Chap 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính là người có tam gấp*. (*: ý là ba điều không nín được)

Tiếp tục lăn trên giường lớn cũng không có cách nào giúp ta nín được nước tiểu, bất đắc dĩ, ta xuống giường tùy tiện khoác áo vào. Vừa đạp cửa bước ra lạnh run một cái, cắn chặt răng, nhớ mang máng lại kiến trúc trong phủ, dựa vào trực giác ta chậm rãi hướng tới nhà vệ sinh.

Gió lạnh thổi từng trận giữa đêm.

Khi bước qua nội viện, ta bỗng phát hiện cách đó không xa một bóng đen thẳng đứng, thân thể ta tức khắc cứng đờ. Ta không phải Nhị sư huynh, cho nên tuyệt đối không cho rằng bóng đen kia là bằng hữu linh giới, mà ta đang nhớ tới tên Hắc y nhân đã tạo vô số vết sẹo trên người ta kia. Vương gia rõ ràng nói bọn hắn đã bị xử trảm, hay là còn có cá lọt lưới?!

Một trận gió thổi qua, mùi hương nồng đậm bay đến trước mặt, theo sau tiếng chuông thanh thúy.

"Còn nhớ ta không?" Bóng đen kia vừa nói, vừa chậm rãi đến gần ta. Nương theo ánh trăng, cuối cùng thấy rõ gương mặt yêu mị quen thuộc.

Là Tư Đồ Ức.

"Ngươi tại sao lại ở đây?!" Ta gần như là rống, nhưng ý thức được trong quận mã phủ còn có các hạ nhân, liền giảm thấp thanh âm xuống, "Ngươi, ngươi tới đây để làm gì?" Ta nhớ lần trước nữ nhân điên này nói sẽ không tới tìm ta nữa, sẽ không quấn quít lấy ta, chẳng lẽ nàng còn có vấn đề gì muốn hỏi? "Đừng lo." Nàng cười cười, vài tán tóc dài theo gió phiêu du, "Ta chỉ đi ngang thôi."

Còn đi ngang, ngươi là trực tiếp xông vào đấy chứ.

"Vậy tạm biệt." Ta khoát tay, xoay người tiếp tục hướng nhà vệ sinh đi đến. "Không thể tưởng được, ngươi muốn làm quận mã sao?" Nàng nói rồi, còn rất đắc ý nở nụ cười.

Ta quay nhìn nàng, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.

Nàng dùng ngón trỏ vén vài sợi tóc dài, chậm rãi quẩn quanh rồi nói: "Ngươi không cần lo, ta không uy hiếp ngươi gì cả, thực sự chỉ là đi ngang thôi." Vì cái gì động tác nàng nghịch tóc, trong mắt ta lại thấy khó ưa như vậy.

"Vậy thì sao?" Ta tức giận hỏi.

"Ta chỉ muốn tới thăm ngươi một chút..." Thanh âm của nàng đột nhiên nhỏ lại, sau đó ngẩng mặt mỉm cười nói, "...Nhìn xem ngươi ngốc tới mức nào."

Ta không nói gì.

"Ta nói rồi, yêu là liều lĩnh," thấy ta im lặng, nàng tiếp tục nói, "Mặc kệ như thế nào đều phải cùng một chỗ. Ngươi – Làm - Được."

"... Vậy thì sao?" Ta lại hỏi.

Nàng mấp máy miệng nói : "Hiện giờ tất cả những gì ngươi làm, đều giống như ta trước khi muốn nhảy núi, cuối cùng chỉ có một kết quả."

Ta có chút tức giận, có lẽ là giận nàng đột nhiên xuất hiện, có lẽ giận ngữ khí nói chuyện của nàng, cũng có lẽ giận nàng trực tiếp nói thẳng ra cái kết cục ta đã sớm dự liệu trước một năm như vậy.

"Ít nhất..." Ngữ khí ta cứng rắn, "Ngươi nhảy núi chỉ có một mình, còn ta sẽ có người ta yêu bồi ở bên cạnh."

