Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Buổi trưa hôm đó, ông bà Nhạc và cả Diệp lão đều ở nhà Diệp Hạo ăn cơm. Thím Trương đã mua sẵn nhiều thức ăn từ hôm qua rồi, sáng nay chỉ có việc đi mua thêm ít thức ăn tươi sống nữa là đủ, Diệp Hạo nhận nhiệm vụ chở thím Trương đi mua.

Lúc này đây, bà Nhạc và thím Trương đang ở trong bếp nấu ăn với nhau, Nhạc Ân thì ôm con Gấu ngồi trên ghế nói chuyện líu ríu với bà Nhạc. Còn ba người đàn ông thì ngồi ngoài phòng khách đánh cờ.

Diệp lão rất thích đánh cờ tướng, hồi nhỏ cũng thường xuyên chơi với ông Nhạc, nhưng từ khi lên thành phố này làm ăn thì không hề đụng tới, vậy mà những ngày ở nhà ông Nhạc được dẫn đi đánh cờ, tay nghề vẫn không tệ, dường như còn đánh hay hơn trước, khiến cho mấy ông bạn của ông Nhạc khá là kính nể, Diệp lão càng hứng thú bừng bừng, rảnh rỗi là đem bộ cờ ra so tài với ông Nhạc. Ông Nhạc thì ngày thường vốn nho nhã, chỉ có mấy cái thú vui này làm bạn, nên đương nhiên cũng yêu thích,thế là bạn cứ đem bàn cờ ra là ông tự động xếp cờ không cần hỏi nhiều.

Hai lão ông ngồi nhíu mày lẳng lặng so tài, thỉnh thoảng nhấp ngụm trà do Diệp Hạo ngồi bên cạnh rót cho. Diệp Hạo lúc này ngồi im lặng nhìn bàn cờ, tuy không biết đánh nhưng nhìn một lúc cũng biết cách đánh, cũng thấy khá thú vị.Khung cảnh trong phòng khách im ắng, giọng trẻ con của Nhạc Ân vang lên

" Andy, làm gì? "

Diệp Hạo quay lưng thấy Nhạc Ân đang ôm con Gấu đi về phía anh thì mĩm cười kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, đưa tay lên miệng ý bảo im lặng rồi mới ghé đầu đến bên tai Nhạc Ân hỏi nhỏ

" Sao ra đây, không nói chuyện với bà nữa sao?"

Nhạc Ân nghe Diệp Hạo nói nhỏ bên tai, nháy nháy mắt, không hiểu tại sao Diệp Hạo lại như vậy, nhưng nhanh chóng học hỏi ghé sát tai Diệp Hạo, cũng nói nhỏ nhỏ

" Bà bảo có dầu mỡ, không cho ngồi gần a... ra ngồi với ông... " nói xong chớp chớp mắt đưa tai lên chờ Diệp Hạo nói tiếp

Diệp Hạo nhìn động tác của Nhạc Ân lắc đầu cười, phải cố nhịn xuống mới không hôn lên cái má hồng hồng đang đưa tới kia, lại ghé tai cô nói

" Ừ, vậy ngồi đây với anh, nhưng hai ông đang đánh cờ, Ân Ân ngoan ngoãn ngồi xem được không?"

Nhạc Ân đưa mắt nhìn qua bàn cờ một cái, mới híp mắt gật gật đầu ý bảo là đã biết rồi, biết vì sao Diệp Hạo lại nói nhỏ thế này rồi. Xong xuôi cũng ngồi im lặng xem cùng Diệp Hạo

" Cô ấy rất hạnh phúc " Thím Trương đang chiên cá nói với bà Nhạc đang đứng bào cà rốt bên cạnh

Bà Nhạc ngẩng đầu mĩm cười gật gù:" Diệp Hạo thật tốt, cả thím Trương nữa " bà nhìn thẳng thím Trương, chân thành mà nói:" Cám ơn thím đã chăm sóc Tiểu Ân "

" Ha ha, cô ấy đáng yêu như vậy, tôi chăm sóc cô ấy rất vui vẻ, có khi không có cô ấy, tôi cũng buốn lắm ấy " thím Trương nghe bà Nhạc cám ơn cả trăm lần rồi, nên không khách sáo mà nói " không sao " gì đó nữa, giờ đây như hai người bạn mà nói chuyện. Bà đúng là làm công lấy tiền, nhưng ở với Nhạc Ân một thời gian, bà thực sự chăm sóc cô như con gái của mình vậy, đó là tình cảm yêu thương thực sự.

