Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm ở sa mạc đã 3 ngày trôi qua

Trận bão vừa kết thúc Cố Thần đã đến nhất quyết không rời đi , ai khuyên cũng không nổi , anh không biết có thể làm gì hơn chỉ điên cuồng dùng tay tới từng lớp cát , anh mong nhiệm màu xảy ra , Tiêu Nhu còn ở đây , anh cần cứu cô chắc Tiểu Nhu đang sợ lắm 

Cố Thần điên cuồng rồi thẫn thờ như người mất trí , đã bao lần anh nói với bản thân phải lý trí lại , nhưng vô vọng trước mắt 

'' CỐ THẦN ''  Là Cố Lập Trung , ông đã nghe con trai mình vì tìm con bé đó mà thần trí điên đảo , thiết nghĩ Cố Thần sẽ nản nhưng không ngờ 3 ngày qua Cố Thần vẫn ở lỳ trong sa mạc không màng sức khỏe bản thân , là cha sao ông có thể trơ mắt nhìn con trai mình suy sụp 

Cố Thần không trả lời , anh không nghe lọt lời Cố Lập Trung , bên tai chỉ có âm thanh Tiểu Nhu đang gào thét  chắc cô đang sợ hãi lắm , mắt mờ đi , đã 3 ngày Cố Thần chỉ uống nước cầm hơi liên tục vật lộn trong sa mạc ý chí vẫn còn đó nhưng cơ thể không chịu được , đầu óc quay cuồng hiện ra ánh mắt Tiểu Nhu nhìn anh chăm chú còn đọng nước sau đó là một mảng đen 


Cố Lập Trung nhìn anh ngã xuống vội chạy lại , lòng ông đau xót , nảy sinh hận với Tiểu Nhu , tất cả tại cô mới khiến Cố Thần ra nông nỗi này , ngày ấy đáng ra Cố Thần quỳ gãy chân ông cũng nhất định không để hai người có cơ hội , nếu có thể ..ông nguyện làm mọi cách để Cố Thần quên đi mảng kí ức này ..............

--------------------------------------

Trời mưa to 

SẦM SẦM

'' aaaaaaaaa'' Tiểu Nhu bừng tỉnh , tiếng sấm bất ngời quá lờn Tiểu Nhu ngồi dậy cả người toàn mồ hôi , cô cảm thấy họng mình rất nóng đầu lại đau hẳn là phát sốt rồi 

Nhìn quanh phòng không thấy Đại Nghĩa đâu chỉ nhớ anh nói sẽ quay lại , có lẽ cô ngủ quá say nên anh không đánh thức , đau đớn trên cơ thể lại gợi Tiểu Nhu về Cố Thần cô nhớ anh da diết , không biết Đại Nghĩa nói với anh rồi bao giờ anh đến đón mình , muốn đứng lên đi tìm Đại Nghĩa hỏi chuyện thì phát hiện cửa bị khóa 

Tiểu Nhu có chút thất vọng , không ngờ Nghiêm Đại Nghĩa này cũng quá chu đáo , còn lo mình không an toàn liền khóa cửa lại , nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tối Tiểu Nhu muốn gọi vọng ra cho Đại Nghĩa nhưng nghĩ chắc giờ anh đang nghỉ ngơi mình không nên làm phiền , dù gì cũng ở qua đêm nay có gì mai hỏi 

Nằm lại giường Tiểu Nhu cảm thấy rất bất an , cả cơ thể như có kiến bò qua , cô đắp thêm chăn vẫn không ngăn được cảm giác rợn gáy , Tiểu Nhu ghét khi mình thấy vậy , nó như thể một giác quan của cô mỗi khi tai họa sắp ập đến . Tiểu Nhu chùm kín đầu " Cố Thần anh ấy sắp đến rồi , mình sẽ ổn ..mình sẽ ổn '' Cố Thần như liều thuốc , gọi tên anh tin rằng anh sẽ đến phần nào đẩy lùi bất an , Tiểu Nhu nhắm mắt lại ...trước khi thiếp đi cô cảm nhận một bàn tay chạy dọc sống lưng mình , rất sống động nhưng cô không thể cử động tự cho là mơ Tiểu Nhu cũng không thể mở mắt 

