Chap 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gảy xong thủ khúc, quận chúa ngẩng đầu nhìn về phía ta.

Bởi vì trước mặt có Tề lão tướng quân, ta không dám phản ứng quá rõ ràng, chỉ dè dặt cười cười.

Thời gian tiếp đó, quận chúa vẫn chẳng chịu ăn gì, chỉ có sắc mặt ngày càng hồng hơn, luôn luôn cầm tay ta hỏi han chuyện trò, thật sự coi Tề lão tướng quân như người vô hình. Ta tùy tiện ứng phó với những hành động của quận chúa khi say rượu, nhưng trong lòng thì cảm thấy ngày càng không yên. Chắc chắn, chúng ta vẫn phải mau mau rút lui.

"Tề đại nhân." Ta nói, "Quận chúa có vẻ rất say rồi, ta thấy, hôm nay chúng ta trước nên..."

"Hảo, hôm nay tới đây đi." Tề lão tướng quân nhìn nhìn quận chúa, "Hôm nay quả thật là Nghiên nhi... Say... Nguyệt Nhi!" Hắn đột nhiên phân phó, "Ngươi trước đỡ quận chúa đưa lên xe ngựa, quận mã lưu lại, ta có vài lời muốn nói cùng hắn." Nói cùng ta? Quả nhiên, vừa nãy thấy ta cùng Nghiên Nhi, đích thật là nghi ngờ rồi. Trong lòng ta không khỏi bắt đầu suy nghĩ, phải ứng phó với lão nhân này thế nào đây.

Nghe được Tề lão tướng quân phân phó, Nguyệt Nhi sửng sốt, quay đầu nhìn ta, sau đó gật đầu tuân mệnh.

"Phải về?" Nghiên Nhi nhìn Nguyệt Nhi đang bước lại đỡ nàng, liền hỏi.

Nàng tuyệt đối là say.

"Vâng, ngài trước đi theo ta, Tề đại nhân và quận mã gia cần trò chuyện." Nguyệt Nhi thấp giọng nói bên tai Nghiên Nhi.

"Nói chuyện? Nói cái gì?" Nghiên Nhi ngẩng đầu, nhìn nhìn ta, rồi lại nhìn về phía Tề lão tướng quân, "Tề đại nhân, ngài muốn nói gì?"

"Ách..." Tề lão tướng quân dường như không ngờ tới Nghiên Nhi sẽ hỏi như vậy, nhất thời sững sờ nguyên tại chỗ không biết nên đáp thế nào.

"Tề đại nhân muốn cùng ta tâm sự một chút. Nguyệt Nhi, mau đưa quận chúa lên xe đi." Ta nhanh chóng thúc giục Nguyệt Nhi mau đưa người say này rời xa khỏi chốn thị phi.

"Nói cái gì." Nghiên Nhi cười, đi tới kéo lấy tay ta, "Ta cũng muốn nghe."

Ta vội bỏ tay nàng ra: "Quận chúa, ngài say rồi, nhanh lên mã xa nghỉ ngơi." Nói rồi, ta thừa dịp mình đang đưa lưng về phía Tề lão tướng quân, ra sức hướng nàng nháy mắt ra hiệu, muốn dùng ánh mắt giúp Nghiên Nhi đang ngà ngà say thức tỉnh.

"Ngươi... ngươi lại bỏ ta?" Nghiên Nhi hoàn toàn không hiểu ý ta, mày nàng nhăn lại, nói, "Ngươi có thể lại bỏ ta sao?"

"Nguyệt Nhi, mau đưa quận chúa rời đi." Bất lực trước quận chúa say đến hành vi loạn bậy, ta thúc giục Nguyệt Nhi mau nhanh hơn.

Nguyệt Nhi gật gật đầu, bước tới đỡ lấy quận chúa, nhưng Nghiên Nhi lại mạnh vung ra, nét mặt đỏ bừng tức giận: "Lâm Duẫn Nhi, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Lâu như vậy mới trở về... Ta nhớ ngươi như vậy..."

Ông trời, vẫn không để yên.

Ta im lặng không để ý tới nàng, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Nguyệt Nhi mau động thủ, không thể tiếp tục kéo dài.

