Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa hồ hết thảy đều khôi phục lại bình thường.Khi Nghiên Nhi nhìn thấy ta,nàng vẫn sẽ đối với ta nở nụ cười tươi đẹp nhất, vẫn thường đối với ta ân cần hỏi han, giống như chưa từng có điều gì phát sinh. Bất quá, đích thực là không xảy ra điều gì, bởi nếu đã xảy ra, mọi việc sẽ không bình thường như vậy. Ta tựa như nghe được thanh âm của một tấm màn vỡ vụn, hé lộ ra bức tranh hoàn mỹ ẩn sâu. Nhưng chẳng ai để ý, góc của bức tranh đó lại cũng đang bị ăn mòn, chậm rãi bong ra từng mảng.

Bức tranh nào cũng thường được xé nát trong một ngày.

Và Trần Tử Nghĩa đã trở lại.

Ngoài mang đến cái Trần phu nhân căn dặn, hắn còn mang theo một số lượng lớn thuốc bổ, rồi trang sức, hay nhưng thứ vụn vặt khác, mục đích là muốn mang tặng lấy lòng Nghiên Nhi. Chứng kiến Trần Tử Nghĩa nhiệt tâm công kích như thế, bản thân ta lại thực bình thản. Nếu quận chúa cùng Trần Tử Nghĩa thật sự có duyên phận, dù có thể nào ta cũng không ngăn được, bất luận là ta có tư cách "ngăn" hay là không. Hơn nữa gia thế của Trần Tử Nghĩa rất tốt, nếu hắn thật tình yêu quận chúa, quận chúa cũng nguyện cùng hắn tư thủ, thật là không còn gì tốt hơn. Coi như không có duyên phận, thuốc bổ Trần Tử Nghĩa tặng cũng có thể bồi bổ thể chất vốn suy yếu của Nghiên Nhi, thật là một việc không tốn sức lại vừa có lợi.

Trần phu nhân cùng Trần Tử Nghĩa vẫn không nhận thấy điều gì khác thường, dù là cầu thần bái Phật, hay là tán gái, vẫn là rất chú tâm.

Từng ngày dần trôi qua, nhìn như cuộc sống yên tĩnh nhưng lại ẩn giấu nguy hiểm. Và hiểm nguy này lại được che dấu thực cẩn thận, đến nổi khiến chúng ta không khỏi hoài nghi, hiểm nguy kia liệu rốt cuộc có tồn tại hay không. Về sau ta đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao chúng ta luôn luôn bị bao trùm trong một loại cảm giác chờ đợi, chúng ta rốt cuộc chờ đợi cái gì?...Chờ đợi có người tập kích quận chúa ——đáp án thật là kinh sợ.

Vào một ngày, sau khi ăn cơm xong, ta muốn ra sân dạo một lúc, lại trông thấy Tam Thất đang từ vựa củi bước ra. Không muốn đối mặt cùng Tam Thất luôn mang khuôn mặt mỉm cười, chẳng khác nào đang châm chọc ta đây buồn bực, vì thế ta bật xoay thân người muốn né tránh tầm mắt Tam Thất.

"A Duẫn." Liền bị Đại lão hô.

Đành phải chịu phận bất hạnh đi đến trước mặt hắn.

"A Duẫn, ăn xong cơm rồi sao?" Tam Thất hai tay tự nhiên rũ xuống hai bên thân thể, quần áo vẫn là trước sau một màu trắng.

"Ân." Ta gật gật đầu. Hắn vừa nãy không phải cùng ta ăn cơm sao... Chính là hắn ăn siêu nhanh, lả tả mấy lần đã buông chén bát, ly khai nhà ăn, có lẽ vì vậy mà chẳng hề chú ý tới sự tồn tại của ta.

"Bây giờ có tiện đến vựa củi nói vài câu không?" Hắn nói.

Không tiện, ta thực muốn nói như thế.

"Vào đi." Chẳng chờ ta trả lời, hắn đã xoay người bước vào vựa củi.

Ngươi dám khẳng định ta yên lặng nghĩa là biểu đạt ta nguyện ý nghe ngươi sao!!

"Ta cùng với Nhị Tứ chuẩn bị vào rừng tìm đám người kia." Tam Thất nói. "Ngươi cùng Nhị Tứ..." Ta sửng sốt, vậy không phải là để lại quận chúa trong chùa sao?!

"Nhiều ngày trôi qua như vậy, lại không hề có động tĩnh gì. Ta nghĩ không nên tiếp tục ôm cây đợi thỏ." Tam Thất nói xong, môi mấp máy kia lại tạo dạng mỉm cười.

"Như vậy sao được, chỉ chừa quận chúa ở trong này, nếu đến lúc đó..."

Tam Thất lắc đầu: "Còn ngươi nữa, sư phụ, A Vân cùng A Mộc..." Không lầm chứ, cảm giác mấy người này có cũng như không a!

"Nhất Cửu cũng sẽ ở lại đây, huống chi..." Tam Thất cười cười, lần này quả thực là cười, "Còn ngươi nữa, A Duẫn."

