chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ lúc Cố Thần vứt bỏ mình Ngư Mã cứ ngồi gần cổng rất lâu , cho đến khi cả người đều tê dại mới nhấc bước đi , đi một đoạn đường dài trong vô định nước mắt bất giác rơi , lúc cậu hiểu mồ côi là gì cũng không đau khổ bằng lúc này , cậu đã quá quen việc không có ai là chỗ dựa cho đến khi gặp Cố Thần , tuy cậu đã sai khi nói dối anh nhưng cậu không phục , nuôi một con chim trong lồng quá lâu thả nó đi nó sẽ mất bản năng hoang dã vốn có cũng không thể tự sinh tồn chẳng khác nào Ngư Mã bây giờ

Bàn chân khựng lại

Nếu giờ Cố Thần đã không cần mình , mình cũng không còn chỗ về , chi bằng kết thúc tại đây

Ngư Mã quay đầu chạy nhanh về phía nam , nếu đã vậy cứ để chính mình kết thúc nơi đó coi như trả một phần nợ cho Cố Thần

đường vào sa mạc vẫn ngoằn ngoèo như vậy , đi một lúc liền lạc hướng , con người suy cùng vẫn có bản năng , thật sự lạc rồi Ngư Mã có chút hối hận , trời sế chiều gió mạnh hơn thổi cát cuồn cuộn ánh nhìn đường càng thu lại , cảm giác biết bản thân sẽ chết mòn thật đáng sợ

bụp RẦM

chỉ biết đang đi thì dưới chân rỗng một mảng sau đó cả cơ thể theo đà rơi xuống chân theo quán tính co lại tiếp mạnh với mặt đá rắc một tiếng , Ngư Mã đau đến tê tâm liệt phê không thể lên tiếng nước mắt trào ra không ngớt , đau đến độ Ngư Mã nghĩ mình đã ngất , giữ yên một lúc bình tĩnh lại bản thân vẫn tỉnh táo

Ngư Mã không dám cứ động chăn quặp sang một bền nhìn qua vô cùng hãi hùng kì dị , chắc chắn là gãy hẳn ra rồi , muốn sơ cứu cho bản thân mà nhận ra đây là bẫy động vật không gian nhỏ hẹp càng động càng hại chỉ có thể nắm chặt tay run rẩy

'' đây là quả báo sao ? ông trời người thật không công bằng , đằng nào cô ta cũng chết vùi nếu tôi không nói dối một mạng người nữa cũng sẽ ra đi , vậy tại sao , TẠI SAO tôi lại là người có tội phải hứng chịu những đau khổ này , tôi không phục ...kh..không phục '' nấc lên nghẹn ngào gào đến khản cổ Ngư Mã thấy mí mắt nặng trĩu khóc nhiều như vậy là lần đầu tiên trong đời dám chắc mắt đã sưng mọng lên , đi lâu khóc nhiều cả người liền khô khốc còn đáng sợ hơn cả chết , nếu có thể Ngư Mã mong mình chết luôn còn hơn chết mòn vì khát

biết là vô nghĩa nhưng Ngư Mã vẫn kêu lên mong rằng ai đó sẽ nghe thấy

đã kẹt bên dưới rất lâu , trời tiến nhá nhem , chân hoàn toàn mất cảm giác tay tê rân môi khô nứt

Mí mắt díp lại khi thấy mình sắp bỏ cuộc mặc số phận thì một ánh sáng lóe chiếu thẳng vào mắt , Ngư Mã kêu lên mắt xót hơi co giật

'' cậu ổn không '' Nghiêm Đại Nghĩa quyết định tối nay đi đào mộ để mai tiến hành cấy ghép xong sẽ vứt xác Tiểu Nhu thì thấy bẫy động vật của mình lại sập , tiến vào soi đèn thì ra là người

Nghe thấy giọng người hơn nữa còn là đàn ông Ngư Mã liều mình cử động tay khuy loạn xạ như sợ người đó sẽ đi mất