"...Không cần ngươi đỡ ta." Nghiên Nhi lại lần nữa giãy khỏi Nguyệt Nhi, vẻ mặt bi phẫn nhìn ta, "Lâm Duẫn Nhi, lần này ngươi khỏi cần hống ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi... Dù có mua mứt quả ghim thành xâu cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!" Nói rồi nàng xoay người, dáng người hơi lảo đảo, Nguyệt Nhi vội vàng tới trước đỡ nàng, nhưng nàng không chịu, tự mình đi ra phía cửa. Nguyệt Nhi bất đắc dĩ ở một bên che chở, muốn đỡ lại không dám đỡ, hơn nửa ngày, quận chúa rốt cục ly khai khỏi phòng.

"Mứt quả ghim thành xâu?... Cuối cùng quan hệ giữa ngươi và Nghiên nhi là như thế nào?" Nghiên Nhi vừa đi, Tề lão tướng quân lập tức mở miệng chất vấn.

"Tề đại nhân." Ta vội nói, "Quận chúa chính là uống nhiều quá, tửu lượng nàng không cao, nếu uống quá nhiều điều gì cũng chẳng quan tâm, trước kia thường thường như vậy..."

"Trước kia thường thường như vậy?" Tề lão tướng quân chau mày, khó hiểu hỏi.

Ta vội gật đầu: "Ách... Đúng, đúng...Có một lần nàng uống chút rượu, liền kêu Vương gia là mẫu thân, thường thường như vậy, thường thường như vậy." Kỳ thật đây cũng là lần đầu ta thấy.

"Khó trách..." Tề lão tướng quân thở dài, "Nhưng, đêm nay quả thật Nghiên Nhi cũng không như bình thường, lúc mới tới đây nét mặt rất nặng nề, chẳng hề nói chuyện. Đưa đồ ăn tới cũng không ăn, đàn cũng không nguyện gảy, chỉ uống rượu. Sau khi ngươi đến... Tinh thần nàng lại tốt hơn, ta còn tưởng rằng các ngươi... Ra là bởi vì uống rượu, ân... Là ta suy nghĩ nhiều."

Ta xấu hổ cười.

"Cái kia..." Tề lão tướng quân nói rồi, một bên ra hiệu hạ nhân lui ra, một bên nói, "Ngươi ngồi xuống trước đã."

Mang theo thấp thỏm trong lòng, ta chậm chạp ngồi xuống ghế.

Tề lão tướng quân nhìn nhìn ta, hỏi: "Trịnh vương gia đã nói với ngươi chưa?" "A?" Ta sửng sốt.

Hắn nhướng mày: "Nửa năm sau..."

Coi ta chậm chạp đến mức nào kìa.

"Rồi, rồi..." Giờ ta mới kịp phản ứng, "Đã nói tất cả."

"Ta nghĩ, Trịnh vương gia hẳn là tin ngươi, mới để ngươi tới..." Tề lão tướng quân nhìn ta, lại nói, "Nửa năm qua có được không, không ai hoài nghi chứ?" Ta lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi." Tề lão tướng quân gật gật đầu, rồi từ trong tay áo xuất ra một phong thơ, đặt lên trên bàn, "Vốn định giao cho quận chúa, nhưng nàng say, nên chỉ có giao cho ngươi."

"Đây là?" Ta sửng sốt.

Tề lão tướng quân nói: "Từ thư."

Từ thư.

"Đợi đến khi Dịch nhi trở về, ngươi sẽ dùng đến bức từ thư này..." Tề lão tướng quân thở dài, "Nếu không phải bởi Hoàng thượng... Ai, ta cùng Trịnh vương gia cũng không cần phải lo lắng đi tìm một người ngoại nhân thay thế như vậy. Sau khi xong chuyện, Trịnh vương gia sẽ cấp thù lao cho ngươi, vừa lòng chứ?" Hắn nói rồi, cúi đầu uống ngụm trà.

Ta ngây người, nghe không hiểu hắn nói điều gì: "Thù lao?"

"Là sau khi Dịch nhi cùng Nghiên nhi thành thân, Trịnh vương gia sẽ đưa cho ngươi..."

Cuối cùng mới hiểu, Lâm Duẫn Nhi đầu ngươi là gỗ sao.

"Vừa lòng, phi thường hài lòng." Ta gật gật đầu.

Tề lão tướng quân lại nói, "Bởi vì không muốn có những lời đồn đãi không cần thiết với Nghiên nhi, bên trong hưu thư viết... Thân thể ngươi có bệnh, không thể sinh hoạt vợ chồng, rồi lại phụ tâm Nghiên nhi."