" Nó nói nhiều thật, hồi đó, lâu lắm nó mới nói một tiếng " Bà Nhạc hứng khởi trò chuyện

" Nhờ cậu Diệp Hạo cả, ở với tôi cô ấy cũng ít nói lắm, aiz, đúng là phân biệt đối xử a " Thím Trương giả vờ khinh thường cô ngốc nhỏ

" Haha, tôi và ông nhà tôi cũng ghen tỵ lắm ấy chứ, thật là đúng mà, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, chỉ toàn lo cho chồng " Bà Nhạc tủm tỉm đùa lại, quên mất là ngày trước còn sợ cháu rể hắt hủi cháu mình, cháu mình không lo được cho chồng này nọ...

Nhà bếp ngay bên cạnh phòng khách, tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ không to nhưng vẫn đủ để mấy người trong phòng nghe rõ, ông Nhạc và Diệp lão nghe thấy bật cười nhìn sang hai vợ chồng trẻ, vậy mà Diệp Hạo vẫn không biểu tình thản nhiên bưng ly trà uống, còn Nhạc Ân càng không biết gì, chăm chú nhìn bàn cờ, mãi vẫn chưa thấy ông mình đi tiếp a.

Ván cờ đã đi vào giai đoạn ác liệt, Diệp lão và ông Nhạc đều nhíu mày híp mắt, vòng hai tay trước ngực suy nghĩ thế cờ. Hai người đánh cờ khá cân sức, nên mỗi trận đều là một trận chiến khó phân thắng bại. Diệp Hạo cũng chăm chú nhìn vào bàn cờ, không rõ biểu tình là đang suy nghĩ về ván cờ hay là chỉ nhìn như vậy mà thôi, còn Nhạc Ân mới đầu bặm môi lại, sau dần dần cắn môi mình, mũi cũng chun lại, làm mặt quỷ, cuối cùng không chịu được nữa bất mãn nói với Diệp lão

" Ông, ông, đi con này nè, không thua, không thua... "

Ba người đàn ông ngay lập tức nhìn qua Nhạc Ân lúc này vẫn đang chỉ tay vào con pháo.

Ông Nhạc há hốc miệng, ông đang dồn Diệp lão vào thế bí, ông cũng nhìn thấy con đường thoát, chỉ chờ đợi Diệp lão sa bẫy. Diệp lão nhíu mày nhìn vào con pháo Nhạc Ân chỉ, chợt ngẩng đầu tròn mắt nhìn Nhạc Ân ngạc nhiên vô cùng, ông tìm mãi mới ra được hai con đường thoát, đang so sánh xem đường nào có thể vừa tránh được thế bí lại đánh ngược ông Nhạc, vẫn chưa biết đi đường nào thì Nhạc Ân chỉ con pháo, phát hiện ra đây là một con đường mới, lại còn có thể giúp ông thắng luôn ván cờ. Diệp Hạo nhìn Nhạc Ân, nhìn một lúc lâu mới mĩm cười xoa đầu vợ mình mà nói " Giỏi lắm, nhưng không được phá hai ông, vậy là không tốt, hiểu chưa?" anh cũng thấy được đường thoát, khả năng tư duy logic của Diệp Hạo rất tốt, nên anh thấy con đường đó ngay từ lúc ông Nhạc đánh quân cờ, thậm chí còn đoán được ông Nhạc sẽ đánh con cờ nào dồn ông nội mình vào thế bí, chỉ là thật sự không ngờ được...


Nhạc Ân thu tay lại, bĩu môi ủy khuất " Ông đánh lâu quá a, lâu thật lâu.."

