Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Nhược Duy tươi cười đi vào trong phòng bếp, lập tức thay đổi vẻ mặt.

"Bây giờ là anh sợ cả nhà không biết anh đang rửa chén sao?" Cô nhỏ giọng chất vấn anh, ngoài việc giận anh tay chân vụng về, còn lo lắng anh nếu làm vỡ bát đĩa sẽ bị đứt tay.

Thật không nghĩ đến anh ngay cả rửa cái bát cũng không làm nổi, người đàn ông này làm việc nhà thật sự rất kém nha!

Trác Diệu Bang cười đến vô tội, cũng không có ý định muốn làm cho người khác chú ý đến anh.

Cô nhìn đến tình huống bi thảm phía sau anh, lại càng kinh hô: "Trời ạ, rốt cục anh dùng bao nhiêu nước rửa chén vậy?"

"Chính là từng cái bát đĩa đều đổ một chút..." Anh lùi lại một bước về phía cô giải thích.

Không cần anh giải thích, cô đã nhìn đến một loạt bát đĩa bị "giải quyết" này, suýt chút nữa té xỉu.

"Muốn rửa sạch sẽ thì dùng vải dưa chuột (chắc là miếng rửa chén) tương đối tiết kiệm, bát ăn cơm và chiếc đũa thì ngâm qua nước tốt hơn, còn như loại bát đĩa hoặc nồi dính nhiều dầu mỡ này trước hết cho vào nước nóng một chút, xử lý như thế này thì tốt hơn..." Cô giảng giải vài câu, tự mình làm một cách dứt khoát tương đối nhanh nhẹn, gọi anh mau đến một bên đi rửa sạch tay.

Cô đeo bao tay plastic, đem một đám bát đĩa phân tán thu hồi lại phân loại xếp tử tế, điều kiện tiên tiên quyết là không lãng phí nước rửa chén, có thể ngâm nước thì ngâm nước, tiếp theo cầm lấy vải dưa chuột rửa từng cái một, động tác thuần thục lại lưu loát.

"Hóa ra rửa chén cũng cần có học vấn." Anh nói như có điều cần suy nghĩ, cảm thấy vợ vừa đi vào phòng bếp có cảm giác chuyên nghiệp.

"Anh cho là làm việc nhà rất đơn giản, đảm đương vai trò bà nội trợ gia đình cũng rất nhẹ nhàng, không cần động não sao?" Cô vừa rửa chén vừa dạy bảo người khác, muốn anh đừng tưởng rằng làm bà nội trợ dễ dàng lắm, muốn quản lí tốt một cái nhà ngoài dùng não ra còn cần dùng tâm, còn cần có thể lực, cũng không thoải mái hơn so với đi làm, nhưng lại không có tiền lương mà lĩnh!

Trác Diệu Bang cười gật đầu, cảm thấy vợ nói cực kỳ có lý, trong quá khứ anh hưởng thụ thành thói quen, chẳng những không hiểu phải trả giá, còn luôn luôn phung phí sự đối xử tử tế của cô, đã xem nhẹ rất nhiều chuyện, nghĩ đến việc quan tâm là đương nhiên, cho nên bây giờ mới nhận quả báo, trong lòng thấy có lỗi với cô...

"Thật xin lỗi, anh biết trước đây anh đã xem nhẹ rất nhiều chuyện, cả ngày chỉ lo công việc, không để tâm đến em, bề ngoài thoạt nhìn rất dịu dàng, thật ra rất gia trưởng, lại ích kỷ, chuyện gì đều nghĩ đến bản thân trước hết, không đủ tôn trọng suy nghĩ của em, mới vừa rồi hại em bị ba mẹ giáo huấn, bây giờ lại hại em ở chỗ này rửa chén, anh thật sự là một người chồng thất bại."

Anh thật lòng thấy ân hận về tội trạng của bản thân, toàn bộ sự áy náy đều viết ở trên khuôn mặt phiền muộn, không cần cô mắng cũng biết bản thân làm sai rồi.