Ta có chút mờ mịt, nhưng như trước vẫn thuận theo gật đầu.

Mệt quá, thật sự mệt quá.

"Ta biết viết như vậy, là không công bằng với ngươi..." Tề lão tướng quân thở dài, "Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi thêm ít thù lao, không bạc đãi ngươi."

Ta cười cười.

"Cuối cùng có thể thấy được Dịch nhi cùng Nghiên nhi thành thân, lão nhân ta đây coi như chẳng còn gì tiếc nuối... Ân, hôm nay nói đến đây thôi." Tề lão tướng quân nói rồi, lại cúi uống ngụm trà như ý bảo ta nên rời đi.

Cầm lấy phong thư, ta bước từng bước chậm rãi ly khai tướng quân phủ, đến khi tới được xe ngựa, tinh thần ta mới kịp phục hồi, vội vàng cất giấu thư đi. "Quận mã gia." Nguyệt Nhi chạy tới, "Quận chúa lên xe nhưng nàng dường như rất giận, ngài mau tới hống nàng đi!"

"Không sao." Ta gật gật đầu, "Ngươi trước cứ ngồi xe khác về đi."

Nguyệt Nhi lo lắng nói: "Đây cũng là lần đầu tiên quận chúa uống nhiều như vậy, chỉ có quận mã gia mới có thể đối ứng được với nàng thôi... Nếu ngài vẫn không trở lại, có lẽ quận chúa giờ đã rời khỏi kinh thành tìm ngài!"

"Cái gì?" Ta sửng sốt.

"Ngài để tự quận chúa nói với ngài đi, Nguyệt Nhi đi trước." Nguyệt Nhi nói xong cười cười, đi tới một chiếc xe ngựa khác. Gần đây Nguyệt Nhi nói chuyện, dường như ngày càng thích quanh co lòng vòng.

Ta thở dài, rồi bước lên xe ngựa.

Liệu còn bao nhiêu cơ hội để ta có thể hống quận chúa nữa đây?

Chỉ nghĩ thôi cũng khiến ta có cảm giác như tẩu hỏa nhập ma.

Quận chúa đang tựa bên cửa sổ ngủ.

Nàng đã chẳng còn sức lực nào để mà giận ta.

Ta cười cười, quay đầu khẽ nói với xa phu có thể khởi hành.

Ngồi xuống bên cạnh Nghiên Nhi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng, để dáng người mảnh mai ấy có thể dựa sát vào ta. Mùi rượu từ trên người Nghiên Nhi truyền đến, khiến ta bất đắc dĩ thở dài, không thể tưởng được quận chúa khi uống rượu sẽ thất thố như vậy. Nhớ lại nét mặt vừa nghi hoặc vừa khẩn trương của Tề lão tướng quân, ta không nén được cười cười. Nguyệt Nhi nói đây là lần đầu tiên quận chúa uống nhiều như vậy, là vì giận ta sao? Giận ta lâu như vậy cũng chưa trở lại, thậm chí đến tín (thư) cũng không gửi về một phong?

"...Duẫn Nhi?" Gối trên vai ta Nghiên Nhi đột nhiên gọi.

"Ngươi ngủ một chút đi, sẽ rất nhanh đến nhà." Ta nói.

"...Ta rất nhớ ngươi." Giọng Nghiên Nhi trầm thấp, nhiệt khí từ hơi thở nàng phả lên cổ khiến ta tô ngứa.

Ta thở dài: "...Ta cũng vậy."

Nàng cầm tay ta, vội vã hỏi: "Tại sao giờ mới trở về?"

"Ngươi thật sự say chứ?" Nghĩ lại Nghiên Nhi vừa rồi nét mặt bi phẫn, mà giờ lại ân cần hỏi han, ta thật muốn cười lên thành tiếng.

"...Tại sao giờ mới trở về?" Chẳng để tâm tới điều ta hỏi, nàng vẫn tiếp tục lặp lại câu hỏi kia.

"Không phải Nhị sư huynh nói sư phụ bệnh sao, ngay cả nói cũng không nói được... " Ta nói, "Ai ngờ là do sưng yết hầu, nên mới nói không ra."

"Tại sao giờ mới trở về?" Nghiên Nhi lại hỏi.

