Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không nên theo sư phụ khóc lớn.

Bởi mỗi một lần thút thít, mỗi một cái nghẹn ngào, đều khiến toàn thân ta ê ẩm, đến cuối cùng chỉ làm ta dở khóc dở cười. Ta nghĩ giá như mình có thế khóc ngất đi, để trong lòng không có chua cay cùng với toàn thân đau đớn. Cảm giác mình đã ngủ rất lâu, thậm chí như không muốn tỉnh. Đúng vậy, không phải là không thể tỉnh, mà là không muốn tỉnh lại. Có đôi khi ý thức của ta là thanh tỉnh, ta nghe được thanh âm có người ở cạnh bên, cảm giác được có người nhẹ nhàng đắp khăn nóng lên trán của mình, có người dùng thìa mớm nước cho ta uống —— ta biết, chỉ là ta không muốn mở mắt ra.

Mệt mỏi quá. Thật sự mệt mỏi quá.

Mệt đến nỗi ngay cả mở mắt cũng không muốn làm.

Hay có thể nói, là ta sợ phải đối mặt với chuyện kia, sợ phải đối mặt với người đó.

Có đôi khi ta nghe được tiếng sư phụ thở dài. Là tiếng thở dài của bất đắc dĩ và vô lực.

Có đôi khi ta cảm giác được có người cầm lấy tay ta, gắt gao nắm, nhưng nghe không được thanh âm nào.

Cũng có đôi khi ta biết chung quanh không có người, chỉ còn mình ta nằm lại trên giường.

Và có đôi khi ta sẽ nghe được Nhị sư huynh đang cùng ta nói chuyện, chỉ vừa nói vài lời, cũng đã khiến ta thật muốn cho hắn mấy bạt tai ——

"Sư muội, làm sao ngươi còn không tỉnh dậy, đã mấy ngày rồi?"

"Nếu ngươi không tỉnh, ta sẽ gọi ngươi là A Duẫn!" "

A Duẫn ~ A Duẫn ~ công nhân bến tàu A Duẫn ~ có hàng muốn ngươi đi dọn sạch kìa!"

"Vết thương trên người ngươi đều gần khỏi hết rồi! A Duẫn, làm sao ngươi còn không tỉnh a?"

"Sư phụ nói ngươi không việc gì, chỉ cần đợi ngươi tỉnh lại, A Duẫn ngươi phải cố lên!"

Hay nói những lời ta nghe cảm thấy sợ hãi ——

"Quận chúa mấy ngày nay là lạ, cơm cũng không chịu ăn vài hớp, nàng quá lo lắng cho ngươi."

"Trưa qua quận chúa có ngồi bên ngươi một chút, ngươi có biết không a?" "Sư phụ dường như không muốn quận chúa tới gặp ngươi, không biết tại sao nữa?"

"Quận chúa mấy ngày nữa đi rồi, ngươi tỉnh dậy đưa tiễn ngài đi chứ, thật không có lễ độ."

Quận chúa không chịu ăn cơm? Quận chúa buổi trưa ngồi bên cạnh ta? Quận chúa sắp đi?

Vì cái gì, tất cả chuyện này ta đều không có cảm giác?

Hôm nay, Nhị sư huynh lại bắt đầu ở bên tai ta lải nhải.

"A Duẫn..." Giờ dám trực tiếp xưng ta "A Duẫn", có gan thì sau khi ta tỉnh lại tiếp tục kêu như vậy xem, "Hai ngày nữa quận chúa đi rồi. Vương gia đã phái người tới đón nàng."

Rốt cuộc sẽ đi sao?

Chẳng lẽ, ngay cả lần từ biệt cuối cùng ta cũng bỏ lỡ?

"Quận chúa thật sự rất lo lắng cho ngươi, mấy ngày nay thậm chí cả cơm cũng không đụng tới, chỉ uống một chút cháo, cứ như vậy sao được? Ít nhất ngươi cũng nên tỉnh lại thông báo cho nàng một chút, nhường quận chúa hảo an tâm a."

Quận chúa nàng không chịu ăn? Thân mình yếu như vậy, uống cháo sao được? Mà hết thảy, đều bởi lo lắng cho ta sao? Nhưng làm sao có thế? Quận chúa nàng hiện tại, hẳn là rất hận ta mới đúng.

