Chap 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Đái lão nhân cuối cùng từ buồng trong bước ra.

Trên tay hắn cầm một dải băng.

Trên tay hắn cầm băng —— bởi vì một vết thương nhỏ ngắn ngay cả nhìn kỹ cũng nhận không ra! Bạch Đái lão nhân đem băng đặt lên bàn, lại lấy ra một chiếc bình nhỏ, đối nữ nhân điên nói : "Cô nương, xin vươn tay ra, để lão phu trước giúp ngươi tiêu độc. Nếu miệng vết thương bị nhiễm sẽ không hay." Là có bao nhiêu không ổn? Bị nhiễm thì có cần phải cắt tay không??!

"Làm phiền." Nữ nhân điên mặt không thay đổi sắc, nhẹ giọng đáp rồi kéo ống tay lên, đặt trên bàn để lộ ra tiểu tiểu tiểu nho nhỏ vết thương. Bạch Đái lão nhân giống như giúp người trọng thương đồ thuốc, cực kỳ cẩn thận, còn thỉnh thoảng hỏi nữ nhân điên có đau hay không.

Ta co rúm khóe miệng, thật sự chịu không nổi. Vì thế đưa mắt trộm nhìn Tần Cầm cô nương ra hiệu, ý bảo nàng tìm phương pháp thoát thân.

"Ách, Bạch đại phu." Ta cố ý ho khan hai tiếng, "Thật không muốn quấy rầy ngài, ta cùng Tần Cầm cô nương còn phải đi..."

"Đi nơi đâu? Cơm nước xong hãy đi a!" Bạch Đái lão nhân ngước mắt lên vội hỏi.

Còn cơm nước, đừng nói giỡn, ta vội thoái thác: "Có việc gấp ~ thực có việc gấp, ta còn phải nhờ nữ nhi ngài, Diệp Nhi cô nương dẫn đường cho ta." Nói xong thân mình bắt đầu chuyển hướng ra cửa, ngài cứ từ tốn đồ thuốc cho nữ nhân điên này đi nha ~

"Tổn thương của cô nương này còn chưa đồ hảo, ngươi chờ người ta một chút." Bạch Đái lão nhân vẻ mặt trách cứ, "Người ta riêng tới tìm ngươi." "Chậm đã." Ta vội vàng lấy tay ngăn lại, sau đó dùng hai tay đan chéo trước ngực, "Ta cùng nàng một chút quan hệ cũng không có, lão nhân đây đừng hiểu lầm."

Nữ nhân điên ngay cả đầu cũng không buồn chuyển tới đây một chút. "Không biết sao?" Bạch Đái lão nhân nhíu mày, "Không thể nào, ngươi vừa tới nàng cũng tới, không phải hẹn sao trùng hợp như vậy được? Chỗ này của ta chưa bao giờ đón tiếp nhiều khách nhân đến thế." Vấn đề này có liên quan sao.

"Ta là thực có việc gấp..." Ta kéo kéo khóe miệng.

Bạch Đái lão nhân thở dài: "Ngươi nói đi là đi, hai ta còn chưa hảo hảo tâm sự a."

"Dù sao..." Đứng ở cửa ta bắt đầu có điểm không kiên nhẫn, không muốn lại cùng nữ nhân điên này ở chung một phòng, "Dù sao ta giờ cũng phải đi rồi, thật sự thật sự có việc gấp..." Đúng lúc ấy, ta nhìn thấy nữ nhân điên đang muốn xoay đầu lại, chậm rãi một chút một.

Động tác phải nhanh, tuyệt không thể để cho nàng mở miệng trước!

Vì thế ta mạnh chỉ hướng nàng nói : "Ngươi đừng hòng đi theo ta!"

Nữ nhân điên ngẩn người, sau đó lại như nãy khinh thường tươi cười, tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện.

Ta lại cực kỳ nhanh há mồm, kiên quyết không để cho nàng có quyền nói: "Ngươi đừng tưởng ai cũng mê mình, ngươi còn muốn đem ta biến thành đại hiệp, dù sao ta phải đi, vị đại tỷ này xin cứ nghỉ ngơi, hi vọng sau này chúng ta không còn gặp lại!" Rồi vội vàng tiêu sái quay người, kêu Tần Cầm cô nương cùng Diệp Nhi rời khỏi.