Khổ hình giày vò nửa tháng này, quả thật làm cho cuộc sống hàng ngày của anh khó khăn a!

Người đàn ông này đột nhiên một hơi đem khuyết điểm của chính mình đều kể ra hết, ngược lại làm cho cô không biết nên nói cái gì, muốn chế nhạo người khác có người tìm không được từ, nhưng lại cảm thấy lúc này lại nói anh thì giống như có chút quá đáng, hẳn là an ủi anh mới đúng.

Âm hiểm, anh thật đáng giận! Chuyện này hoàn toàn là lớn tiếng doạ người, bắt nạt cô dễ dàng mềm lòng thôi!

"Anh biết là tốt rồi." Cô nhìn anh một cái, chỉ có thể gạt bỏ câu nói rất không đủ sức mạnh này, ở trong lòng mạnh mắng bản thân vô dụng, dùng sức rửa rửa rửa.

"Anh biết, hơn nữa về sau anh sẽ sửa, cho nên em sẽ cho anh một lần cơ hội nữa chứ?" Anh ôm lấy cô, nhấn mạnh bản thân nhất định sẽ sửa đổi để làm lại bản thân, cố gắng hết sức để đạt tiêu chuẩn, chỉ cầu mong cô tha thứ một lần.

"Sẽ sửa mới là lạ, lần trước không biết là ai thừa dịp em không ở nhà mà tự ý vào." Cô đầu chuyển nha chuyển, cuối cùng nhớ tới một chuyện nên mắng anh, lúc được anh ôm vào trong ngực, ý nghĩ của cô không đủ sáng suốt, chỉ bị trái tim làm điều khiển.

Anh cười khẽ, nhớ tới một đêm tốt đẹp này...

"Anh có ấn chuông, là em không ở nhà, anh mới lấy chìa khóa mở cửa đi vào tìm người, hơn nữa đêm đó chúng ta không phải thật sự rất vui vẻ sao?"

"Anh... Không biết xấu hổ!" Cô giận dữ anh già mồm át lẽ phải, cảm thấy giật mình đối với trình độ không biết xấu hổ của anh.

"Đúng, anh không biết xấu hổ, chỉ cần vợ của mình." Anh ôm cô càng nhanh, sớm giác ngộ muốn tìm cô về sẽ không thể quá bận tâm vấn đề mặt mũi, mặt mũi là "vật ngoài thân", không so được với việc được ôm vợ.

"Buông ra!" Cô khẽ đẩy, muốn anh đừng làm cản trở việc rửa bát của mình, không nghĩ tới người đàn ông này còn có thể làm nũng! Cái đầu cao như vậy thế nhưng giống như khối bánh mật dính trên người cô, thật sự thật vô lại... lại có chút đáng yêu.

"Không buông." Chẳng những không buông, anh còn trộm hương trên mặt và cổ cô, môi đẹp khẽ dao động ở trên da thịt phấn nộn của cô, hưởng thụ cảm giác thoải mái cùng vành tai và tóc mai của cô chạm vào nhau.

"Diệu Bang..." Thật xấu hổ, bộ dạng này của anh, cô có biện pháp nào để làm việc a?

"Nhược Duy..." Anh cũng gọi tên của cô, gọi cực kỳ vui vẻ, hơn nữa giọng nói trầm thấp lại gợi cảm, quả thật giống như tán tỉnh cô.

"Anh như vậy người khác rửa chén thế nào?" Chịu ảnh hưởng của anh, ngữ điệu của cô cũng trở nên lại dịu dàng lại mềm mại.

"Em rửa của em, anh làm của anh... Chúng ta phân công hợp tác." Anh ái muội kề tai cô nói nhỏ, ở bên tai cô nói nhỏ dịu dàng, một tay trèo lên của cô bộ ngực, một tay thăm dò xuống dưới...

"Anh làm cái gì! Ba mẹ em đều ở bên ngoài." Cô kinh hô sự lớn mật của anh, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm đó hai người ở trong phòng bếp làm qua chuyện đó, mặt đỏ tới mang tai muốn đẩy ra anh.