Ta sửng sốt.

"Cho nên, vấn đề đồ ăn của Phùng Kiện Nhân đều nhờ ngươi." Tam Thất nói, chuyển đề tài hệt như diều đứt dây, khiến ta không kịp hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì.

"Cái gì..." Còn chưa chờ ta kịp phản ứng, Tam Thất đi tới bên ổ mã mật đạo, ý bảo ta cũng qua.

"Để tới mật thất phía trong vựa củi, cần đưa mật mã vào trong này." Tam Thất nói. 

"Cho nên..." Ta sững sờ đứng bên cạnh.

"Ta nói mật mã cho ngươi biết, sau này mỗi ngày, ngươi phụ trách đưa cơm cho Phùng Kiện Nhân." Tam Thất nói rồi, ra hiệu bảo ta tới gần chút nữa.

"Vì sao ta phải phụ trách đưa cơm a... Huống chi tùy tiện nói mật mã cho ngoại nhân biết không tốt đâu!" Ta kiên trì đứng nguyên tại chỗ. Nói đùa gì vậy, nơi này nhiều người như thế, ai cũng không chọn lại cố tình chọn ta đi đưa cơm cho cái tên Phùng Kiện Nhân chết tiệt kia?

"Ngươi không là người ngoài." Tam Thất nói, sau đó lẳng lặng nhìn ta, lúc này có trời đất biết hắn cười tươi quỷ dị thế nào.

Cái cảm giác khó chịu này lại tới nữa, ta không phải người ngoài, chẳng lẽ ta là hòa thượng trong chùa này sao.

Ta nhìn hắn không biết nói lời nào, rồi mềm lòng ngoan ngoãn đến bên cạnh hắn, ngồi xổm trước cái hốc nhỏ, chờ đợi hắn nói tiếp.

"Cơ quan ở bên trong hốc." nói rồi Tam Thất cũng ngồi bên cạnh ta, đưa tay vào trong hốc, "Ở bên trong này có một cơ quan, gồm sáu bánh xe chuyển, theo thứ tự từng bánh xe ngươi chuyển từ trái sang phải bằng số, cơ quan sẽ mở ra."

Ta cúi đầu nhìn theo miệng hốc, chỉ thấy tay Tam Thất sờ trên một vật tối om.

"Mật mã là.." Ta cẩn thận hỏi, chỉ mong mật mã đơn giản, bằng không nếu quên sẽ thật phiền toái.

"Nhất Cửu, Nhị Tứ, Tam Thất." Hắn không do dự chút nào đáp.

Ách... Đây không phải... là tên ba hòa thượng các ngươi sao...

"Dạng này tương đối dễ nhớ." Tam Thất lại giống như nhìn thấu tâm tư ta, thản nhiên trả lời.

Ta kéo kéo khóe miệng, thật muốn hỏi là vì muốn nhớ mật mã nên thủ tên cho mình như vậy, hay là y theo tên mình mà đặt ra mật mã? Bất quá dù là nguyên nhân nào, chỉ số thông minh của bọn hắn cũng làm cho ta không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi thử xem." Nói rồi Tam Thất rút tay ra, ý bảo ta chuyển động cơ quan. Ta bất đắc dĩ đưa tay vào đó, thậm chí nghĩ cũng không cần nghĩ, liền chuyển sáu bánh xe dựa theo thứ tự vẩy số vòng vo một hồi.

Nghe được một tiếng "Cùm cụp" phát ra.

"Để đóng cơ quan chỉ cần đảo phương hướng lại, cũng chính là chuyển bánh xe từ phải sang trái theo thứ tự vẩy số như vậy." Tam Thất nói.

"Đảo lại... là thất tam, tứ nhị, cửu nhất?" Ta đem con số đảo lại hỏi hắn.

Tam Thất lắc đầu: "Như vậy thì quá khó khăn, vẫn là Nhất Cửu, Nhị Tứ, Tam Thất." Đảo sáu con số lại là có nhiều khó khăn!? Huống hồ đó còn là tên các ngươi!

Ta yên lặng đóng cơ quan lại.

"A Duẫn." Tam Thất đứng lên nói, "Sau này đều nhờ ngươi ba bữa của Phùng Kiện Nhân."

"... Hảo." Ta cũng đứng lên theo.

"Ta cùng với Nhị Tứ lập tức đi." Tam Thất nói xong rời khỏi vựa củi, ta cũng vội vàng đuổi theo.

"Sư phụ bọn hắn biết các ngươi muốn đi tìm đám người kia sao?" Ta hỏi. "Hắn biết." Tam Thất gật gật đầu, "Hơn nữa, khi có thể ta sẽ dùng bồ câu đưa tin liên lạc cùng sư phụ ngươi."

...

Nguyên lai ngươi cũng thích cái trò này.

Sau nửa canh giờ, Tam Thất cùng Nhị Tứ rời đi. Chỉ mang theo hai cái bọc nho nhỏ, nhân sinh của bọn hắn quả thật là đơn giản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net