Ta tiếp tục giải thích: "Sư phụ nói có lời muốn nói với ta, chờ yết hầu hắn tốt lên thì..."

"...Tại sao giờ mới trở về?" Nàng lại lặp lại.

Ngẩn người, ý thức được quận chúa có điều không thích hợp: "...Nghiên nhi, ngươi say có phải không?"

"Tại sao giờ mới... Trở về?" Quận chúa lại nhẹ giọng than thở.

Hỏi cũng như không hỏi.

"Rất nhanh sẽ tới." Hiểu được nàng giờ không còn tỉnh táo, ta ôm sát nàng hơn, "Về nhà hảo hảo nghỉ ngơi."

Nàng đột nhiên bật dậy.

Ta sửng sốt, sợ rằng nàng sẽ ngã xuống nên vội đỡ lấy nàng: "Nghiên nhi, sao ngươi lại ..." Không phải đã say mềm rồi sao?

Quận chúa không để ý tới ta, nàng đảo thân mình, ngồi trên đùi ta nhấc đầu chôn vào hõm cổ, thanh âm mơ hồ: "...Ôm."

Trong lòng mềm nhũn, ta liền đưa tay ôm sát nàng vào trong ngực mình hơn. Nhưng Nghiên Nhi vẫn không an phận, lại thẳng người dậy, nhìn ta chằm chằm. Vốn trong xe không có đốt đèn, bóng tối mờ mịt khiến ta không thể thấy rõ khuôn mặt quận chúa, chỉ có thể cảm nhận được mùi hương trên cơ thể nàng cùng vị rượu xen lẫn với nhau.

"Sao vậy?" Ta bất đắc dĩ thở dài.

"...Ta muốn hôn ngươi." Nàng nói.

Mặt của ta lập tức nóng như lửa đốt, quận chúa say rượu quả thật khiến ta không thể chống đỡ được. Kéo nàng sát vào trong ngực, ta nhẹ nhàng vỗ về trên lưng: "Đừng nháo, rất nhanh sẽ tới quận mã phủ..."

Nàng giãy ra, lần nữa đứng thẳng thân người, nhìn ta nghiêm túc nói: "Ta muốn hôn ngươi."

"Ngươi..." Vừa buồn cười lại vừa tức giận, ta không biết rằng nàng là say thực hay không. Cuối cùng đành ôm sát nàng hơn, hôn hôn lên khóe môi ấy. Vừa định rời ra, quận chúa lại nâng mặt ta lên tiến vào gần sát, hôn thật sâu. Nỗi nhớ bao nhiêu ngày qua bỗng như bộc phát, ta mặc kệ giờ mình đang ở nơi đâu, toàn tâm toàn ý cho nụ hôn này.

Cuối cùng tách rời, Nghiên Nhi vừa thở vừa nhẹ giọng cười.

"Cười cái gì?" Ta bất đắc dĩ cũng cười theo nàng.

Quận chúa không nói gì, chỉ ôm chặt ta, gối đầu lên trên bờ vai.

Nàng rốt cục cũng đã an tĩnh.

"Tại sao giờ mới trở về?" Quận chúa đột nhiên mở miệng, lặp lại lần nữa câu hỏi kia.

Không để tâm nữa, ta chỉ vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, muốn để nàng an tâm hơn. Chợt trong đầu lóe lên suy nghĩ, ta nói: "Nghiên nhi, cuối cùng ta đã biết, ba chữ 'Lâm Duẫn Nhi' kia là do ai thủ cho ta."

Nghiên Nhi ở trong lòng ta vẫn như trước thì thào câu hỏi vạn năm không đổi, còn ta tiếp tục thầm thì: "Nguyên lai không phải là sư phụ, mà là nương ta thủ cho ta... Nương ta họ Lâm, nên ta theo họ của nàng.'Duẫn' ý là 'Ngươi', 'Nhi' là 'Thoát đi cực khổ', sư phụ nói, nương thủ cho ta tên này, là 'Nguyện cho ta thoát đi khổ cực'."

Tiếp tục vỗ nhè nhẹ lên lưng người trong lòng đang bắt đầu say ngủ, ta cười: "Không ngờ rằng tên ta còn có thâm ý như vậy, thật lợi hại."

Không biết nàng có nghe được hay không, chỉ thấy Nghiên Nhi lẩm nhẩm vài từ, đầu di chuyển rúc sâu vào vai ta hơn, hoàn toàn yên tĩnh.