"Hai ngày nữa nàng đi rồi, Nguyệt Nhi muội cũng sẽ theo đi..." Giọng Nhị sư huynh bổng nhiên trở nên thương cảm.

"Nguyệt Nhi muội nàng..." Nhị sư huynh dừng một chút, dường như đang muốn thu hết khí lực nói ra, "Cũng rất lo lắng cho ngươi, gần đây đều chẳng để ý đến ta, trừ bỏ vẫn gọi ta là A Mộc ca, ta cũng vẫn gọi nàng là Nguyệt Nhi muội..."

Có thể đổi đề tài không, ta thật chẳng muốn nghe ngươi tự giãi bày tâm sự. "Nguyệt Nhi nàng, nàng quả nhiên vẫn là... yêu A Duẫn sư muội ngươi."

Cái gì vậy...

Nhất thời có dũng khí muốn lập tức mở mắt ra kích động.

"Cho nên ta quyết định... ta...thật sự quyết định..."

Loại người như ngươi, không cần tự tiện quyết định cái gì đâu, van ngươi đấy.

"Nếu A Duẫn ngươi cũng yêu Nguyệt Nhi muội... Ta sẽ yên lặng rời đi, thành toàn các ngươi."

Ngươi thật là... vĩ đại.

"Này, ngươi không nên nói bậy nói bạ được không a." Ta nhịn không được mở miệng nói, nhưng mắt vẫn còn đóng chặt.

"A Duẫn ngươi... Không phải! Sư muội ngươi rốt cục tỉnh rồi, ngươi đã tỉnh rồi!" Nhị sư huynh bắt đầu điên cuồng hét lên, "Trời ơi! Là tình yêu của Nguyệt Nhi, tình yêu của Nguyệt Nhi khiến ngươi tỉnh lại!"

"Câm miệng." Ta rốt cục không nhịn nổi mở mắt, hung hăng trừng mắt nhìn. Nhị sư huynh đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt kinh ngạc, bộ dạng như muốn khóc nhưng lại không dám.

"Ta đi tìm sư phụ! Ta đi tìm sư phụ!" Nói rồi Nhị sư huynh liền đứng bật dậy, một bên la hét "Sư phụ" một bên xoay người chạy đi.

Không nghĩ tới rốt cục điều khiến ta mở mắt tỉnh lại, là bởi Nhị sư huynh nói một câu "Thành toàn các ngươi" .

"A Duẫn, thân mình có thoải mái hay không?" Mọi thứ diễn ra thật nhanh, tưởng như chỉ trong nháy máy sau khi Nhị sư huynh hô vài tiếng sư phụ, sư phụ cũng đã đuổi tới bên giường.

Bây giờ ta được coi trọng tới mức, nhiều hơn mấy lần mười tám năm kia cộng lại a.

"Chỉ là không có chút khí lực nào." Ta lắc đầu nói.

"Ân, lát nữa kêu A Mộc bưng cho ngươi đồ ăn, ăn vào thì có khí lực." Sư phụ dường như rất thoải mái nói liền một hơi.

Vừa hàn huyên một chút, sư phụ chăm chú nhìn lên vết thương của ta, còn ta cũng không nhịn được muốn hỏi.

"Sư phụ..." Chần chừ một chút, ta mở miệng nói, "Quận chúa nàng... ra sao?"

Sư phụ bất động sửng sốt, sau đó dời tầm mắt thản nhiên nói: "Quận chúa hai ngày nữa trở về vương phủ, thân mình nàng vẫn còn chút yếu, nhưng chỉ cần điều dưỡng sẽ khá hơn."

Nhị sư huynh đột nhiên ở bên cạnh kêu lên: "Sư muội, ngươi luôn luôn hôn mê, không chỉ có phát sốt, miệng vết thương còn sưng, ngươi có biết quận chúa vô cùng lo lắng cho ngươi hay không. Ngay cả cơm cũng ăn không vô, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt... Đúng rồi, ta nên gọi nàng tới..."

"A Mộc!" Sư phụ đột nhiên thấp giọng hô, tựa hồ có điểm tức giận, "Quận chúa vừa mới trở về phòng nghỉ ngơi, đừng có kinh động nàng, A Duẫn cũng mới tỉnh lại, cần tiếp tục nghỉ ngơi thật tốt."