Ông Nhạc hoàn hồn, cười phá lên, tự hào mà nói " Giỏi lắm Tiểu Ân của ông, đúng là cháu của ông mà, ha ha "

Diệp lão bất mãn, giả vờ hừ một tiếng " Nó là cháu dâu tôi đấy, ông quên à " rồi mĩm cười gật đầu hài lòng, không vì cháu dâu phá ván cờ, cũng không vì cháu dâu giỏi hơn mình mà nói tiếp " Tiểu Ân, khá lắm, ta muốn so tài với cháu, mau qua đây "

Ông Nhạc vội lên tiếng " Khoan đã, ông có khôn quá không đấy, Tiểu Ân còn chưa chơi cờ lần nào đấy"

Diệp lão nhíu mày nhìn bạn đáp " Hừ, nó mới chỉ ra được thế cờ đấy, tôi mà đi quân đó thì ông tiêu chắc "

" Nó là đứa cháu tài giỏi của tôi mà, ha ha " Ông Nhạc hỉ hả sung sướng mà nói

" Vậy thì tôi đang thách đầu với Tiểu Ân tài giỏi đây " Diệp lão híp mắt nói với ông Nhạc

"... " Ông Nhạc biết mình nói hớ miệng, mới bảo Nhạc Ân chưa bao giờ chơi cờ, lại khen cháu mình giỏi, rõ ràng mắc mưu, phải để Nhạc Ân đánh cờ với Diệp lão thôi, đành hừ một tiếng quay sang Nhạc Ân đang nhíu mày vĩ mãi chẳng thấy 2 lão ông chơi tiếp nói " Tiểu Ân của ông, qua đây, cho lão Diệp này biết tay cháu gái ta, qua đây" nói xong đứng dậy vỗ vỗ vào chỗ ngồi của mình

Nhạc Ân ngơ ngác, theo thói quen nhìn qua Diệp Hạo, Diệp Hạo xoa xoa đầu cô, thật sự cũng muốn biết khả năng của Nhạc Ân, vỗ vỗ đầu cô mà nói " Qua đánh với ông nội ván cờ "

Lúc này Nhạc Ân mới hiểu ra, rũ mắt nạp vấn đề vào đầu, à, ý bảo mình đi mấy cái con cờ kia, được thôi, vậy là hiên ngang đứng dậy đưa con Gấu cho Diệp Hạo ôm,đi qua ngồi xuống ghế. Ngồi thẳng người, mắt híp kiêu ngạo nhìn vào bàn cờ, nhưng chỉ ngồi im vậy, không làm gì cả.

Diệp lão ngúc ngắc gật gật đầu, cười tươi xếp lại cờ bên mình, nâng mắt vẫn thấy Nhạc Ân ngồi im, thì trố mắt nhìn nhìn

Diệp Hạo vuốt vuốt lông con Gấu, mỉm cười nhìn Diệp lão và ông Nhạc đang ngồi bên Nhạc Ân hảo tâm nhắc nhở

" Cô ấy không biết xếp cờ mà "

" À..."

" À... "

Hai tiếng à cùng vang lên, hai lão ông lúc này mới đưa mắt nhìn nhau, cùng một câu hỏi, nó có đánh được không nhỉ, sao chúng ta chưa suy nghĩ thấu mọi chuyện đã làm như thế này?, nhưng đã ngồi vào bàn cờ rồi mà, Diệp lão đưa tay lên hào sảng nói

" Lão Nhạc, xếp cờ cho Tiểu Ân, không sao không sao, không biết đánh thì ta dạy nó, dù sao Tiểu Ân cũng có tố chất lắm a "

Ông Nhạc thở dài ngồi xếp cờ cho cháu, giảng dạy

" Tiểu Ân, quân đỏ của lão Diệp đi trước, cháu đi sau, cháu có biết cách đánh không, còn này thì đi thẳng, nhưng chỉ đi...."

" Ân biết a, hứ..... " Nhạc Ân nhìn bàn tay ông Nhạc đang xếp cờ, ghi nhớ vị trí từng con cờ, nghe ông mình nói vậy, bất mãn vì bị khinh thường.

Diệp lão bật cười, vỗ chân thích thú mà nói " Tốt, vậy thì bắt đầu luôn, không ý kiến gì nữa ", nói là làm, Diệp lão đi một con tốt.

Diệp Hạo dựa lưng vào ghế, tay vẫn vuốt vuốt lông con Gấu, ảnh mắt thản nhiên không lộ chút gì hào hứng hay đặc biệt quan tâm khi nhìn bàn cờ, nhưng sâu trong đôi mắt là một tia thích thú được che giấu rất kĩ, ở đó có hình ảnh cô vợ ngốc trước mắt của mình.