Cũng không quay đầu lại ra đến bên ngoài cửa, thấy nữ nhân điên không nói một câu, cũng không truy đến, khiến ta thở phào một cái. Kỳ thật nội tâm ta vẫn là nhát gan, ai biết nữ nhân điên này kích động lên có cho ta biết tay hay không a.

"Ngươi là muốn đi tìm Hùng đại ca." Diệp Nhi nói, nhìn nhìn Tần Cầm cô nương.

"Làm sao ngươi ..."

"Để cho ta dẫn đường, trừ bỏ nhuỵ đực đại ca sơn trại đó, còn có nơi nào đây?" Diệp Nhi liếc mắt.

"Sơn trại?" Tần Cầm cô nương ngẩn người.

Ta thở dài: "Cái này... Ai, chuyện đó dài lắm, chúng ta cứ đi trước đi."

Giải thích cho tất cả chuyện này vẫn cứ là để cho Hùng Thập Đại chính hắn làm đi. Tần Cầm cô nương cũng không hỏi lại.

Kỳ thật ta cảm thấy Tần Cầm cô nương rất kỳ lạ, dọc theo đường đi rất ít nói chuyện, cũng không nói đến quá khứ của mình, không chủ động hỏi thăm tình hình Hùng Thập Đại, chỉ một bộ dạng u sầu.

Là vì sắp tương phùng người xưa nên hồi hộp, hay bản thân nàng vốn là người ít nói đây?

Cho dù như vậy, lưng chồng chất hành lý —— Trọng yếu vẫn là thanh kiếm kia, ta hộ tống hai vị cô nương không tính là quen thuộc lên núi tìm sơn trại. Thật đúng là một nhóm đồng hành thú vị a.

Chỉ chốc lát sau, sơn trại gần ngay trước mắt. Đối với Diệp Nhi mà nói, sơn trại này giống như cách vách thôn trang, tùy tiện đi một chút liền đến, còn ta thì tìm đến chết cũng không ra được —— nhất định là năng lực nhận thức đường đi của Diệp Nhi thế gian hiếm có.

Ta nhìn thấy Mặt con chuột, lưỡng khỏa đại răng hô dưới ánh mặt trời vẫn lòe lòe tỏa sáng. Người này dù chẳng hay ho, cũng là lão trông cửa của Hùng Thập Đại, ta không nên cười nhạo hàm răng của hắn.

Thậm chí khi ta còn chưa tới Mặt con chuột đã hô to: "Tiểu Long ca ~!" Da gà của ta lập tức toàn thân trải rộng.

"Ha ha..." Ta chỉ có thể ngây ngô cười.

"Ơ, lần này có đến hai vị cô nương sao?" Mặt con chuột cười đến đê hèn.

"Ha ha..." Như cũ ta chỉ có thể ngây ngô cười.

"Phúc khí của ngươi thật tốt, lần trước là vị kia đẹp như thiên tiên, giờ hai vị này... Ô, đây không phải Bạch cô nương sao, khi nào thì cũng theo Tiểu Long ca vậy?" Mặt con chuột mồm mép lanh chanh không ngừng nói chuyện. "Hùng đại ca có đây không?" Ta liếc mắt, vội vàng hỏi.

Mặt con chuột mãnh liệt gật đầu: "Có! Gần đây chẳng làm ăn gì được cả, tất cả mọi người đều trong sơn trại, đồ ăn cũng ngày càng ít, chúng ta..."

Ta kéo kéo khóe miệng: "Này... Ta tìm Hùng đại ca có việc..."

"Nga nga nga! Các vị mau vào đi, ta đưa các vị đi gặp Hùng đại ca." Mặt con chuột vội khom lưng cúi đầu mời chúng ta vào.