Tư Đồ Ức tựa hồ không ngờ ta sẽ trả lời cay nghiệt như vậy, nàng sững sờ ngay tại chỗ. Ta lập tức hối hận, sao có thể nói ra lời này, đâm vào vết thương của người khác là hành vi độc ác nhất.

"Ta chỉ là ghen tị mà thôi." Nàng hơi hơi cúi đầu, dừng một chút sau lại ngẩng đầu nói, "Ghen tị nàng có một người như ngươi yêu nàng, ghen tị ngươi có một người như vậy yêu. Cho dù cuối cùng kết cục chỉ có một, nhưng ít nhất hiện tại các ngươi cùng một chỗ, không phải sao?"

"Ngươi... Làm sao ngươi biết điều đó?" Ta hỏi.

"Giờ đã muộn rồi..." Nàng không để tâm đến câu hỏi của ta, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, "Xem ra ta phải đi."

"Này!" Ta sửng sốt, vội vàng kêu nàng ở lại, "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta..."

"Ta nói ta chỉ đi ngang thôi mà." Tư Đồ Ức quay đầu nhìn ta, "Ngươi còn muốn ta trả lời câu hỏi gì?"

Đột nhiên bị nàng quay lại hỏi, ta sững sờ ngẩn người, nhất thời không biết mình muốn hỏi cái gì.

"Sao vậy?" Nàng cười cười, chậm rãi bước từng bước tới gần, hương khí nồng đậm cũng ngày càng gần hơn, "Ngươi thẹn thùng?"

Ta không tự chủ thụt lùi từng bước, kéo kéo khóe miệng nói: "Thẹn thùng quỷ a! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"A, vừa nãy còn nói có câu hỏi muốn hỏi ta." Tư Đồ Ức làm bộ như thực bất đắc dĩ, tiện đà cười mấp máy miệng nói, "Ngươi thật đúng là đáng yêu a, quên đi, ta cũng không có thời gian cùng ngươi hao tổn..." Nói rồi nàng chìa ngón trỏ hướng trán ta đánh một cái, "Tái kiến sau, A Duẫn."

Sau đó biến mất trước mắt ta như một cơn gió.

Nữ nhân này rốt cuộc đến để làm chi, để cùng ta tán gẫu chủ đề nhàm chán vậy sao... Ta ngẩn người trong chốc lát, lại nhớ tới mình muốn đi nhà vệ sinh, vì thế liền nhanh chóng xoay người đi làm chính sự.

Rạng sáng hôm sau, khi trời còn chưa trắng, Bà mối đại mụ đã đập điên cuồng vào cửa phòng kêu ta. Trong nháy mắt thanh tỉnh lại, ta còn tưởng mình vẫn ở y quán.Nhưng sự thật thì, ta đang ở kinh thành, và ở quận mã phủ, chuẩn bị đi bái đường cùng Nghiên Nhi. Cho dù là giả, ta cũng không kềm nén được trong lòng cao hứng.

Mặc xong chú rễ phục xuất môn, liền bị dọa bởi vô số gia đình nha hoàn, bọn hắn đi tới đi lui, vội này vội kia, không có người nào, không một người nào là đứng không có việc. Những người này ở đâu chạy đến? Ngày hôm qua không thấy quận mã phủ có chừng này người nha!

Thấy ta đi ra, Bà mối đại mụ vui mừng nhướng mày: "Ô, thật đúng là 'Người dựa vào ăn mặc, mã dựa vào yên', mặc lên xiêm y này, nguyên lai Quận mã gia bộ dạng rất tuấn nha." Trong lòng lúc này có chút thương tổn, nói rõ ra coi ngươi có ý gì đây!

"Ngươi nói có phải không, Tiểu Thúy?" Bà mối đại mụ quai quái hỏi nha hoàn đang đứng ở bên, cũng chính là người ngày hôm qua gọi ta thức tỉnh. "...Ân." Tiểu Thúy tựa hồ không dám nhìn ta, đỏ mặt cúi đầu nhẹ giọng đáp. Tiểu Thúy cô nương, thỉnh không cần làm ra phản ứng tối như vậy được không, này sẽ làm Bà mối đại mụ lắm miệng nhất định nhiều lời ~

"Ta nói ngươi nha Tiểu Thúy, tựu tử* tâm này đi..." Quả nhiên, Bà mối đại mụ rất đắc ý cười, "Quận mã gia hôm nay là phải lấy Tú Nghiên quận chúa, người ta Kim Đồng Ngọc Nữ, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây nhánh dính liền ~" Đủ rồi, thật sự đủ rồi... (*: giết chết hay đại loại vậy)

"Tiểu Thúy không dám." Tiểu Thúy hết sức lo sợ cúi đầu.