---------------------------------------



'' Anh yêu ~'' giọng nữ ngọt khé , nghe lả lơi cũng như cách ả đang cuốn lấy người Nghiêm Đại Nghĩa 

Nghiêm Đại Nghĩa kéo ả sát lại , tay lướt trên mái tóc ả trượt xuống vùng ngực , ánh mắt hắn ánh lên tia quỷ dị 

'' Mỹ Ngọc lần cuối anh phẫu thuật cho em đã bao lâu rồi '' 


'' đã 5 năm  , lâu quá rồi anh yêu  '' cuối câu gọng điệu còn nũng nịu , ánh nến soi lên càng rõ gương mặt kì dị của ả 

hốc hắc lồi lõm , một con mắt bị hỏng cả màu trắng xóa trông đến đáng sợ , nhưng ánh mắt Nghiêm Đại Nghĩa nhìn ả đầy yêu chiều , khóe mắt có chút gì đó rất đau xót 

8 năm trước khi Nghiêm Đại Nghĩa còn là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ mới vao nghề , không có kinh nghiêm lại không quan hệ Nghiêm Đại Nghĩa không xin được vào viện thẩm mỹ nào đành vay tiền Mỹ Ngọc người yêu hắn mở một phòng thẩm mỹ nhỏ trong ngõ , phòng thẩm mỹ nằm trong ngõ nhỏ dù bao công sức quảng cáo của Ngiêm Đại Nghĩa vẫn chẳng thu hút được ai , một lần Nghiêm đại nghĩa đi qua ngõ một trường đại học liền thấy một bé sinh viên ngồi khóc vây quanh là bao đứa hết ném thịt lại ném sốt vào cô bé đó , Nghiêm Đại nghĩa liền ra tay ngăn cản , bé sinh viên vì cảm động liền xin số điện thoại Đại Nghĩa hai người thường xuyên liên lạc đến khi cô bé đó biết Nghiêm Đại Nghĩa là bác sĩ thẩm mỹ thì ngỏ lời muốn thẩm mỹ mà không có đủ tiền , nói chuyện lâu ngày Nghiêm Đại Nghĩa cũng có cảm tình với cô bé hơn nữa bàn với Mỹ Ngọc thì cô khuyên anh nên làm miễn phí cho bé sinh viên đó , thành công rồi dùng bé sinh viên đó làm công cụ quảng cáo 

Suy nghĩ mấy ngày Nghiêm Đại Nghĩa liền đồng ý với bé sinh viên , tiền thuê nhà anh đã nợ mấy tháng hơn nữa vay tiền Mỹ Ngọc bao lâu cũng không trả cô được một đồng chỉ còn cách theo ý cô lợi dụng bé sinh viên này làm công cụ quảng cáo cho mình 

Nhưng việc đã chẳng thành công , thiếu kinh nghiệm lại làm phẫu thuật một mình chỉ có Mỹ Ngọc đứng bên đưa dụng cụ hơn nữa lại là phẫu thuật gọt hàm , Nghiêm Đại Nghĩa đưa dao sai bé sinh viên đó cứ vậy mà mất máu tới chết 

Quá trẻ để gánh trách nhiệm , Mỹ Ngọc trấn tĩnh Nghiêm Đại Nghĩa rồi tự tay gói xác cô bé đó lại Nghiêm Đại Nghĩa cuống lên điên cuồng khóc , chỉ toàn nói lời từ biệt Mỹ Ngọc liền cho Đại Nghĩa một cái bạt tai

'' anh tỉnh lại đi Đại Nghĩa , đây là sự cố anh còn tương lai phía trước , còn có em anh đừng lo chẳng phải bé sinh viên này nói là bí mật làm không nói với ba mẹ hay sao , ai biết chứ việc đã lỡ rồi giờ ta giấu nó đi đến nơi khác sống , ta cùng làm lại ..được không anh '' nhìn Mỹ Ngọc khóc lóc Nghiêm Đại Nghĩa cũng đau lòng , từ lúc yêu Mỹ Ngọc anh không cho được cô cái gì , giờ còn nợ cô một mối tiền , nợ cô thanh xuân , nợ cô hạnh phúc , anh muốn đầu thú nhưng không thể đành cùng Mỹ Ngọc đem cái xác thật xa , bàn bao lâu cuối cùng chọn sa mạc phía nam làm nơi hủy xác 