Ván cờ được diễn ra nhanh chóng... vì Nhạc Ân đi rất nhanh, không suy nghĩ, không chần chờ, không ngẩng đầu nhìn đối thủ, Diệp lão vừa ra quân, Nhạc Ân đã nhanh chóng đáp lại, chưa tới 3 phút, Diệp lão và ông Nhạc bạc mặt sững sờ, không tin nổi vào mắt mình, ông Nhạc trợn mắt nhìn cháu mình, Diệp lão thì nuốt nước miếng nhìn con Tướng của mình đã chết từ khi nào.

.....................

Bữa ăn hôm nay không cần Diệp Hạo găp thức ăn cho Nhạc Ân, bởi vì cả chén cơm của Nhạc Ân đang bị 2 đôi đũa hướng đến không ngừng

" Tiểu Ân, ăn đi nào, cháu gái tài giỏi của ta" ông Nhạc cười há miệng, quên cả ăn cơm

" Tiểu Ân, ăn đi nào, cháu dâu tài giỏi của ta " Diệp lão không chịu thua, gắp ngay một miếng thịt cho Nhạc Ân, nhìn cháu dâu bằng con mắt hài lòng, dù vừa nãy đã thua 3 ván liên tục, bà Nhạc không đến gọi ăn cơm chắc ông không cho Nhạc Ân đứng dậy.

Diệp Hạo lẳng lặng ăn cơm, hôm nay không ngồi gần Nhạc Ân, hai vị trí hai bên đã bị hai lão ông chiếm giữ rồi.

Bà Nhạc và thím Trương nhìn 3 ông cháu cười tươi vui vẻ chưa từng thấy, bà Nhạc nhìn qua Diệp Hạo im lặng, gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén cho anh rồi cười nói

" Cháu rể, ăn nhiều vào "

Diệp Hạo nhìn miếng thịt gà mĩm cười, gật đầu một cái, hướng bà Nhạc nói

" Bà gọi cháu là Diệp Hạo " nói xong cúi đầu ăn miếng thịt gà

Bà Nhạc gật gật đầu, vẫn mĩm cười hiền hậu nhìn Diệp Hạo một lát mới ăn tiếp, bà muốn nói 1 tiếng cám ơn Diệp Hạo, nhưng hình như không cần nữa rồi, nghe giọng nói là bà biết Diệp Hạo rất tôn trọng bà, cũng vì cháu rể yêu cháu gái bà đây mà.

Nhạc Ân nhìn cái chén đầy thức ăn, không làm nũng như mọi khi, kiêu hãnh mà nhai cơm, nghe hai lão ông tâng bốc, a, thực sự thích cảm giác này, Nhạc Ân rũ mắt cười thầm. Nhưng ăn vài miếng chợt nhíu mày lại, lại quay quay đầu tìm kiếm, thấy Diệp Hạo lẳng lặng ăn cơm, đứng dậy bưng chén cơm đến ghế Diệp Hạo chu miệng nói, không quan tâm 4 người lớn trong nhà

" Andy, đút cơm cho Ân, Andy sao ngồi xa a "

Diệp Hạo quay mặt qua thấy Nhạc Ân, liên đưa tay cầm lấy chén cơm mà nói

" Hôm nay ngồi ăn với hai ông đi, ngoan, có người lớn phải đàng hoàng" rồi đứng lên dắt tay Nhạc Ân về chỗ ngồi

" Nhưng Andy ngồi xa... " Nhạc Ân ngồi vào ghế ngước đầu nhìn Diệp Hạo buồn bã nói

Diệp lão ngay lập tức đứng dậy ngồi qua ghế Diệp Hạo, không hề phiền lòng tí nào nói với Diệp Hạo

" Hạo Nhi, ngồi đó, ta sơ ý, ta sơ ý mất, ha ha "

Diệp Hạo khó xử nhìn ông, nhưng Diệp lão trừng mắt nhìn lại anh

" Ngồi đó, không có lôi thôi gi cả, vợ chồng phải ngồi với nhau", trong lòng cười thầm, hai đứa nhỏ thật gắn bó a

Diệp Hạo nghe lời ông, cũng không chần chừ nữa ngồi xuống, ngay lập tức Nhạc Ân cười toe toét ôm lấy cánh tay Diệp Hạo, cọ cọ đầu vào nói:

" Andy, Andy, Andy...."