Thật là nhìn không vô, ta không nhịn được nói : "Tiểu Thúy sau này nhất định có thể tìm như ý lang quân, cái này không cần đại mụ ngài lao tâm khổ trí ~

" Bà mối đại mụ dùng khăn lụa che miệng cười nói: "Ôi, Quận mã gia, ngài làm gì ta gọi như lão liễu ~ sau này gọi ta Cửu tỷ được rồi!" Nhìn là thấy đại mụ trung niên này trong lòng đích xác là cô quạnh.

"Chúng ta vẫn còn thời gian chứ?" Ta làm bộ như vô ý hỏi.

Cửu tỷ nghe xong hoảng sợ: "Ai nha, ngài xem, ta vội quá nên cái gì cũng quên, nhanh nào nhanh nào!" Ngươi là đứng nhiều chuyện nên cái gì cũng quên thì có!

Lập tức Cửu tỷ kéo ta xuyên qua dòng người cho kịp thời gian.

Cưỡi ngựa, đúng vậy —— là mã đó, ta chậm rãi dẫn theo một đại đội nhân mã đi tới phủ Vương gia. Rất nhiều người quây chung quanh xem, mặt của ta cười đến mức muốn cương cứng, chỉ hy vọng mau xuống ngựa, đi vào phủ Vương gia, rời khỏi đám đông xem náo nhiệt này. Sau đó, hảo hảo nhìn xem người ta quan tâm nhất, Nghiên Nhi nàng ra sao. Hôm qua trong xe ngựa, khi Vương gia nhắc tới việc một năm sau, không chỉ có là ta, mà ta thấy ngay cả Nghiên Nhi sắc mặt cũng trở nên nặng trĩu. Nàng cũng như ta sợ hãi sao, việc một năm sau phải đối mặt?

Tiến vào đại sảnh, ta nhìn thấy Vương gia đang ngồi ngay ngắn tại trung tâm, đứng bên cạnh có một đám người hỗn tạp, dù ai cũng vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng ta lại cảm thấy vô cùng quỷ dị. Trừ bỏ Vương gia, những người này không một ai ta biết, trừ bỏ Nghiên Nhi, không ai có thể khiến cho ta an tâm.

Ta để ý tới có rất nhiều ánh mắt tụ tập trên người ta, từng câu từng chữ cứ vậy tràn đầy lỗ tai.

"Vương gia, hiền tế ngài bộ dạng thực tuấn, cùng quận chúa thật là trời sinh một đôi a."

"Quận mã gia thực không tầm thường, quận chúa quả có tuệ nhãn!"

"Vương gia, hôm nay phủ ngài có đại hỉ, Vương mỗ ta chúc hai người bọn họ trăm năm hảo hợp."

...

Lời chúc phúc của bọn hắn không phải cho ta cùng Nghiên Nhi.

Hôn lễ này cũng không phải thuộc về ta cùng Nghiên Nhi.

Cái cảm giác chán ghét vô lực lại xuất hiện, nén lại đau đớn trong lòng, ta chỉ muốn thật mau được nhìn thấy nàng.

"Tân nương đến!" Có người hô.

Ta xoay người, nhìn thấy một người đang đắp hồng khăn voan, toàn thân trang phục đỏ tươi, được người dìu dắt chậm rãi đến gần.

Tâm cứ như vậy thả lỏng.

Nàng là Nghiên Nhi, không phải người khác.

Ta còn lo lắng cái gì chứ, còn tham lam cái gì chứ.

"Nhất bái thiên địa —— "

"Nhị bái cao đường —— "

"Phu thê giao bái —— "

Ta khom lưng thật sâu, tất cả những chuyện này cho tới bây giờ ta vẫn chưa tin là thật. Hạnh phúc thế này không gì sánh bằng được, phải vậy không, Nghiên Nhi?