Cuối cùng đã ngủ.

Đến trước cửa quận mã phủ, ta ôm quận chúa xuống khỏi xe ngựa, ra hiệu cho những hạ nhân xung quanh yên lặng, đừng để Nghiên Nhi tỉnh giấc. Thật cẩn thận ôm nàng tiến vào trong phủ, giờ đây ta mới có lại cảm giác gia đình. Nguyệt Nhi luôn đi theo sau lưng ta, giúp đỡ ta mở cửa, đưa quận chúa đến phòng ngủ. Vừa bước vào, ta nhìn thấy một bọc hành lý đã đặt sẵn trên bàn.

Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt ta nghi hoặc, nàng liền nói: "A, đây là..."

"Hư..." Ta ý bảo không cần giải thích, rồi nhẹ giọng phân phó nàng, "Nguyệt Nhi, phiền ngươi đi lấy một chậu nước ấm... Và, một chén trà giải rượu." "Vâng." Nguyệt Nhi nói rồi nhanh chóng rời đi.

Ta nhẹ nhàng đặt Nghiên Nhi lên giường, nhưng nàng lại nắm chặt lấy ống tay áo ta không buông. Một bên thuận theo động tác của nàng, một bên giúp nàng cởi giày, vuốt lại chút mái tóc dài đã tán lạc, ta nhìn khuôn mặt mỏi mệt của nàng mà cảm thấy thương tiếc vô vàn.

Còn có cách nào không?

Dường như đã không còn nữa.

Ngay cả từ thư cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Tất cả đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu Tề tướng quân nữa mà thôi.

Sau khi đem từ thư giấu trong giá sách thư phòng, ta mới nhanh chóng trở lại phòng ngủ. đến khi Nguyệt Nhi bưng nước ấm cùng trà tới, ta mời nàng trở về nghỉ sớm. Tự mình đến bên giường, nâng quận chúa dậy dựa vào người ta, bưng trà nóng đến sát bên miệng.

"Dậy đi, uống một chút trà giải rượu." Ta nhẹ nói.

Ngay cả mắt nàng cũng lười mở, chỉ xoay đầu, đôi mi thanh tú cau chặt, không muốn uống chút nào.

"Một chút, chỉ một chút thôi." Ta cố gắng hống nàng, hơn nửa ngày quận chúa mới hé miệng ra một xíu, sau khi uống một ít trà, nàng lại ngậm chặt miệng lại. Ngươi quả thực chỉ uống một chút thôi sao... Sau khi đưa nàng lên giường nằm ngủ, ta bất đắc dĩ muốn đi bưng chậu nước ấm, nhưng lại bị nàng nắm chặt tay áo không buông. Mất hơn nửa ngày nỉ non cùng gian nan cố gắng, ta mới giúp nàng lau tốt mặt mày. Sau khi cởi ra ngoại bào, cùng giúp nàng chăn mền đắp kín, ta mới nhẹ nhõm thở phào.

Tuyệt đối, tuyệt đối không bao giờ nhường Nghiên Nhi uống nhiều rượu nữa. Đến khi ta có thể nằm ngủ, cũng không biết là đã qua bao nhiêu canh giờ, chỉ biết ta mệt mỏi đến ngay cả chân tay cũng không muốn nhúc nhích.

Đột nhiên, có tiếng Nghiên Nhi quát lên: "Duẫn Nhi!"

Ta hoảng hồn: "Sao, sao vậy?"

"Là ngươi sao... Duẫn Nhi?" Quận chúa hỏi.

"Phải a." Ta sửng sốt.

Nàng vội tiến đến sát gần, ôm thật chặt ta nói: "Ta rất nhớ ngươi... Tại sao ngươi giờ mới trở về?"

Lại nữa sao?

Tựa như dỗ tiểu hài tử, ta một bên vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng một bên giải thích: "Thực xin lỗi, lần sau sẽ không đi... Thực xin lỗi... Lần sau không dám nữa..." Ta phát hiện, chỉ cần ta không ngừng nói chuyện, Nghiên Nhi sẽ không còn sống chết quấn quít hỏi vấn đề kia, chỉ một lúc sau, nàng lại nằm trong lòng ta say ngủ.

Và ta cũng có thể miệng đắng lưỡi khô tiến vào mộng tưởng.

Ta... đã trở về. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net