang muốn đại khai sát giới.

"Câm mồm!! Lão tử đã nói, quan gia có tới ta cũng mặc kệ!!" Thô tục nam thứ nhất dữ tợn nghiêm mặt, dọa khách điếm lão bản khiến lão lùi sau vài bước.

Khi khách điếm lão bản cùng thô tục nam đang dằng co một hồi, ta và quận chúa lại một phen kinh ngạc.

Hòa thượng vẫn đang ngồi ở trên ghế, hơi hơi nghiêng người tay hướng mặt đất nhẹ nhàng chụp tới, thực sự là nhẹ nhàng đấy —— trong nháy mắt đã tùy ý nắm thanh kiếm nặng chết người lên tay. Mặc dù nói trước khi rời khỏi sơn trại, Hùng Thập Đại ở trước mặt ta xoay xoay thanh kiếm này, nhưng vẫn nhìn thấy là bỏ ra không ít khí lực. Còn hòa thượng này, hắn cầm thanh kiếm mà tựa như xách lên đôi đũa, hoàn toàn không có sức nặng.

"Ngươi, ngươi...!!" Ta trừng lớn hai mắt, quai hàm như sắp rớt xuống mặt đất.

Quận chúa cũng kinh ngạc không nói được lời nào.

"Đúng là hảo kiếm, thí chủ cùng nó rất có duyên." Hòa thượng nói, trên mặt lại tươi cười.

So ra nó cùng ngươi hữu duyên hơn!! Ta căn bản đến ngay cả cầm cũng cầm không nổi!!

Thô tục nam chứng kiến mình hoàn toàn bị lãng quên trong tình cảnh này, tức giận tựa như đỉnh đầu còn phun trào lửa, rống to một tiếng "Kháo", rồi giơ cánh tay phải, hung hăng hướng hòa thượng đánh tới.

"Đại sư cẩn thận!" Quận chúa cả kinh, không khỏi hô.

Chỉ trong nháy mắt, Hòa thượng tay trái cầm kiếm, ngón trỏ tay phải đưa ra đỡ, cánh tay phải của thô tục nam liền bị ngăn lại, tựa hồ không hiểu được chuyện gì xảy ra, thô tục nam lại lần nữa giơ tay, quyền hướng hòa thượng mà đánh, hòa thượng mỉm cười nghiêng người, mạnh quyền vừa tới, liền vươn ngón trỏ cùng ngón giữa ra, "Bành bạch" trên thân thể thô tục nam vài điểm, hắn ngay lập tức đứng hình.

Đợi hòa thượng buông tay phải xuống, ngồi thẳng thân mình, chúng ta mới hiểu xảy ra chuyện gì.

Là điểm huyệt!!

"Lão Đại! Ngươi làm sao vậy, lão Đại!!" Thô tục nam thứ hai phát hiện có điểm bất thường, liền dùng sức lay động thô tục nam thứ nhất. Nhưng thô tục nam thứ nhất tựa như pho tượng, không chút nhúc nhích, vẫn trong trạng thái hữu quyền giơ ở trên không, nét mặt cực kỳ dữ tợn.

"Đừng vội, sau nửa canh giờ, vị thí chủ này sẽ khôi phục bình thường." Hòa thượng mỉm cười nói như việc chẳng hề liên can đến mình, rồi nhẹ nhàng đặt kiếm lên bàn, không phát ra tiếng vang nào, cùng với ta buông kiếm lúc vừa tới điếm hoàn toàn đối lập.

"Vậy, vậy..." Khách điếm lão bản tựa hồ cũng chưa phục hồi tinh thần, hoàn toàn không biết tiếp theo phải làm sao bây giờ.

"Nhị vị thí chủ," hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập, hướng mặt hai thô tục nam còn lại cười cười, "Vẫn là đem ngân lượng ra thôi, nay trời không sinh hảo ý biết làm thế nào."

"Ngươi, ngươi, ngươi..." Thô tục nam thứ hai thân mình run rẩy, lời gì cũng không nói được, lão huynh mứt quả ghim thành xâu thì trực tiếp kêu to "Oa" rồi nhanh chân bỏ chạy.

"Ngươi chờ, ngươi, ngươi chờ..." Thô tục nam thứ hai nhìn tình thế không ổn, vừa lui về sau vừa cố nói lấy chút sĩ diện, "Ngươi, ngươi chờ đấy!!" Rồi trong nháy mắt cũng theo mứt quả ghim thành xâu biến mất không còn dấu vết.

Hai tên thô tục nam này thật đúng là hèn nhát, nói ra thì người ta cũng chỉ là điểm huyệt mà thôi....

"A di đà Phật..." Hòa thượng nhìn theo bóng hai người chạy trốn, thở dài. "Vậy, vậy phải làm thế nào bây giờ, bọn hắn ngân lượng cũng chưa có trả..." Khách điếm lão bản thở dài nói, tựa như những lời vừa nói đã quên sạch rồi. "Trên người hắn hẳn là có không ít tiền." hòa thượng nói xong, chỉ vào thô tục nam thứ nhất, sau đó đứng lên, "Ngươi tìm xem đi."

Sau đó hòa thượng lại quay đầu nhìn ta, hỏi "Nhị vị thí chủ, các ngươi cũng định rời đi?".

"Chúng ta..." Ta cùng quận chúa nhìn nhau, rồi gật gật đầu.

"Thật đúng lúc, bần tăng cũng có lời muốn nói cùng nhị vị, nhưng ở nơi đây không tiện." Nói xong, hòa thượng ý vị sâu xa cười, liếc nhìn ta cùng quận chúa rồi xoay người đi ra phía cửa.

"Đại, đại sư... ngài muốn đi??" Khách điếm lão bản muốn giữ chặt hòa thượng, nhưng lại không dám động thủ, "Đừng, đừng... xin ngài, ngài xem người này cứ như vậy ở trong điếm chúng ta..." Hắn chỉ vào thô tục nam thứ nhất vẫn đang bất động.

"Vậy thí chủ là muốn bần tăng giải khai huyệt đạo?" Hòa thượng nhíu mày, nhưng môi vẫn là mỉm cười, điều này làm cho ta càng tin môi hắn sinh ra đã là như vậy.

"Không phải, không phải, ngài có thể..." Khách điếm lão bản vẻ mặt nịnh nọt, "Ngài có thể đưa hắn chuyển đến chỗ khác hay không? Sau nửa canh giờ... Ngài nói khi đó ta nên làm thế nào bây giờ?"

"A di đà Phật, hết thảy đều có nhân quả." Đáp một câu đúng chất chuyên thuộc về hòa thượng coi như chuyện chẳng phải của mình, hắn lại xoay người tiếp tục ra cửa.

"Đừng, đừng đi a!!" Khách điếm lão bản tuyệt vọng kêu to.

"Lão bản" ta liếc mắt nhìn khuôn mặt dữ tợn của thô tục nam vẫn bất động bên cạnh, rồi đem ngân lượng sớm đã chuẩn bị tốt đặt lên bàn, "Đây là tiền ta trả."

Mang theo đầy bụng nghi vấn, khốn khổ vác thanh kiếm nặng chết người nhưng nghe nói hữu duyên với ta lên lưng, rồi nhanh nhẹn cùng quận chúa rời khỏi khách điếm.

Không biết, nửa canh giờ qua đi, khách điếm lão bản có được yên lành hay không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net