Chương 4: Nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Angle

" Ha ha..., em quả là rất thông minh, so với bản lĩnh của em, muốn hạ tôi không phải dễ. Nhưng mà...!"  Hắn ngắt lời, cúi sát gương mặt đến gần cô, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ. " Tôi muốn giữ em lại, tôi - có - hứng - thú !"

Phong Nhã Đình nghe hắn nói vậy, gương mặt lại càng thêm lạnh lùng, cô trợn mắt. " Nhưng tôi không có hứng thú với anh !"

Lăng Thiếu Phong có chút kinh ngạc nhìn cô. Chỉ là điều đó không hiện lên. " Ha ha...! Không sao ! Chỉ cần tôi thích em là được !"

Nó rồi xoay người đi ra cửa, mặc kệ cô đang nhìn hắn chằm chằm.

Phong Nhã Đình cau mày, hai bên lỗ tai cô vọng lại tiếng cười như đến từ địa ngục kia.

Cô nhắm mắt, cố gắng suy nghĩ.

" 001, ngươi có ở đó chứ ?"

Bên lỗ tai truyền đến tiếng nói quen thuộc khiến Phong Nhã Đình mở choàng mắt, hướng đến lỗ tai bên phải trở lời.

" Thủ lĩnh, là tôi !"

Là chủ nhân của cô. Nhiếp Chính Hào.

" 001, ngươi đang ở đâu ?"

" Tôi bị Lăng Thiếu Phong bắt rồi !"

Bên kia bỗng im lặng đến lạ thường. Một lúc lâu sau, Nhiếp Chính Hào mới thở ra một tiếng, giọng tràn đầy nghi hoặc.

" Hắn muốn gì ? "

" Tôi không biết, hắn nói có hứng thú với tôi !"

Đầu dây bên kia tiếp tục trầm mặc. Nhiếp Chính Hào đang suy nghĩ gì đó.
Việc này quả thật lạ thường, Lăng Thiếu Phong đối với người trong hắc bạch không biết năm cũng biết ba phần. Hắn không bao giờ gần nữ sắc, cũng chưa từng qua lại với người phụ nữ nào. Hôm nay lại thay đổi 360° có hứng thứ với cô gái này. Thật khác thường.

Nhưng nếu là như vậy, thì thật có ích cho Nhiếp Chính Hào. Nếu chuyện đó là thật, chi bằng lợi dụng để đạt mục đích.

" Thủ lĩnh ?" Thấy bên kia hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, Phong Nhã Đình cất tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

" 001, ngươi theo ta được bao nhiêu năm ?"

" Mười hai năm !" 

Cô theo Nhiếp Chính Hào mười hai năm, từ khi cô tám tuổi, nói cách khác, Nhiếp Chính Hào chính là cha của cô.

" Ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, có phải nên báo ân không ?"

" Báo ân ? Thủ lĩnh, ý ngài là...?"

" Phải, ta muốn ngươi ở lại bên cạnh Lăng Thiếu Phong !"

Câu nói Nhiếp Chính Hào nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng đối với cô mà nói, chẳng khác nào là vé mời cô xuống địa phủ.

Ông ta, sẽ không phải vì một món lợi nhỏ mà hi sinh cô chứ.

" Ý của ngài, chính là đem tôi làm vật hi sinh ?"

Bây giờ, cô chỉ mong là ông ta nói không phải. Không phải đem cô làm vật hi sinh, mà chỉ là bảo cô theo dõi hắn mà thôi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net