Chap :13 Tai Nạn . ADN ? Quan Hệ Được Xác Định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đồ tâm thần "  Quan Mộ Đồng mặt nóng lên , mắng Lý Hạ An  , cô cúp điện thoại chạy vào phòng làm việc

Đầu bên kia khẽ truyền ra tiếng cười nhẹ , xem ra cô ngại rồi . Thật muốn trêu chọc cô 1 chút nữa 

" Lão Đại đây là hồ sơ lí lịch của những phần tử năm đó có liên quan đến Mạch Khê Tiểu Thư "

" Ừm đem vào đây " 1 phút trước Lý Hạ An còn có tâm tình đùa giỡn bây giờ lại lộ ra vẻ mặt trầm trọng chưa thấy 

" Đây là ............................." Lý Hạ An nhăn mày nhìn hồ sơ trầm âm 1 lúc :" Anh đi ra ngoài đi " Khi thư ký đi ra rồi Lý Hạ An mới rút lại căng thẳng đã ướt đẫm tay anh , anh nhìn vào tập hồ sơ rồi nhìn vào tấm ảnh trên bàn 

1 cô gái mái tóc màu đen bóng mượt , nụ cười trong sáng như thiên thần , đôi mắt long lanh mặc bộ đồ tinh khiết trông cô gái đó như 1 thiên sứ

" Khê Nhi " 

....................................

1 tuần sau Hà Thấm Thu lôi kéo Quan Mộ Đồng đi mua quần áo , cô cũng không từ chối vì thật sự cũng đến lúc phải mua quần áo cho Tiểu Thiên 

" Tổng giám Đốc anh cũng ở đây sao ? " Không biết Hà Thấm Thu có mắt rộng hay không liền nhìn thấy Lý Hạ An đang đứng ở đằng xa 

" ừm " Quan Mộ Đồng đang tính chạy đi thì bị cánh tay rắn chắc của anh bắt lại 

" Tổng giám đốc , Tiểu Đồng giao cho anh nhé " Hà Thấm Thu nháy mắt cho anh 1 cái rồi bỏ đi

" Nhớ tôi không ? "

" Còn lâu "

" Bây giờ chúng ta đi đâu ? " Không để ý sự ghét bỏ của Quan Mộ Đồng , Lý Hạ An đánh trống lảng

" Mua quần áo "

  Lý Hạ An  đưa cô đến một cửa hàng bán quần áo sang trọng nhất để Quan Mộ Đồng mua quần áo.

Cô nhân viên nhiệt tình đi lên săn đón, Nhưng Lý Hạ An  hoàn toàn lạnh lùng làm ngơ.Đi tới trước giá quần áo, ngón tay thon dài của Lý Hạ An lướt qua một hàng quần áo, thấy bộ nào hợp với Quan Mộ Đồng  liền lấy xuống ném cho cô nhân viên. . . . . .Quan Mộ Đồng  không lên tiếng, nhìn Lý Hạ An chọn quần áo như thế, lại một lần nữa cảm nhận thật sâu cái gì gọi là những người có tiền.

Xem Lý Hạ An  như bây giờ, y như tên nhà giàu mới nổi!

Phách lối, vênh váo, tự đắc, không ai bì nổi. . . . . .

Thời điểm chọn giày, Lý Hạ An cũng là một tác phong kiêu ngạo như thế, hỏi số giày của cô xong, liền một đôi một đôi giày chỉ qua: cái này, cái này, cái này. . . . . ."

Nhân viên cửa hàng hết thảy đều dùng ánh mắt vừa thèm muốn vừa ái mộ nhìn Quan Mộ Đồng .". . . . . ."Quan Mộ Đồng  không chịu nổi những ánh mắt của đám nhân viên đó, yên lặng thối lui đến khu quần áo trẻ em , mặc cho Lý Hạ An  ở nơi đó khoe khoang hắn lắm tiền nhiều bạc.Hắn mua quần áo cho cô nhiều tới nỗi nếu mỗi ngày cô đổi một bộ thì phải mấy năm mới hết. . . . . .  

" Mua xong rồi ? " 

" Ừm , em đang xem đồ cho Tiểu Thiên sao ? " Lý Hạ An nhìn vào bộ quần áo trên tay Quan Mộ Đồng hỏi 

" Không phải , là mua cho cả hai đứa nhỏ "

" Vậy tôi trả tiền "

Quan Mộ Đồng cũng không nói gì , cô đang nghèo mắc mớ gì có người trả tiền mà không lấy

  Khi ra khỏi cửa hàng bán quần áo 

 Gió đêm thật lạnh. Quan Mộ Đồng co rụt cổ lại, Lý Hạ An  cúi đầu nhìn cô, đem cô ôm vào trong ngực.

"Đùng. . . . . ." 

Một tiếng súng phá vỡ dội phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Trên đường cái nam nữ chạy tán loạn, rối rít chạy trốn.