Dù cảm thấy sư phụ phản ứng có chút kỳ quái, ta chỉ cười cười nói : "Không cần nghỉ ngơi, cũng ngủ quá lâu rồi... Nhị sư huynh, ngươi đi nói cho quận chúa, ta không sao, cũng đã tỉnh lại." Thực ta cũng rất muốn, được nhìn thấy khuôn mặt ta nhớ da diết kia.

"A... Vậy sư phụ..." Nhị sư huynh hơi chút chần chờ liếc nhìn sư phụ.

Sư phụ thở dài nói : "Đi đi."

Nhị sư huynh ngay lập tức quay đầu rời khỏi.

"A Duẫn." Sư phụ lại đột nhiên nói, thanh âm trầm thấp, "Ngươi có biết, có một số việc là không thể nào."

Ta sửng sốt, nhìn vào mắt sư phụ.

"Quận chúa sẽ phải trở về vương phủ... Vi sư, không muốn thấy ngươi tiếp tục chịu khổ." Sư phụ nói rồi cùng ta đối mặt, trong thoáng chốc ta có loại cảm giác như hít thở không thông. Thanh âm của sư phụ trầm thấp, nhưng những lời hắn nói lại như đôi tay, hung hăng bóp chặt cổ họng của ta, càng lui càng chặt.

Sư phụ hắn... Đã biết?

"Duẫn Nhi?" Thanh âm quen thuộc truyền đến, sư phụ hơi nghiêng người, ta nhìn thấy Nghiên Nhi đang tựa bên cạnh cửa.

Nàng gầy quá, vẫn là gầy như vậy. Tựa như chỉ cần một cơn gió cũng có thể đem Nghiên Nhi thổi chạy, thậm chí ta còn thấy thân thể nàng thoáng run lên.

"Các ngươi hảo hảo tâm sự đi, vi sư ra ngoài trước." Sư phụ thâm sâu liếc ta một cái, rồi mới xoay người rời đi.

Ta nên làm gì bây giờ, còn có thể làm sao?

"Duẫn Nhi..." Nghiên Nhi chậm rãi từng bước tới gần, nàng khẽ mỉm cười, mắt ngấm lệ.

Không phải là như vậy. Chẳng lẽ mọi việc sai lầm rồi sao?

"Quận chúa, Lâm công tử, Nguyệt Nhi ở bên ngoài chờ." Nguyệt Nhi đứng ngoài cửa, nói xong nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Rất muốn đứng lên, rất muốn ôm lấy người trước mắt, rất muốn lớn tiếng nói với nàng ta rất muốn nàng.

Nhưng...không phải là như thế này.

Ta lẳng lặng nhìn Nghiên Nhi, trên mặt nàng chỉ là vui sướng, vui sướng đến lệ tuôn rơi. Nàng đến bên cạnh giường, thấy ta chỉ nhìn nàng không nói lời nào, liền mỉm cười, rồi ngập ngừng không biết làm sao.

"Quận chúa." Ta mở miệng nói, ánh mắt không dám dời khỏi nàng, chỉ sợ sẽ lỡ mất bất kỳ diễn cảm nào đó.

Nàng cúi đầu, thấy tay ta đặt bên ngoài mền, chẳng chờ ta kịp phản ứng đã nhẹ nhàng xoa bàn tay đó, nàng nói: "Tay ngươi lạnh, đừng để bên ngoài mền." Nói rồi thật cẩn thận đưa tay ta nhét vào trong chăn.

Lòng ta run rẩy, vừa mới chạm vào rõ ràng tay ngươi còn lạnh hơn tay ta a. "Rốt cuộc... Làm sao vậy?" Ta hỏi, như cũ không hề chớp mắt nhìn nàng.

"Cái gì làm sao vậy?" Nghiên Nhi ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn ta, rồi đột nhiên lấy tay bưng kín miệng mình.

Nghiên Nhi nhíu lông mày lại, cùng với vẻ mặt bi thương nàng đưa tay hướng mặt ta, nhẹ nhàng xoa lên mi trái. Nơi vốn vẫn được băng bó, vừa rồi sư phụ mới gỡ xuống cho ta.