Sự tình mắc cỡ chết người này nếu lặp lại ở trong này—— không được, cô chỉ tưởng tượng mà tim đập cũng phải ngừng!

Chẳng qua trái tim của Trác Diệu Bang lại cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa lại lớn gan, da mặt dày.

"Vậy em ngàn vạn lần đừng lên tiếng, bằng không hai chúng ta đêm nay có thể đều phải ở phòng khách phạt quỳ rồi." Anh đè thấp âm lượng, lấy giọng nói bướng bỉnh và mị hoặc lừa gạt cô cùng đùa dai, bàn tay to bướng bỉnh trêu đùa thân thể mềm mại của cô, đặc biệt chăm sóc tròn đầy trước ngực, tăng thêm kỹ xảo mà vuốt ve.

Anh vén lên váy của cô, cười yếu ớt không tiếng động, ngẫm lại ưu việt lớn nhất của việc cô đi làm đại khái chính là trang phục thuận tiện cho anh xuống tay tùy thời——

"Không thể." Tay cô còn dính bọt xà phòng, không thể làm gì khác đành co lên cổ, lắc lắc thân thể để chống cự hấp dẫn của anh.

"Hư." Anh ở bên tai cô thổ lộ hơi thở ấm áp, hai tay thò vào bên trong ve vuốt, dễ dàng mà chế trụ thân thể mềm mại của cô, đây là vì tốt cho cô, bởi vì cô liều mình giãy dụa như vậy chỉ biến khéo thành vụng, hại anh càng xúc động.

Ngón tay anh đẩy ra dây lưng trên eo cô, dọc theo bụng non mịn đi xuống, trực tiếp tiến vào vùng đất không chịu nổi khiêu khích của cô, dựa vào sự quen thuộc đối với cô, dễ dàng tìm được chỗ yếu ớt, chậm rãi tạo áp lực...

"Ách!" Cô thở gấp, mím môi, kinh ngạc anh thật có can đảm ở đây chạm vào cô như thế. Ở vách tường còn nghe được tiếng TV và tiếng mọi người trong nhà đang nói chuyện!

"Xin anh đừng như vậy." Cô nắm vào tủ bát bên cạnh, thấp giọng nhẹ dàng cầu xin anh mau dừng tay, thật sự cảm thấy thật khẩn trương cũng thật dọa người.

Anh cúi đầu nhìn chăm chú ánh mắt kiều khiếp (yêu kiều + khiếp sợ) của cô, khuôn mặt thẹn thùng đỏ hồng, thỉnh cầu gần như bất lực... Trong lòng rất thương tiếc, nhưng lại càng muốn bắt nạt cô nhỏ nhắn mềm mại kiều mị như vậy——

Anh tăng thêm lực đầu ngón tay, mang theo chấn động nhẹ nhàng, dẫn phát càng nhiều sóng gợn phiền lòng, từng vòng xao động thân thể quá mẫn cảm của cô, từ bụng dưới của cô vọt lên một trận sung sướng rất nhỏ.

"Ư..." Cô cắn môi, sợ bản thân phát ra một chút âm thanh hổ thẹn.

"Nhược Duy, anh thật sự rất yêu em... Rất nhớ em..." Anh hôn môi của cô, thuận thế nói hết tình ý cùng nhớ nhung trong lòng, không đành lòng thấy cô cắn đau bản thân, vì thế che lại cánh môi chịu khổ của cô, dịu dàng cuốn đi âm thanh nơi đầu lưỡi của cô, nhẹ mút triền miên, khiến trái tim của cô cũng đi theo phiêu phiêu đãng đãng, triền miên trong nụ hôn của anh như si như say, ý thức càng ngày càng hoảng hốt.