Đêm nay động phòng, phải ở tại phủ Vương gia.

Trước lúc xuống xe ngựa Vương gia đã phân phó, bên tường phòng có một bức tranh sơn thủy, đằng sau bức tranh là cánh cửa, có thể thông đến cửa sau thư phòng, trong phòng đã đặt sẵn giường, đến lúc đấy ta hãy lặng lẽ chuyển qua đó ngủ.

Nhưng trước đó, còn bị một đại đội không biết tên gọi là bằng hữu thân thích mời rượu, và quận chúa trước đã được đưa về phòng. Ta không thích uống rượu, hơn nữa là phi thường chán ghét, nhưng hiện tại có lẽ là không còn lựa chọn.

Một chén chất lỏng sặc mùi rót vào cổ họng, ta chỉ cảm thấy toàn thân như bị thiêu cháy. Một tên mập mạp đến gần, ta tùy tiện giơ chén rượu lên rồi sau đó cùng hắn uống cạn.

"Ngươi chính là bình dân quận mã mà quận chúa tự mình tuyển?" Hắn nói, ngữ khí khinh thường.

Ta ngẩng đầu nhìn bản mặt to bóng loáng, nhận ra được thân phận người này chắc chắn không tầm thường.

Hắn khinh miệt nhìn ta, mấp máy miệng nói : "Ta họ Hầu."

"Hầu?" Ta gãi gãi ót cười nói, "Hầu công tử nhĩ hảo."

"Hừ," hắn hơi nghiêng đầu, "Xem ra quận chúa ánh mắt thật là thiển cận, lại tìm một tên tiểu bạch kiểm, sợ là vinh hoa phú quý hưởng đủ rồi!"

Ta sửng sốt.

Tiểu bạch kiểm? Chỉ ta sao? Bởi vì uống rượu quá nhiều, ta cảm thấy đầu thực choáng váng, không nghĩ được điều gì, nhưng ta biết mình cực chán ghét ngữ khí nói chuyện của tên mập mạp chết bầm này.

Vị họ Hầu mập mạp tiếp tục nói: "Ngươi thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, quận chúa vốn chẳng cần nói, chắc chắn là muốn gả cho ta, chỉ sợ là lão Vương gia tuổi tác lớn, nên hồ đồ mới đem gả quận chúa cho ngươi..."

Nghe những lời khó chịu của tên mập mạp kia nói, ta cảm thấy dạ dày mình một trận ghê tởm, như có gì đó không ngừng trào lên, cuối cùng há miệng, đem toàn bộ rượu vừa uống phun hết lên người hắn.

"Ngươi! Ngươi lớn mật! Ngươi! ..." Ta nghe được loáng thoáng tên mập mạp điên cuồng hô lớn, còn ta thì lung lay như sắp đổ, trong mơ hồ chỉ gắng gượng để không ngã khụy.

Rất nhiều tiếng nói, bên tai một hồi huyên náo.

Có người rót trà nóng đưa ta uống, lại có người khác đỡ ta đứng dậy, không một chút khí lực ta chỉ có thể dựa vào họ, chậm rãi đi về phía trước.

"Quận mã gia, đến rồi." Người đó nhẹ giọng nói.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến cả người ta run rẩy, cảm giác say tựa hồ cũng thanh tỉnh không ít.

Ta đứng trước một cửa phòng bên trong có ánh sáng nhẹ nhàng rọi, ta nhíu nhíu mày, đây là cái tình cảnh gì?

"Quận mã gia, ngài đừng đứng nữa, quận chúa ở bên trong chờ ngài!" Người bên cạnh mặc trang phục gia đinh nhẹ giọng thúc giục.

Trời ạ, ta vừa rồi thậm chí còn không biết mình đứng đây làm gì! Xấu hổ gật đầu, sau đó ta nâng tay nhẹ nhàng đẩy cửa.

"K —— két —— "

Theo cánh cửa mở rộng, một hồi khí ấm áp tạt vào mặt ta.

"Tiểu nhân xin lui trước." Gia đinh kia nói, rồi trộm cười ly khai. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net