vo si dao tac 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vạn sự thông ko hề giống như bất kỳ người nào mà hắn quen biết.

Nhưng cảm giác thân thiết này vẫn ko hề mất đi, Cổ Diêu nghi hoặc nói:" Đại sư, chúng ta đã từng gặp nhau?"

Khóe miệng của vạn sự thông hiện ra một nụ cười đầy ý vị:"Hoa nởi hoa tàn, duyên đến duyên đi, sắc tức thị không, không tức thị sắc, nhân sinh vốn là một giấc mộng."

Vạn sự thông trả lời tựa như ko trả lời, nhưng lại giống như là đã trả lời vấn đề của Cổ Diêu, chỉ là thông qua một triết lý sâu xa nào đó, ý tại ngôn ngoại.

Cổ Diêu nhận thấy rằng nếu cứ tiếp tục vấn đề này thì cũng ko hay lắm, hắn đành phải cho rằng có thể là hắn đã từng vô tình thoáng gặp qua lão trong biển người mênh mông này nên mới có được cảm như thế.

Bây giờ vấn đề quan trọng ko phải là quen biết hay ko quen biết mà là hắn cần phải tìm được một đáp án.

" Người trẻ tuổi, ngươi biết ngươi cần gì ko, nhưng thật là tiếc, ta chỉ có thể giúp cho ngươi xem một quẻ!"

"Một quẻ?"

" Tất nhiên, trước đó rất lâu, linh hồn của cậu bị vây khốn giữa các nơi giao nhau của nhân sinh lộ, chỉ có thể chọn một đường để đi, ngươi hoang mang, không biết làm thế nào, phải chọn hướng đi nào, bởi vậy cho nên vẫn cứ loanh quanh ở đó mà không cất bất đi được, ngươi vẫn chỉ đứng ở chính giữa nó!"

Cổ Diêu thoáng trầm mặc, giao lộ mà vạn sự thông nói chẳng phải chính là Hàn Đan và Đoan Mộc Tình sao? Hắn quả thật là đang rất muốn xem hai quẻ.

Thứ nhất, đường vào Thất Lạc Đại Lục.

Thứ hai, sinh tử của Đoan Mộc Tình.

Cổ Diêu cau mày nói:" Đại sư, có thể xem cho ta hai quẻ ko?"

" Ha ha, một quẻ này có thể ảnh hưởng đến nhân sinh lộ, ngươi cho rằng một người có thể cùng lúc đi hai hướng khác nhau trong cuộc đời sao?" Những lời này của vạn sự thông tương đương với việc cự tuyệt yêu cầu của hắn rồi.

" Hãy quyết định đi chàng trai trẻ, ngươi không thể để cho linh hồn của mình cứ vướng mãi ở giao lộ kia, nếu không ngươi sẽ bị lạc vĩnh viễn! Ta sẽ cho ngươi một phút để suy nghĩ, sau đó hãy tìm ta mà đưa ra quyết định!" Sau khi vạn sự thông nói xong thì cầm một cái đồng hồ cát để lên bàn rồi nhắm hai mắt lại.

Đây cũng chính là thói quen của vạn sự thông, trước khi xem quẻ cho ai thì lão đều cho người ấy một phút để suy nghĩ cho dù người đó đã sớm có đáp án trong lòng.

Nhưng nếu sau một phút mà không đưa ra quyết định thì coi như là mất tư cách xem quẻ.

"Sa, sa, sa ..." Cát trong chiếc bình từ từ chảy xuống. Tuyên bố rằng thời gian cũng đang từ từ trôi qua một cách vô tình.

Trái tim của Cổ Diêu nhảy loạn cả lên, đã lâu rồi hắn không có khẩn trương như thế, bởi vì quyết định sau một phút này có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của chính hắn, thậm chí là cả Hàn Đan và Đoan Mộc Tình.

Hắn đã biết là vạn sự thông khi coi thì chỉ coi một quẻ, không hề phá lệ, nhưng hai vấn đề này lại vô cùng quan trọng trong lòng của Cổ Diêu. Hắn vẫn không thể nào lựa chọn được. Có lẽ đúng như vạn sự thông nói, nếu cứ tiếp tục như thế này, thì sẽ không có kết quả gì, linh hồn của hắn cũng sẽ tiếp tục bị lạc lối ở giao lộ đó cho đến khi sinh mạng của hắn kết thúc.

Nếu như có thể thì Cổ Diêu đương nhiên muốn có thể đi đồng thời trên hai con đường. Nhưng, điều này hoàn toàn không có khả năng.

Cát trong bình đã chảy xuống hơn phân nửa, mồ hôi của Cổ Diêu cũng chảy ra như mưa.

Đan Đan, Đoan Mộc Tình , Đan Đan, Đoan Mộc Tình ,Đan Đan, Đoan Mộc Tình ,Đan Đan, Đoan Mộc Tình. Hai khuôn mặt khả ai không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Cứu Đan Đan hay là cứu Đoan Mộc Tình?