"Cũng là vì ta..." Nghiên Nhi nói, thanh âm nghẹn ngào.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Ta ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay nàng, bàn tay lạnh lẽo buốt giá.

Nghiên Nhi thuận theo ta ngồi vào bên giường, nước mắt giờ đã rơi xuống. Thật chẳng hợp —— Nghiên Nhi ở bên giường ta rơi lệ, cực kỳ không nên. Nghiên Nhi để tùy ý ta cầm tay nàng, mắt hạnh đỏ bừng, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng chỉ há miệng thở dốc, nước mắt lặng lẽ rơi như không thể dừng lại.

Ta mở miệng, lại phát hiện thanh âm mình đã khàn khàn: "Ngươi không nên... Khóc."

Nghiên Nhi sững sờ nhìn ta, tựa như không hiểu ta đang nói gì.

"Ngươi phải hận ta mới đúng..." Ta cất giọng nói, "Ngươi phải hận Lâm Duẫn Nhi cả đời, thề tuyệt không tái kiến ta mới đúng."

Nghiên Nhi đột nhiên rút lại bàn tay bị ta nắm chặt, xoay người đứng lên, vừa lau nước mắt trên mặt vừa nói : "Duẫn Nhi, ngươi khát sao? Muốn uống chút trà hay không?"

"Quận chúa..." Ta sửng sốt.

"Trà đã nguội rồi, để ta gọi Nguyệt Nhi rót lại." Nghiên Nhi nói xong, định đi ra hướng ngoài cửa.

Ta luống cuống vén chăn lên muốn xuống giường, lại bởi vì vô lực, cả người ngã trên mặt đất.

"Duẫn Nhi!" Nghiên Nhi vội vàng chạy lại, ngồi xổm người xuống nâng ta dậy, "Đừng xuống giường, ngươi bây giờ không thể xuống giường..."

"Thực xin lỗi..." Ta rốt cục nhịn không được, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Nghiên Nhi, "Thực xin lỗi, Nghiên nhi."

Quận chúa nhìn ta rồi cười, đưa ta tới bên giường: "Nói cái gì đó, mau trở lại giường, ta còn phải nhường Nguyệt Nhi lấy trà nóng."

Ta cầm lấy tay Nghiên Nhi không cho nàng rời đi.

Ta biết, nàng đang trốn tránh.

Giống như ta trốn tránh thật lâu trước đây, không dám đối mặt với lời nói dối này.

"Không nên như vậy, Nghiên nhi, không nên như vậy..." Ta cảm giác được thanh âm mình đang run rẩy, nhưng mặc kệ, cái gì cũng mặc kệ đi. Ta nắm thật chặt tay nàng, dùng bàn tay không thật ấm áp sưởi ấm cho nàng.

Nàng khóc, rõ ràng so với lúc vừa nãy còn lợi hại hơn, nhưng lời nói vẫn như bình thản: "Duẫn Nhi, tay ngươi rất lạnh, đừng ở bên ngoài, trở lại trên giường đi."

"Nghiên nhi..." Ta cúi đầu, không dám nhìn lên mặt nàng, "Đều là lỗi của ta..."

Nghiên Nhi không nói thêm gì, nhưng tay nàng lại lạnh lẽo hơn nữa. Ta ngẩng đầu, chỉ thấy lông mày Nghiên Nhi nhíu chặt, mắt đỏ bừng, nước mắt rơi ướt hai má, môi mím chặt như muốn cố gắng không để mình khóc thành tiếng.

Ta cố tàn nhẫn nói : "Ta biết ngươi không muốn đối mặt, nhưng..."

"Duẫn Nhi." Không để ý ta đang nói cái gì, Nghiên Nhi khóc nhiều hơn nữa, nói lời đứt quãng, "Ngươi, ngươi biết chưa... Phụ vương hai ngày nữa sẽ, sẽ đón ta..."

Ta chỉ có thể gật đầu, lệ cũng tuôn rơi.

"Đến lúc đó... Ngươi, ngươi cũng đi theo, đi theo chúng ta về kinh... Được, được không?" Nghiên Nhi nói, thân mình càng run rẩy.