"Không..." Rốt cục lúc anh nhả ra, kháng nghị của cô đã trở nên mơ hồ không rõ, dường như mơ hồ thở gấp, càng chán ghét chính là cô phát hiện giữa đùi mình đã ướt át, mà bầu ngực thoáng trướng đau vẫn còn có chút khát vọng đụng chạm của anh, cách mấy tầng vải dệt vẫn là có cảm giác đối với âu yếm của anh...

Trời ạ, thật sự là mất mặt chết mất!

Anh nhìn vợ buồn rầu quay mặt, trong lòng có nỗi trìu mến và thích thú nói không nên lời, anh biết rõ mỗi loại phản ứng thẹn thùng của cô, cũng yêu dáng vẻ bất lực này của cô, bởi vì anh hiểu được việc này nói lên lòng của cô thông qua thân thể thành thật mà đáp lại cảm tình của anh, anh sủng ái cô vài phần, cô lại đáp lại với tươi ngọt ngang bằng, ở trong lòng anh hóa thành nước, chỉ thấy động tình mềm mại đáng yêu và xinh đẹp.

"Tin tưởng anh... Anh chỉ muốn cho em vui vẻ..." Anh chân thành tỏ tình, nỗ lực thực hiện coi vui vẻ của cô là quyết định ưu tiên, không muốn thực sự đoạt lấy vẻ đẹp của cô, mà là cố nén dục hỏa trong cơ thể, lấy ngón tay chen vào kính hoa nhẵn mịn hẹp của cô, vừa đè ép tiểu hạch đang rung động này, một bên ở trong mật kính nhẵn nhụi kia thong thả ra vào, dịu dàng lại tàn nhẫn mà uốn lượn vỗ về chơi đùa, khiêu khích ra càng nhiều mật dịch ẩm nóng, quấy trong cơ thể cô từng đợt vui thích...

"Ưm..." Cô khó có thể tự kiềm chế ở trong lòng anh nhẹ nhàng uốn éo, kiềm chế ngón tay của anh kéo theo khoái cảm tê dại dưới đùi, trước ngực còn có một sự đồng dạng khác để cho cô bị kích thích "khổ không thể tả", phối hợp luật dưới thân cùng nhau tiến hành.

Đến cùng đây là chân tình thông báo, hay là thật sự tra tấn cô? Lại nhấn vào một cái, hơn nữa không thể hô lên âm thanh bị đè nén, quả thật muốn đem cô đẩy vào tuyệt cảnh dục vọng...

"Tiểu Duy, có cần hỗ trợ hay không?" Từ ngoài phòng bếp truyền đến giọng nói của chị hai, bởi vì hai vợ chồng bọn họ biến mất có hơi lâu.

Cả người Lương Nhược Duy chấn động, toàn thân cứng ngắc, trong lòng lại càng khủng hoảng đến cực điểm! Nghĩ rằng nếu lúc này người nhà đi vào, rất có khả năng cô sẽ xấu hổ mà chết, bằng không hai mươi năm cũng không mặt mũi về nhà gặp hương thân phụ lão (ông bà thân thích họ hàng ở quê)...

"Không cần, chị hai, chúng em cũng sắp xong rồi." Trác Diệu Bang bình thản ung dung trả lời, không chỉ có giọng nói nghe qua không hề khác thường, ánh mắt nhìn cô còn càng thêm hưng phấn, giống như thật hưởng thụ dáng vẻ vô cùng khẩn trương này của cô.

"Được, vậy hai người nhanh chút, nếu không hoa quả đều sẽ bị chúng ta ăn sạch đó."

Lương Nhược Duy nhẹ nhàng thở ra, nhưng người đàn ông phía sau cũng không cho cô "thả lỏng" lâu lắm, tiếp tục giở trò đối với cô, tăng thêm động tác làm cho cô khẩn trương lại căng thẳng.

"Nghe thấy không? Chị hai bảo chúng ta nhanh một chút." Anh dán âm thanh ái muội lại tà khí vào bên tai cô, ngón tay lập tức triển khai thăm dò liên tiếp với tiết tấu nhanh kèm theo kỹ xảo điêu luyện mà tăng áp lực, bỗng chốc quấy rầy hô hấp, nhiễu loạn nhịp tim của cô.

