Chương 0.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BA

     Cây cối tuồn tuột lùi như bay ra phía sau.
     Trước mắt, những bóng cây chao đảo hỗn loạn. Chốc chốc lại có những cành cây sà xuống thấp, sựt qua mặt cô bé, cảm giác nhói đau và tê tái lan ra từ những vết xước.
     Cô bé nắm chặt miếng lương khô giật được, chạy như bay xuyên qua cánh rừng. Đến khi phát giác có một thân gỗ mục chắn ngang giữa đường, thì không dừng kịp, cô bé ngã văng xuống đất thật nặng nề, miến lương khô bay ra đằng trước.
      Cô với tay chụp lấy, hụt. Khi nhoài người thêm một bước, mặt đất bên dưới miếng ăn bỗng rung động, lan ra những vòng sóng kỳ dị.
     Cô bé dụi mắt, ngỡ mình nhìn lầm.
     Nhưng nhìn kĩ lại, Cô thấy miếng lương khô đang chìm dần xuống dưới.
     Mặt đất kia hóa là chất lỏng mềm mại.
     Nước mắt cô bé giọt xuống hồ.

     Từng vòng tròn loang ra, xao động trước mắt. Cô bé gạt nước mắt, bỗng sợ hết hồn.
     Một cánh tay từ dưới hồ chầm chậm giơ lên. Một cánh tay trắng muốt, mịn màng. Chất lỏng như các mịn tuôn xuống từ các kẽ ngón tay, chầm chậm rơi trở lại mặt hồ. Khi chất lỏng đã chảy hết, vật trong tay kia hiện ra rõ mồn một
     Chính là miếng lương khô cô bé vừa làm rơi.
     Một vệt sáng trắng lóa mắt vút tới, trong nháy mắt đã biến mất. Bóng tối ken chặt trở lại. Cho đến khi mắt kịp định thần sau những thay đổi vừa xảy ra, cô bé phát hiện ra một khối sáng lung linh huyền ảo ngay trước mắt.
     Trong ánh sáng hiện ra một phụ nữ đang mỉm cười nhìn cô, không nói gì.
     Không hề có gió, nhưng trong quầng sáng nơi người phụ nữ đứng, gió cuồn cuộn từ dưới đất thổi lên những luồng xoáy lốc, gầm rú bốc lên không trung. Tóc, tà áo của người đó đều đang cuộn bay lên.
     Vang vọng xung quanh là tiếng kinh Phật, thoắt xa thoắt gần.
     Màng tai cô bé dội lên ong ong. Người phụ nữ bắt đầu nói.

     Tiếng của người đó như từ một xứ sở xa xôi vọng tới. Cô bé cảm thấy cực kì kinh ngạc. Rõ ràng người này đang đứng ngay trước mặt, sao nghe tiếng bỗng thấy xa tít tấp.
     " Khuynh Thành, đừng khóc. Đồ ăn vẫn còn đây."
     " Bà biết tên cháu?" Cô bé lau nước mắt hỏi:" Bà là ai?"
     " Ta là Mãn Thần"
     " Mãn . . . Thần? Bà là thần tiên?"
     " Phải, Khuynh Thành ạ." Khi bà ta nói, miệng hầu như không mấp máy." Ta còn biết mẹ của con đã chết. Bà ấy không thể ăn được đồ ăn con đem về nữa."
     " Vậy . . . bà là Thần, bà có thể làm cho mẹ con sống lại không? Con . . ." Khuynh Thành nhìn miếng lương khô trong tay, ngập ngừng một lúc nói:" Con đổi bằng cái này, bà đổi cho mẹ con sống lại được không?" Mắt cô bé ứa ra những giọt lệ to tướng.
     " Quá muộn." Mãn Thần lắc đầu, mắt ánh lên vẻ thương tiếc." Số mệnh của mẹ con đã hết. Vô Cực của bà ấy đã tới tận cùng rồi."
     " Vô Cực? Đó là cái gì?"
     " Đó là . . . đợi sau này ta sẽ nói cho con hay. Nhưng ta có thể cho con nhìn trước. Con muốn xem chăng?"
     " Muốn ạ . . ."
     " Được." Thần sắc của Mãn Thần bỗng ngưng đọng giây lát, tựa như ánh nắng hoàng hôn bỗng chóc bị bóng tối hòa quyện. Thậm chí cả người bà đều chìm khuất sau bóng tối." Con hãy nhìn kĩ!"
     Một cuộn giấy nhỏ bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay Mãn Thần. Cô bé trợn mắt há mồm kinh ngạc. Cuộn giấy chưa được mở ra, bên trong tựa hồ đang có vô số tia sáng rực rỡ, từng tia sáng sắc nhọn như kim khiến cuộn giấy sáng lung linh.
      Mãn Thần rũ nhẹ cuộn giấy.
    