Quan Mộ Đồng  cũng bị Lý Hạ An  ôm té nhào xuống đất, Hắn ôm cô lộn một vòng, lập tức núp sau một chiếc xe.

Quan Mộ Đồng  cảm thấy rất ngạc nhiên, cơ thể đang bị Lý Hạ An  ôm trong ngực bỗng nhúc nhích, thò đầu ra muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Đừng động. Nằm im ở đây!" Lý Hạ An  ôm chặt cô, nhỏ giọng nói.

Nói xong, lộn một cái, từ phía sau xe hơi lật tới góc tường phía sau. Mạc Tiểu Hàn nhìn thấy hắn đứng im rồi rút từ trong túi áo ra một khẩu súng.

Từ khe hở của bánh xe, Quan Mộ Đồng  thấy rõ bên cạnh mình có một người ngoại quốc đang nằm, hai mắt mở rất to, không nhúc nhích, trên đầu máu tươi chảy lênh láng, chảy đến ngay bên cạnh cô. . . . . .

"A. . . . . ."Quan Mộ Đồng thiếu chút nữa bật hét to, cô vội vàng lấy tay che miệng của mình.  

  Nếu như không phải Lý Hạ An  kéo cô nằm xuống, hiện tại người có đầu bị nở hoa chính là cô!  

   "Hình như chạy đến góc tường bên kia. Chúng ta chia nhau vây đánh!"  

  Rất rõ ràng, đám người này chính là muốn đối phó với cô và Lý Hạ An  trái tim Quan Mộ Đồng siết lại thật chặt.  

  Cô nghiêng đầu nhìn về hướng góc tường,Lý Hạ An  vẫn lặng yên đứng ở nơi đó. Nếu như không phải cô biết hắn trốn ở đó, thì còn tưởng rằng đấy là một cái cây.  

  Bóng đen càng lúc càng gần, tim của Quan Mộ Đồng  cũng thót lên tới cổ họng.

"Bụp Bụp Bụp!" Ba tiếng súng liên tục vang lên, hai bóng người ngã xuống đất vang lên tiếng vang trầm đục. Lý Hạ An đã giết chết 2 kẻ địch 

  Còn một người đặc biệt giảo hoạt, vẫn dựa vào vách tường chậm rãi tiến gần về phía Lý Hạ An 

Cô  đang muốn cảnh báo Lý Hạ An  một tiếng để hắn chú ý, chợt thấy Lý Hạ An từ góc tường vọt ra, "Bụp" một tiếng, bóng đen ngã xuống mặt đất.  

  Cuối cùng, Quan Mộ Đồng  cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn chưa kịp hô một tiếng a di đà Phật, Lý Hạ An  đã kéo cô chạy như điên vào một con hẻm nhỏ nằm bên cạnh!  

Cô  bị Lý Hạ An  kéo chạy như điên, chợt, cô cảm thấy có một chất lỏng nóng dính theo cánh tay Lý Hạ An  chảy xuống tay cô.  

  Trong lòng cô cảm thấy căng thẳng, vừa chạy như điên vừa thở hổn hển hỏi: "Hạ An , anh bị thương sao?  

**************

Bệnh Viện Cao Cấp Tư Nhân

  "Ăn táo đi." Cầm trái táo gọt xong đưa cho hắn.  

Quan Mộ Đồng  nghĩ rằng hắn  muốn cô đem táo đưa tới tay hắn, liền đi tới bên giường.

Lý Hạ An  cũng không động tay, khẽ há miệng, ý là muốn Quan Mộ Đồng đút cho hắn ăn.Nhìn thấy ngực hắn bị băng trắng xóa, cô thở dài cam chịu, đưa táo tới miệng hắn.  

Y như đại nhân , Quan Mộ Đồng bĩu môi

Chăm sóc cho Lý Hạ An xong cô liền chạy về nhà muốn xem Tiểu Thiên , dặn dò Tiểu Thiên xong cô nhờ bà Trần nhà bên chăm sóc Tiểu  Thiên giùm 

  Thấy Quan Mộ Đồng  đi tới, Chú Mã lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô như cầu cứu, "Cô Đồng, cô khuyên nhủ cậu chủ đi, cậu chủ không chịu uống thuốc."  

Quan Mộ Đồng  kinh ngạc chau mày.

Không chịu uống thuốc. . . . . . 

Đây không phải là chuyện chỉ có trẻ con mới làm sao? 

Trong ấn tượng của cô, chỉ có trẻ con dưới mười tuổi mới cự tuyệt uống thuốc chứ?

Thấy trên mặt Quan Mộ Đồng  không kềm nén được nụ cười nhạo, Lý Hạ An không vui hướng Chú Mã rống to: " Chú Mã! Chú dài dòng cái gì!"

Chú Mã cúi đầu, không dám nói thêm một câu.