"Nhanh mà chị hai nói không phải loại nhanh này đâu!" Dưới đáy lòng cô không phục mà reo hò, lúc mở miệng hít vào suýt chút nữa muốn thét chói tai...

"Ưm!" Trong miệng cô đột nhiên có thêm một vật, ngẩng đầu chống lại một gương mặt bất đắc dĩ.

Không có biện pháp, vì muốn thưởng thức thần thái mỹ lệ khi cô đạt tới cao trào, anh chỉ có thể đem cà vạt nhét vào trong miệng cô, đề phòng cô lên tiếng, việc này cũng là vì cô suy nghĩ!

Cô kinh ngạc vì hành động kinh người này của anh, miệng chứa cà vạt trên người anh, cảm giác háo sắc tình...

Nhưng còn không kịp phản ứng, dưới ngón tay của anh cuồng tứ co rúm cũng đã làm cho cô không có lựa chọn nào khác cắn cà vạt của anh——

"A ưm——" cô thét lớn một tiếng, ở một cỗ khoái cảm đột nhiên lên cao cấp tốc co rút lại, hấp nhanh ngón tay dài luật động của anh, rồi sau đó xụi lơ trong ngực anh, vô lực thở dốc.

Anh rốt cục vừa lòng thu tay lại, buông váy của cô, còn thật cố ý giở trò xấu làm cho cô nhìn thấy rõ ràng vệt sáng trong suốt dính ở trên ngón tay anh biểu hiện cô bị lấy lòng nhiều lắm sao tận hứng.

"Vợ, em vẫn là rất yêu anh đúng không?" Anh cười đến đắc ý.

Cô đỏ bừng lên nghiêm mặt, nghĩ đem chính mình nhét vào bát mang đi.

Chẳng qua bởi vì khó khăn rất cao, cô chỉ có thể phủ nhận ngoài miệng nói: "Mới không có, cái kia là phản ứng sinh lý."

"Phải không? Anh đây lần sau lại đổi một loại phương thức khác, nhất định sẽ cho em thấy được dụng tâm của anh." Anh không sợ suy sụp mà cười khẽ, trong đầu đã có rất nhiều lý tưởng được lập nên.

"Hắc hắc, vợ em cứ tiếp tục mạnh miệng đi..."

"..." Cô giật mình nhìn khuôn mặt đẹp trai, lại một mặt cười gian của người đàn ông kia...

Anh là ai vậy? Đến cùng là ai? Thế nào mới tách ra không đến hai tháng, người chồng thân cận của cô liền biến thành loại vô lại lưu manh này rồi! A...

"Anh đừng đi lại, đứng ở nơi đó là tốt rồi." Cô mệnh lệnh người chồng "xa lạ" này đi góc đứng vững, không cho lộn xộn, xoay người nhanh chóng giải quyết xong một đống bát đĩa mới rửa được một nửa này, để tránh khiến mọi người nghi ngờ.

Hai vợ chồng trở lại phòng khách ngồi xuống, anh cả lập tức phát hiện không thích hợp, thẳng nhìn chằm chằm Trác Diệu Bang xem.

" Cà vạt của cậu đâu rồi?" Rõ ràng vừa mới bắt tại trên cổ, hiện tại lại rỗng tuếch.

"Vừa mới không cẩn thận dính vào nước, làm ẩm rồi." Anh vỗ vỗ túi, tỏ vẻ thu lại rồi.

Ẩm! Do mẫn cảm cùng xúc động, Lương Nhược Duy ngượng ngùng giật mình, khiến cô trái tim đột nhiên nhảy lên.

"Ngươi bình thường nhất định không ở làm gia sự, có khiếm tôi luyện." Anh cả cười phỏng đoán.

"Đương nhiên rồi, em rể là đại thiếu gia, đâu cần bản thân động tay làm chuyện nhà." Chị hai cũng cất lời trêu chọc em rể, tầm mắt chuyển qua mặt em gái——

"Tiểu Duy, mặt em sao lại đỏ?" Vốn định gọi cô ăn táo, nhưng thấy mặt cô so với quả táo còn đỏ hơn.