      Lâu Đài. Cả một vùng cương vựcba ngàn dặm mênh mông. Lửa gầm gừ điên cuồng thiêu đốt ngất trời. Cơn hồng thủy cuồn cuộn ập tới. Một ngàn cánh chim che rợp mây trời. Lông vũ bay tơi bời khắp cả kinh thành. Vô số những gương mặt đàn ông góc cạnh nhưng đường nét mơ hồ vụt quá, cười có, khóc có, trầm mặt có. Tất cả hòa vào trong âm thanh của những tiếng kêu gào khi có khi không. Trống trận gầm vang nơi chân trời, như tiếng sấm ầm ầm trên cao đổ xuống. Núi sụt lở thành biển sâu, những vỏ sò hóa đá trên đỉnh núi cao thấu mây xanh. Sinh, thành, lão, diệt. Linh hồn bị xé nát thành mảnh vụn. Thời gian cô đọng thành một điểm, không gian văn vẹo thành ra phẳng dẹt. Một dung nhan tuyệt đẹp. Khuynh Thành khi đã lớn lên. Hoa muôn màu theo gió rơi lả tả trên váy áo nàng. Cánh hoa phủ lên mỗi tấc đất nàng đi qua . . .
   

     Tất cả ào ào trong ánh sáng hỗn loạn, ập tới đôi mắt Khuynh Thành. Chúng ghi dấu rồi lập tức tan biến trên võng mạc của cô.
     Khuynh Thành nhìn sững. Nước mắt lặng lẽ chảy thành dòng trên mặt.

     Cũng không biết tất cả kết thúc như thế nào, đến khi tất cả những luồng sáng hỗn loạn kia biến mất, Khuynh Thành cố gắng dần dần phân biệt được hình bóng của Mãn Thần trong bóng tối.
     " Khuynh Thành!" Tiếng nói dịu dàng và ấm áp." Con muốn suốt đời lần tìm thức ăn trên xác chết khắp bãi chiến trường hay sao?"
     " Con không muốn . . ."
     " Con bằng lòng quỳ gối trước người khác chỉ vì một cái bánh bao chăng?"
    Lắc đầu.
     " Vậy được!" Giọng Mãn Thần bỗng trở nên phiêu diêu, như truyền xuống từ bầu trời." Chỉ cần con bằng lòng, con sẽ chiếm được lòng si mê của tất cả đàn ông trong thiên hạ. Họ sẽ phát điên vì mỗi bước đi, lời nói của con. Họ sẽ quỳ gối trước mặt con, dâng lên con tất cả của cải quý giá của mình . . . Nhưng, tất cả những say mê đó, cái giá phải trả là . . . suốt đời con không bao giờ có được tình yêu chân thật của người khác. Nếu có cũng lập tức tiêu tan."
     Mãn Thần cúi xuống, vuốt má Khuynh Thành." Con có bằng lòng không?"
     " Con bằng lòng."
     " Đúng là một đứa bé." Mãn Thần cười. " Đây là lời hứa suốt cuộc đời, một khi đã chấp thuận thì suốt đời không thể thay đổi được. Trừ phi thời gian đổi chiều, nước sông chảy ngược, người chết sống lại . . ."
     " Con đã nói là . . ." Khuynh Thành ngắt lời Mãn Thần," . . . con bằng lòng."
     Mãn Thần im lặng nhìn cô bé. Một lúc sau, bà bật ra hai tiếng" Được lắm!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net