Diệp Hạo hít sâu một hơi, trong trái tim mềm mại,mĩm cười xoa xoa cái đầu đang dụi vào mình, cưng chiều mà cầm muỗng đút cơm cho Nhạc Ân, nhìn Nhạc Ân vui vẻ nhai nhai hướng ông bà mình lắc lư đầu.

Ba người còn lại trừ thím Trương nháy mắt nhau cười, tiếp tục vừa ăn cơm vừa cười ha hả do Nhạc Ân làm nũng với Diệp Hạo.

-------------------------------------------

Buổi tối, Diệp lão thỏa mãn kéo ông bà Nhạc rời nhà Diệp Hạo về nhà mình, bởi vì cả chiều hôm nay ông Nhạc cũng thua Nhạc Ân liên miên a, haha, cứ chê cười ông đi, chính mình cũng thua.

Ông bà Nhạc dù là bất đắc dĩ theo Diệp lão ra xe nhưng không còn buồn bã nữa. Lúc chiều bà Nhạc muốn ở lại với Nhạc Ân, nhưng ông Nhạc nháy nháy mắt nhìn về Diệp Hạo, bà Nhạc xấu hổ cười cười hiểu ra, không nên làm phiền 2 cháu. Nhưng lí do quan trọng hơn, Diệp lão đã cho người đưa hành lí của ông bà về nhà Diệp lão rồi, hình như không cho hai người bạn cơ hội từ chối, hai ông bà " bất đắt dĩ " đành phải về nhà Diệp lão.

Chỉ không ngờ, khi cả ba về đến nhà Diệp lão đã thấy có khách đặc biệt chờ ở đó.

Trong đại sảnh rộng lớn, hai mẹ con Chu Lệ Băng đã đứng đó hướng Diệp lão tươi cười chào hỏi. Ghế đối diện là bà Diệp cũng đứng dậy chào ông và ông bà Nhạc nhưng khuôn mặt không một cảm xúc.

Diệp lão nhíu mày nhìn tình hình trước mắt, quay qua bảo lão Thâm quản gia đưa ông bà Nhạc về nơi nghĩ ngơi, lại hướng qua bạn tươi cười bảo đợi ông một chút. Đợi hai người kia đi, Diệp lão mới từ từ đi tới ghế ngồi, gật đầu nhàn nhạt chào cả 3 người trong phòng. Đợi họ nói trước.

Bà Chu đợi Diệp lão ngồi xuống xong, xởi lởi lên tiếng

" Chú Diệp, đã tối rồi mà vẫn phải làm phiền chú rồi, ha ha " Bà đã đợi ông suốt một giờ rồi, nhưng biết được hôm nay nhất định có Diệp lão ở nhà nên cố gắng đợi, mấy ngày trước tới cũng không có nhưng vẫn ngồi đợi đấy thôi.

Diệp lão cười xã giao đáp " Không biết Chu phu nhân có lời gì muốn nói?"

Bà Chu cười cười, nuốt nước miếng mới tươi cười nói tiếp " Cháu đến đấy để bàn vê chuyện cưới xin của Tiểu Băng, ha ha" dừng lại nhìn qua Chu Lệ Băng đang cúi đầu một cái, quay đầu về phía Diệp lão nói tiếp " Đã đính hôn gần 3 tháng rồi, cháu nghĩ cũng đã đến lúc cho hai đứa nói cưới nhau ", nói xong im lặng chờ đợi Diệp lão nói