"Ách! Có... Có sao? Đại khái là thời tiết có chút nóng..." Cô quạt gió giả ngu, vờ xác nhận thời tiết nóng.

"Nói cái gì, tin tức mới báo hiện tại nhiệt độ không khí đại khái chỉ có mười hai độ." Mẹ Lương lập tức phản bác lời con gái, cảm thấy cô có phải hay không "Thái Thượng phát hỏa."

"A! Chắc là do... Bởi vì con mới rửa chén..." Cô càng nói càng chột dạ, nhìn lên tấm biển trên tường, lại liếc trộm người đàn ông bên cạnh...

Đều là anh! Hôm nay luôn luôn hại cô có miệng khó trả lời, nói dối liên thiên, quẫn bách đến nỗi không ngẩng đầu lên được rồi.

"Mẹ thấy con kết hôn xong thật hạnh phúc, nhất định cũng rất ít làm việc nhà, rửa cái bát cũng làm lâu vậy." Mẹ Lương cho rằng con gái là do bỗng chốc rửa nhiều bát, nói chuyện mới có chút không kịp thở.

"Sẽ không, Nhược Duy việc nhà làm được tốt lắm, đem nhà của chúng con sắp xếp ngay ngắn trật tự, cái này đều phải cám ơn ba mẹ dạy đúng cách, con mới có hạnh cưới được một người vợ tốt như vậy." Trác Diệu Bang rốt cục có chút lương tâm nhảy ra giúp cô nói chuyện, bất quá khi nói cũng làm luôn hành động, ôm cô bả vai lại nắm tay cô, bộ dạng cùng cô tương thân tương ái.

"Đâu có, đứa nhỏ Tiểu Duy này vốn rất nhu thuận hiểu chuyện." Ba Lương vẻ mặt kiêu ngạo, cười không khép miệng.

Trác Diệu Bang một lát giúp ba vợ rót trà, một lát lại cùng vợ bổ cam, một lát cùng anh cả tán gẫu tin tức thời sự, quay đầu còn có thể cùng mẹ vợ và chị hai chia sẻ kinh nghiệm mang thai, quả thực so Lương Nhược Duy còn hữu dụng hơn.

Đợi đến ba Lương phát xong bánh ngọt sinh nhật, địa vị của cô càng tỏ rõ ở sau chồng mình——

"Ba, bánh ngọt của con không có dâu tây." Cô làm nũng giả bộ giận ba Lương, năm trước ba Lương đều sẽ đem miếng bánh ngọt nhiều dâu tây nhất cho cô, hôm nay lại cho Trác Diệu Bang.

"Anh cho em." Trác Diệu Bang đem bánh ngọt trên mặt phủ đầy dây tây cho cô.

"Con có con rể là đủ rồi." Ba Lương cười hề hề nhìn con gái, người một nhà đối với này khiêm cung hữu lễ, săn sóc hay nói khiến ông cực kỳ vừa lòng.

Lương Nhược Duy nhếch miệng, không đưa ra bình luận, cúi đầu ăn bánh ngọt...

Được rồi, cô thừa nhận bản thân đối với anh đêm nay cũng thật vừa lòng, cô thích như vậy cùng anh vai kề vai ngồi cùng một chỗ, nghe anh nói chuyện, cũng thích trong mắt anh có cô, nhớ được cô ở bên người anh, hiểu được cảm giác quan tâm của cô dối với anh.

Có thể lại tin tưởng anh một lần sao? Cô cắn dâu tây trong chua có ngọt, tầm mắt lại lặng lẽ chuyển qua trên người anh...

Đáp án rõ rành rành, bởi vì lòng của cô kỳ thực chưa bao giờ rời xa anh, cho tới nay đều rất muốn tin tưởng anh xứng đáng để cô yêu, sẽ không phụ tấm chân tình của cô.