'' tôi bị gãy chân rồi , cứu tôi với , cứu tôi làm ơn '' cả buổi gào thét giờ cố nói giọng cũng vô lực , Nghiêm Đại Nghĩa vốn nghe không ra Ngư Mã nói gì nhưng thấy cậu ta khua loạn xạ cũng đủ hiểu liền lấy dây thừng trong túi ra quăng xuống

'' nắm lấy , tôi kéo cậu lên ''

Di chuyển một chút đau đớn truyền lên Ngư Mã ngã khụy xuống thấy phần chân lủng lẳng đến độ có thể buộc thắt nút được , phần thịt dưới anh đèn hiện lên tím tái mà bệch ra lạnh toát , nhưng đây là cơ hội duy nhất để được sống Ngư Mã cắn chặt môi nắm lấy sợ dây , có thể nhận thấy lực người kéo rất mạnh không lâu Ngư Mã đã bám được đất cào vội đến bật móng tay , đến khi cả cơ thể nằm trên mặt đất cậu mới thở ra được một hơi , quá đáng sợ có lại cái mạng rồi giờ Cố Thần có đòi giết e là cậu sẽ chạy

'' cảm ơn anh '' dù đau lắm nhưng người ta đã cứu Ngư Mã cũng thều thào được một tiếng cảm ơn

Lúc kéo lên nhìn rõ Ngư Mã rồi Đại Nghĩa có chút vui mừng , tuổi cậu ta không chênh hắn là mấy , đã bao lâu nay hắn luôn mặc quần dài để che đi vết bỏng axid dưới chân giờ thì có lẽ sắp chấm dứt rồi , phẫu thuật cho Mỹ Ngọc mấy lần cũng có chút căn bản đã đến lúc hắn nghĩ đến bản thân

'' không có gì , trời tối rồi giờ tôi cũng khó đưa cậu ra khỏi đây , hay là vào nhà tôi để sơ cứu sáng mai tôi đưa cậu về '' Đại Nghĩa vừa nói vừa thu dây lại

'' được , phiền anh rồi '' Đại Nghĩa tiến lại dìu Ngư Mã , Ngư Mã vô lực hoàn toàn dựa hết vào Đại Nghĩa kéo đi

'' có phải nghịch ngợm nên mới lạc vào đây không " Hắn muốn thăm dò chút thân thế của Ngư Mã

'' cũng có thể cho là vậy , à đúng rồi anh là...''

'' Nghiêm Đại Nghĩa , gọi tôi Nghĩa caca cũng được ''

'' tôi là Ngư Mã ,Nghĩa caca hay lắm tên rất phong độ như anh vậy rất có khít chất rất đàn ông tên tôi nghe ra làm trâu làm ngựa thật vô dụng '' câu cuối có chút nghẹn lại , đúng là cậu vô dụng chết cũng không dám , cậu xứng đáng cho người ta khinh bỉ

Nghiêm Đại Nghĩa nghe giọng liền biết Ngư Mã có chuyện buồn mới nghĩ quẩn vào đây , rõ ràng là thông tin có lợi cho hắn , thầm cười trong lòng con người giờ đây thật ngây thơ nói chuyện với người lạ không chút phòng bị , haha là các người tự chuốc lấy đừng trách tôi tàn độc

......................................

Dạo này có mấy bạn nhắn tin bảo mình sao không cho spanking đi đợi lâu lắm rồi , thì mình muốn nói phần giới thiệu mình ghi : có spaking và h chứ không ghi truyện spanking và h nên không phải chap nào hay 1-2 chap là có spanking với h , cá nhân mình thích spanking nhưng truyện mình muốn thêm cốt nhiều yếu tố khác spanking là món ăn kèm không phải chính <3 yên tâm là sẽ có spaking nha nhưng mình mong mấy bạn hiểu rõ bản chất truyện mà mình hướng tới <3 các bạn đọc vui vẻ vote cmt ý kiến cho mình có thêm động lực nha cảm ưn các bạn là lý do và động lực mình được viết như một niềm đam mê <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net