Diệp lão bình thản nhìn hai người trước mắt, lại nhìn Chu Lệ Băng, người này, ông biết. Ông có thấy Diệp Hạo đưa cô gái này đi ăn hai lần, hai lần đều là tình cờ, hai người đó cũng không nhìn thấy ông. Lúc đó ông cũng như Từ Gia Huy, nghĩ rằng đó là bạn gái Diệp Hạo, nếu chiều theo tính cách của Diệp Hạo mà nói thì là như thế. Nhưng một ngày, Diệp Bảo thông báo với ông là đã đính hôn, lúc đưa cô gái kia về nhà ông mới biết đó là Chu Lệ Băng, nên hơi bất ngờ và khó hiểu. Nhưng xưa nay chuyện của Diệp Thiên Minh và mấy đứa cháu ông không quản đến, vì tất cả đều dư dả bản lãnh tự làm tự chịu rồi. Hiện tại Diệp Hạo đã có Nhạc Ân, ông cũng không quan tâm chuyện cũ làm gì nữa. Diệp lão lắc đầu cười nói với bà Chu

" Chu phu nhân, chuyện này là của bọn trẻ, ta không quản được, chúng đã lớn, tự mình quyết định "

Bà Chu siết chặt tay, nếu không phải vì Diệp Bảo sau khi đính hôn, không hề thấy mặt mũi, dù Chu Lệ Băng muốn cái gì, Diệp Bảo cũng đáo ứng, bà thậm chí còn rất hãnh diện, nhưng hiện tại thì bà thấy sốt ruột rồi, dù là hôn nhân thương mại nhưng cũng không nên trì hoãn lễ cưới lâu như vậy chứ. Đáng giận nhất là cái nhà này không một ai quan tâm chuyện này, mấy ngày liên tục bà và con gái đến đây, chưa một lần gặp Diệp Thiên Minh, Diệp lão thì đi chơi, còn bà Diệp thì không mặn không nhạt, thậm chí có lúc còn phải ngồi trong phòng khách chờ đợi người đến, bà nghiến răng, khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngon lành này, bà không thể dễ dàng để nó trôi đi được.

Diệp lão nhíu mày chờ đợi bà Chu nói tiếp, chỉ thấy bà ta suy nghĩ mãi không thôi, lại liếc qua Chu Lệ Băng cúi thấp đầu thỉ thở dài một hơi, quay qua bà Diệp nói

" Diệp Bảo đâu rồi?"

Bà Diệp cong môi trả lời Diệp lão, giọng điệu thản nhiên với chuyện con trai mình, nhưng vẫn giữ tôn trọng với Diệp lão

" Dạ, nó đi công tác thì phải, cha cũng biết 2 anh em nó đi đâu cũng không báo cho ai cả mà, quen thói tự quyết định rồi ",, rất giống Diệp Thiên Minh, bà cúi đầu nói thầm

Diệp lão lại thở dài quay sang hai mẹ con bà Chu nói " Đành đợi nó về rồi nói chuyện cũng được, chứ thật sự ta cũng không quyết định được... "

Bà Chu cứng người nén tức giận xuống, niềm nở mà nói " Cháu nghĩ thế này, trong thời gian đợi Diệp Bảo về, cứ để Tiểu Băng ở đây cho quen, dù sao trước sau gì nó cũng là con dâu trong nhà " bà ta đánh bài liều đưa ra ý kiến

Ngay lập tức cả Diệp lão lẫn bà Diệp đều nhíu mày lại, chưa cưới mà cho về đây ở, bà ta không quan tâm danh tiết con gái mình thì thôi, cũng không màng đến cảm nhận của nhà họ Diệp này sao, nhưng cũng khó xử không biết nên nói gì, tầng lớp thượng lưu cao quý không cho phép bà Diệp lỗ mãng, còn Diệp lão thì nghĩ nghĩ cũng không cần từ chối, dù sao Chu Lệ Băng cũng đã tới nhà này ăn cơm mấy lần, vả lại ông ở riêng một khu riêng biệt nên không quan tâm mấy chuyện gia đình con cháu.

Cuối cùng Diệp lão đứng lên về phòng mình, ông còn hai người bạn phải tiếp a. Còn bà Nhạc lịch sự tạm biệt xong cũng đi lên lầu, để lại bà Chu nắm lấy tay con gái đứng đó, trong đôi mắt bà Chu phẫn hận quyết tâm không buông tha chuyện này, lại vỗ bàn tay Chu Lệ Băng mà khuyên nhủ ở lại cho tốt, cuối cùng rời đi.

Chu Lệ Băng nhìn mẹ rời đi thẫn thờ ngồi xuống, trong đôi mắt hiện lên sự mệt mỏi.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net