Cho dù từng để cho cô tan nát cõi lòng, anh vẫn là người đàn ông duy nhất có thể làm lay động trái tim cô, có lẽ cô cũng lưu luyến không muốn buông...

Điểm ấy, chính cô cũng không có cách nào thay đổi!

Chín giờ sáng thứ bảy, Lương Nhược Duy lại bị chuỗi tiếng chuông quen thuộc đánh thức, vươn tay với di động——

"Alo."

"Dậy chưa?" Giọng nói của Trác Diệu Bang nhẹ nhàng, nghe được ra anh mười phần tinh thần phấn chấn, tinh thần no đủ.

"Bị anh đánh thức rồi." Cô lười biếng trả lời, âm thanh có mang một chút giọng mũi đáng yêu.

"Thật có lỗi, hôm nay em có bận gì không?" Anh nghĩ đến dáng vẻ vợ lười nhác ru rú ở trong chăn lúc này, tinh thần rất tốt rồi.

"Làm gì?" Cô híp mắt hỏi.

"Chúng ta đi hẹn hò."

"Hẹn hò?" Cô trợn mắt, rõ ràng bị hai chữ này hấp dẫn.

"Đúng, anh đang dưới tầng, xuống dưới nhanh đi."

Dưới tầng? Cô lập tức nhấc chăn lên nhảy xuống giường, trong không khí lạnh lẽo chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống xa xa, thật sự nhìn thấy xe của anh đứng ở ven đường.

"Em... Hôm nay còn có việc phải làm." Tuy rằng lòng tràn đầy vui mừng, nhưng lập tức đáp ứng anh thì dường như rất mất mặt.

"Chuyện gì?"

"Thì... rất nhiều việc." Cô nói bừa, nhất thời cũng không nhớ ra bản thân có chuyện gì có thể làm.

"Vậy anh chờ em, em cứ từ từ hãy đến." Anh dịu dàng mà tỏ vẻ sẽ đợi đến lúc cô rảnh mới thôi.

"Cái gì..." Cô chu miệng nhìn chằm chằm di động bị cắt đứt, nghĩ rằng lúc này anh hẳn là phải nói thêm chút gì nữa đến khi cô chịu mới đúng, làm sao có thể cứ cắt đứt như vậy chứ?

Haiz, không có nghị lực!

Cô để điện thoại di động xuống, lại chui vào trong chăn lần nữa, quyết định anh muốn chờ thì cho anh chờ đủ, cô mới không thèm để ý...

Muốn là suy nghĩ như vậy, nhưng mà thân thể của cô lại dường như có ý thức theo một đầu chăn khác leo ra, đi vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa ngâm nga, trong đầu đã xuất hiện một tủ quần áo được mở ra, nhìn bộ trang phục thích hợp nhất để đi ra hẹn hò...

Không có biện pháp, thử hỏi có người phụ nữ nào sẽ không chờ mong cùng người đàn ông mình yêu đi du lịch, không vì thế mà cảm thấy vui vẻ chứ...

Vậy thì mặc áo lông màu đỏ được rồi, được!

Hai mươi phút sau, cô đi ra khỏi cao ốc, Trác Diệu Bang lập tức xuống xe đón chào, thay cô mở cửa xe.

"Nhanh như vậy đã hết bận rồi hả?"

Cô nhìn vẻ mặt muốn cười nhưng không dám cười này của anh, không tin anh sẽ thật sự cho rằng cô có việc bận rộn đâu, còn cố ý hỏi cô như vậy... Thật đáng ghét!

Cô mặc kệ, không để ý anh mà tiến vào trong xe.

Anh cười ra, cảm thấy dáng vẻ vợ anh khẩu thị tâm phi cũng làm cho anh thích, thật đáng yêu!

Trở lại chỗ sau tay lái, anh giao cho cô một tờ giấy.

"Em xem xem." Anh thận trọng xem xét vì buổi hẹn hò hôm nay lên kế hoạch kỹ càng, sống phóng túng chu đáo, sánh ngang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net