Các điều dưỡng bên cạnh cũng cùng nhau cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, chỉ sợ chọc giận thêm Lý Hạ An .

Trên mặt đất rải đầy những viên thuốc, xem ra vừa rồi Lý Hạ An tức giận rất lớn rồi.

Quan Mộ Đồng  âm thầm buồn cười, nhưng thấy vẻ mặt tức giận của hắn , không thể làm gì khác hơn là kềm chế nụ cười, đi tới bên cạnh Lý Hạ An , dịu dàng nói: "Anh ngã bệnh tại sao có thể không uống thuốc đây? Uống thuốc mới có thể mau khỏe a! Thuốc này một chút cũng không đắng , không tin anh uống thử một chút."

Quan Mộ Đồng cảm giác mình rất giống giáo viên chăm trẻ, hơn nữa, học sinh vẫn còn đang học mẫu giáo đấy!

Lý Hạ An  trừng cô : "Tôi nói không uống sẽ không uống!"

Quan Mộ Đồng im lặng.

Học sinh mẫu giáo cũng còn biết nghe lời cô giáo. Ít nhất Tiểu Thiên cũng nghe lời cô

Lý Hạ An , ngay cả học sinh mẫu giáo cũng không bằng a. . . . . .Sắc mặt hắn gay gắt, bộ dạng một mực kiên quyết không chịu uống thuốc.

Quan Mộ Đồng nhún nhún vai, đang định buông tha, lại thấy ánh mắt Chú Mã nhìn cô cầu cứu giúp đỡ, khiến cô mềm lòng mấy phần, nhìn sắc mặt âm trầm của Lý Hạ An  nói: "Vậy anh muốn như thế nào mới bằng lòng uống thuốc đây?"

Lý Hạ An  không chút khách khí nói: "Nói cũng đừng nói, các cô cút hết!" Chỉ chỉ mấy cô điều dưỡng đứng thành một hàng.. . . . . .Thôi, dù sao cô cũng đã khuyên hết lời rồi. 

Không bằng bỏ cuộc đi thôi.  

  "Quan Mộ Đồng , ăn cơm!" Hắn ngẩng đầu nhìn cô quát."Không phải mới vừa còn vội vã muốn đi ăn cơm sao?"

Ăn thì ăn! Quan Mộ Đồng thật là có điểm đói bụng.  

  Giở trò quỷ gì nữa đây? Quan Mộ Đồng  có chút không nhẫn nại được nữa bèn cau mày. Chỉ thấy Lý Hạ An  bộ dạng ương ngạnh, dùng ngón tay chỉ khóe môi mình: "Quan Mộ Đồng , lau miệng."

Quan Mộ Đồng quả thật muốn hộc máu! 

Lau miệng lau cái gì mà lau, lau lông miệng a! Khóe miệng anh sạch sẽ không cần lau a Quan Mộ Đồng dằn lại tâm trạng khó chịu nói: "Khóe miệng anh sạch sẽ, không cần lau."Đôi mày rậm của Lý Hạ An dựng lên, nhìn chằm chằm cô : "Tôi nói lau miệng thì lau miệng!"cô bất đắc dĩ, này không muốn ồn ào, nên cầm khăn giấy lên giúp hắn lau khóe môi vốn đã rất sạch sẽ.  

  Thấy ánh mắt đắc ý kia của Lý Hạ An , giống y như có một đồ vật vừa ý vậy.

Thật là đủ ngây thơ .

Quan Mộ Đồng  bĩu môi."Quan Mộ Đồng , lại gần đây." Lý Hạ An đột nhiên mở miệng nói.Quan Mộ Đồng nghiêng tai đến gần miệng hắn , cô nghĩ rằng Lý Hạ An muốn nói gì đó với cô.

Đột nhiên, đôi môi nóng bỏng của Lý Hạ An  chiếm hữu cô .Mang theo vị ngọt của món nhẹ nhàng khoan khoái, bờ môi của hắn phớt qua gương mặt nhỏ nhắn của cô.  

" Sạch rồi "

Lý Hạ An  ở bên cạnh ôm cô, cùng xem.

Một cảnh tượng rất đẹp, rất ấm áp . . . . .Dĩ nhiên, nếu như không có cái tay dưới chăn của Lý Hạ An  sờ loạn khắp nơi trên người cô mà nói, thì tất cả càng đẹp hơn.

Quan Mộ Đồng còn chăm chú đọc sách, tay Lý Hạ An  cũng đang đốt lửa khắp nơi trên người cô

"Xem mệt quá, Quan Mộ Đồng , em đọc cho tôi nghe."Lý Hạ An y như một đứa bé đang ăn vạ. Bàn tay tại dưới chăn ra sức chạy loạn hơn, tùy ý trêu đùa xoa nắn, cố ý muốn khơi lên cảm xúc của Quan Mộ Đồng .  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net