Người tính không bằng trời tính , bé sinh viên đó không nói với ba mẹ nhưng đã nói với cô bạn thân , gia đình tìm hoảng loạn cô bạn thân đó lại cho lời khai khiến cha mẹ cùng chị gái bé sinh viên đến phòng thẩm mỹ của Nghiêm Đại Nghĩa , đó là 2 ngày sau khi hủy xác , Nghiêm Đại Nghĩa cùng Mỹ Ngọc quyết định tối sẽ lên xe bỏ trốn đến nơi khác thì gia đình nạn nhân đến hỏi , Mỹ Ngọc vốn có tội càng giật mình liền cãi nhau quyết liệt chỉ không ngờ chị gái bé sinh viên mang theo một chai axit lúc tức giận đã hất trọn về phía Mỹ Ngọc , Đại Nghĩa đứng sau tránh không nổi cũng bỏng một bên chân , chưa bao giờ tức giận đến thế hắn với lấy cây sào trong nhà , một lúc mà ba mạng người trong tay hắn ra đi , dấu vết đấu tranh của nạn nhân lưu đầy trên cơ thể hắn , lúc đó ánh mắt hắn thay đổi không còn là Nghiêm Đại Nghĩa ngày trước , hắn không sợ giết người nữa , con thú trong hắn xổng ra không ai ngăn lại 

Biết không thể nán lại lâu , sơ cứu cho Mỹ Ngọc , Đại Nghĩa liền mang ả đi cùng ba cái xác , vẫn hủy chỗ cũ chỉ khác hắn lấy da thịt người chị của bé sinh viên cấy cho Mỹ Ngọc , cố gắng lắm cũng chỉ cấy được vùng ngực đến bụng 

Con người rất đáng sợ làm việc xấu lần một ắt hẳn có lần hai , đến nơi mới sinh sống , có bà hàng xóm cãi nhau với Mỹ Ngọc chê ả có gương mặt kinh tởm  , Đại Nghĩa liền giết bà ta dùng da thịt bà ta cấy vùng cổ cho Mỹ Ngọc 

Trên một thân thể mang da thịt của ba người màu sắc cảm giác đều không giống nhau 

Cũng có ngày một nhóm người đến sa mạc liền phát hiện mấy thi thể vội báo công an , nhưng xác bị hủy quá nhiều chỉ xác định được danh tính hơn nữa lúc đó đất nước đang khủng hoảng vụ việc liền bị xếp lại vì không ai báo án thêm nữa 

Vụ việc đưa lên báo mạng ,  không còn ai đến sa mạc đó nữa

Vì thế Đại Nghĩa liền đưa Mỹ Ngọc vào vùng cận sa mạc , dựng một căn nhà , sống ở đó chính là an toàn nhất , không còn ai đến đây , vụ việc cũng bị quên lãng , nhưng Đại Nghĩa không ngày nào sống yên , mỗi lần thấy Mỹ Ngọc lòng lại đau đớn áy náy , hắn nợ Mỹ Ngọc quá nhiều 

Đến một ngày thông báo có bão cát , Nghiêm Đại Nghĩa vội ra kiểm tra bẫy xem có bắt được con thú nào không sợ cát sẽ vùi mất thì phát hiện Tiểu Nhu 

Bàn tay Nghiêm Đại Nghĩa run lên , Mỹ Ngọc cần một khuôn mặt mơi 

.............................

huhu xin lỗi các bạn TnT lâu lắm mình mới ngoi lên , tại mới có một dự án làm bận quá nên không chuyên tâm viết truyện được , không biết giờ có ai đọc truyện nữa không hay quên mh rùi TnT <3 các bạn đọc vui vẻ rùi vote cmt nha , nhớ quá <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net