"Ngươi hãy nghe ta nói, Nghiên nhi." Ta đè nén tâm tình của mình, bắt lấy hai vai Nghiên Nhi nhường nàng nhìn ta, "Ngươi hãy nghe ta nói... Ta không muốn tiếp tục lừa ngươi, ta không thể tiếp tục lừa ngươi... Đêm đó ngươi cũng ở bên cạnh, có đúng không?"

Nghiên Nhi vừa khóc vừa lắc đầu, cố lắc thân thể muốn tránh thoát ra.

Ta gắt gao nắm lấy hai vai nàng, không cho nàng lui về sau nữa, tiếp tục nhẫn tâm nói: "Ngươi cũng ở bên cạnh, ngươi cũng nghe được lời ta nói, ta và ngươi giống nhau, ta cũng là..."

"Ngươi đã nói ngươi sẽ không gạt ta..."

Nghiên Nhi đột nhiên nói, thanh âm run rẩy thê lương, "Ngươi đã nói ngươi sẽ không gạt ta..." Ông trời, ta rốt cục nói không nên lời.

"Nếu không thể, vì cái gì còn muốn tới gần ta?" Nghiên Nhi nghẹn ngào hơn, "Vì cái gì còn muốn nói cho ta, ngươi yêu thích ta? Vì cái gì... Ngươi muốn gạt ta?"

Ta còn có thể nói gì, ta còn có thể nói cái gì?

"Hết thảy đều là gạt ta, đúng không?" Nghiên Nhi bỗng cười cười, nước mắt vẫn tuôn rơi, nàng giãy thoát khỏi hai cánh tay ta vô lực, lui về hướng phía sau.

"Nghiên nhi..." Ta không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cam chịu thừa nhận, muốn chính mình nhận lấy trừng phạt.

"Hết thảy đều là giả, ngươi sớm đã biết, sao vẫn còn đối với ta như vậy..." Thanh âm của Nghiên Nhi yếu dần, nàng chậm rãi xoay người từng bước đi ra hướng cửa.

Cứ để nàng đi như vậy sao?

Cứ để nàng xoay người rời khỏi sao? Ít ra hãy nói gì đó, chỉ vài lời cuối cùng. "Không phải." Ta đề cao thanh âm, giọng nói như khàn đi, "Không phải tất cả đều là giả... Ta thực sự thích ngươi, Nghiên nhi."

Nghiên Nhi dừng bước, nàng cười lên tiếng nhưng không hề xoay người: "Ngươi cũng là nữ tử, không phải sao? Nhưng đến giờ vẫn còn nói yêu thích ta, ngươi còn muốn... Tiếp tục gạt ta như vậy sao?"

"Ta không có cách nào..." Ta lắc đầu, mặc cho nàng vốn không thể thấy, "Ta thật sự không có cách nào... Khi ta khát, là ngươi mang nước cho ta uống; khi không ai quan tâm đến ta, là ngươi tới hỏi ta măc có đủ ấm, là ngươi tới hỏi ta ăn có đủ ngon... Là ngươi để cho ta có cảm giác ta có năng lực bảo vệ một người, ta còn có một người muốn ta bảo hộ... Đến khi ta phát hiện, ta đã không còn cách nào..." Toàn thân không còn chút khí lực, ta chậm rãi gục xuống, quỳ gối lên mặt đất lạnh như băng.

Nghiên Nhi như cũ không quay đầu lại. Mà ta cũng không dám tham vọng nàng sẽ quay đầu.

Thực xin lỗi, Nghiên nhi, thực sự xin lỗi.

Qua thật lâu, Nghiên Nhi mới lên tiếng: "Ngươi nói chúng ta cần đối mặt với chuyện này phải không?" Thanh âm bình tĩnh đến khiến ta đau lòng.

Ta không dám trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.

"Vậy, hãy để hết thảy đều qua đi. Đa tạ ngươi mấy ngày nay chiếu cố Tú Nghiên." Quận chúa nói rồi dừng trong chốc lát, sau đó mở cửa phòng ly khai. "Quận chúa? Lâm công tử ra sao?" Ta nghe được thanh âm của Nguyệt Nhi ngoài cửa.

Nhưng chưa nghe thấy Nghiên Nhi trả lời, cửa đã được đóng lại.

Đối mặt với chuyện này sao.

Điều ta có thể làm bây giờ, cũng chỉ có điều này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net