Ta âm thầm trộm liếc về phía Tần Cầm cô nương, nàng cau mày, luôn luôn nhìn trái xem phải quan sát tình hình trong trại, tựa như đang có suy nghĩ gì. Chỉ lát sau đã đến trước cửa phòng Hùng Thập Đại, bộ dạng vẫn chẳng thay đổi gì giống hệt như trước khi ta đi, ngoại trừ ở đây từng treo rất nhiều đèn lồng đỏ. Còn chưa chờ Mặt con chuột gõ cửa, cửa lại chính mình "Kẽo kẹt ——" mở ra, Sơn trại nam lưng hùm vai gấu, người mà ta thiên sơn vạn thủy mấy ngày tìm, Hùng Thập Đại cuối cùng xuất hiện.

Hùng Thập Đại nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó quả nhiên là: "Tiểu Long đệ ~~~~~! ! !"

Ta vừa định phản ứng lại chút, chợt phát hiện khuôn mặt vui sướng ngây ngất của Hùng Thập Đại giờ đã cứng đờ —— hắn thấy được Tần Cầm cô nương.

Trầm mặc. Trầm mặc. Vẫn là trầm mặc.

Ôm đi a, la lên đi a. Trong lòng ta lặng lẽ vì bọn họ an bài tiết mục.

Nhưng hai người bọn họ vẫn không nhúc nhích, Diệp Nhi cô nương cũng thức thời trốn sau lưng ta, không quấy rầy hai người trầm mặc.

Mặt con chuột gãi gãi đầu hỏi: "Đại ca, làm sao vậy?" Được rồi, dưới tình huống này luôn có một người không biết thức thời*. (*: biết điều)

Hùng Thập Đại không để ý đến Mặt con chuột, không hề chớp mắt nhìn Tần Cầm cô nương, mà Tần Cầm cô nương cũng như vậy nhìn lại Hùng Thập Đại. "Đại tiểu thư." Hùng Thập Đại đột nhiên rầu rĩ nói.

Đại tiểu thư?

"Ngươi còn nhận được ta sao?" Tần Cầm cô nương cười cười, là kiểu cười đặc biệt khinh thường.

"Ngươi... Sao ngươi lại tới đây?" Hùng Thập Đại hỏi.

"Giúp muội muội của ta báo thù." Tần Cầm cô nương vẫn tiếp tục cười. Một trận gió thổi qua, từng sợi tóc hỗn độn trên đầu nàng phiêu động theo gió mang theo sát khí.

Ta bất động, hoàn toàn choáng váng.

Tiết mục mà hai người này diễn cho tới bây giờ chưa bao giờ ta nghĩ tới a. "Cầm Cầm nàng..." Hùng Thập Đại tựa hồ có chút bối rối, "Nàng ra sao?"

Bây giờ là cái tình cảnh gì!!!

"Chờ một chút!" Ta không cách nào nhịn xuống được, ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người hỏi, "Tần Cầm cô nương, ngươi không phải Cầm Cầm mà Hùng Thập Đại hay nói sao? Ngươi..."

Tần Cầm cô nương không nhìn ta, vẫn nụ cười lạnh lẽo hướng Hùng Thập Đại: "Ta là tỷ tỷ của Cầm Cầm, Tần Cầm."

"Vậy muội muội của ngươi... Ngươi... Các ngươi..." Ta mê man.

"Muội muội của ta tên Tần Cầm Cầm." Tần Cầm cô nương vẫn chẳng nhìn ta. ...

Một hồi gió lạnh thổi qua.

"Cầm Cầm nàng có khỏe không?" Hùng Thập Đại lại đánh vỡ trầm mặc hỏi, thanh âm trầm thấp.

"Hừ... Liệu nàng có khỏe không?" Tần Cầm cô nương như trước vẫn cười, nhưng ta lại phát giác vành mắt nàng đỏ, thanh âm cũng trở nên run rẩy hơn, "Nàng đã chết. Ba năm trước đã chết rồi."

Đã chết.

Cầm Cầm của Hùng Thập Đại đã chết.

Rốt cục hiểu được vì sao suốt trên đường đi Tần Cầm cô nương kỳ lạ, hiểu được vì sao Tần Cầm cô nương cười lạnh oán than.

Người đã chết, chính là biến mất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net