Khi hạt cát cuối cùng trong bình rơi xuống thì trong đầu của Cổ Diêu cũng hiện lên hình ảnh của "Đoan Mộc Tình".

Đây chính là ý trời? Nếu vậy thì cứ nghe theo!

Mặc dù biết rằng Đoan Mộc Tình đã lành ít dữ nhiều, quẻ này nếu dùng để xem cho Đan Đan thì sẽ có nhiều hi vọng hơn, nhưng không hiểu vì sao Cổ Diêu vẫn đưa nàng vào phạm vi cân nhắc.

"Đã đến giờ rồi." Vạn sự thông xuất ra một câu nói.

Sắc mặt của Cổ Diêu chợt trắng bệch, cuối cùng cũng thở dài:" Ta muốn biết một thiếu nữ hiện đang ở nơi nào? Nàng tên là Đoan Mộc Tình!"

Câu hỏi này của hắn là hoàn toàn có ẩn ý. Nếu như Đoan Mộc Tình không chết thì vạn sự thông sẽ nói cho hắn biết nơi ở của Đoan Mộc Tình. Còn nếu như nàng đã tao ngộ bất hạnh thì không còn gì để nói nữa rồi, hỏi như thế thì sẽ tốt hơn trực tiếp hỏi về sinh tử Đoan Mộc Tình rất nhiều.

Nghe được ba chữ " Bưng mộc tình " Sắc mặt của vạn sự thông cũng không thay đổi, trong mắt của lão thì sinh mạng của tất cả mọi người đều như nhau, không phân cao thấp sang hèn, cho dù có là người của bát đại cổ tộc hay là bình dân thì toàn bộ đều như nhau.

"Tín vật?"

Khi muốn xem một quẻ về tình trạng của một người thì cần phải có tín vật, và đó phải là một vật trên người của người đó ví dụ như là tóc, móng tay hay là trang sức đeo trên người như vòng, kẹp tóc hoặc các đồ vật khác, thời gian mang những thứ đó trên người càng lâu càng tốt.

Cổ Diêu đã sớm tìm hiểu về việc này cho nên đã chuẩn bị sẵ, tín vật.

Hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra một một cái vòng tay nhỏ màu xanh biếc, đây chính là vật mà Đoan Mộc Tình đã đưa cho Đông Phương Lộ trước khi rời đi, có lẽ nàng cũng đoán được hành trình của nàng khó có thể trở về cho nên nàng đã tặng chiếc vòng tay này cho bạn hữu thân nhất của mình để làm kỷ niêm.

Trong khoảng thời gian ở ác ma đảo, Đông Phương Lộ đã từng nói qua chuyện này, Cổ Diêu liền lấy chiếc vòng này từ Đông Phương Lộ.

Trong một tháng sống chung với Đoan Mộc Tình thì Cổ Diêu cũng đã từng thấy qua chiếc vòng tay này, nếu tính theo thời gian thì nàng đã đeo nó hơn năm năm, dùng nó để làm tín vật quả thật là rất tốt.

Vạn sự thông lấy ra một thủy tinh cầu, quả nhiên là 'Thiên', khác với các thủy tinh cầu bình thường.

<@Thiên ở đây không phải chỉ bầu trời hay là chỉ ngày, 扁 chứ không phải 天>

"Một tay nắm tín vật trong lòng bàn tay, một tay đặt lên trên thủy tinh cầu, sau đó suy nghĩ về người muốn tìm, tất cả về nàng, dung mạo, tính cách, các lần gặp gỡ ... Càng tỉ mỉ càng tốt, nên nhớ trong lúc đó thì ngươi phải hoàn toàn mở rộng tâm hồn, nếu không thì quẻ bói sẽ không chính xác!"

"Được!" Cổ Diêu liền cầm chiếc vòng để vào lòng bàn tay, một tay để lên trên thủy tinh cầu, nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng.

Cổ Diêu liền nghĩ đến khoảng thời gian hai người ở Lan Tư Quận, nhớ đến việc tái ngộ ngoài ý muốn ở Thần Thánh học viện khiến cho hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi, khoảng thời gian thực tập cùng nhau, rồi đến khi tốt nghiệp nàng đưa ra yêu cầu với hắn và bị hắn từ chối, hình ảnh nàng buồn bã rời khỏi thần thánh học viện khiến hắn tan nát cõi lòng.

không biết là do hắn chuyên chú hay là cho thủy tinh cầu công hiệu, Cổ Diêu hoàn toàn chìm sắm trong hồi ức, khuôn mặt của hắn biến hóa theo tâm tình, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mài, khi thì thở dài. Cuối cùng là lệ rơi đầy mặt, bởi vì hồi ức cuối cùng của hắn chính là - Đoan Mộc Tình đã chết!

Ánh mắt, nụ cười của Đoan Mộc Tình hiện rõ lên trong đầu hắn, nàng đang tiến về phía hắn, nàng vẫn ôn nhu động lòng người như trước.

Nàng trực tiếp đi đến trước mặt của Cổ Diêu, lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt hắn.

"Đoan mộc tình!" Cổ Diêu lập tức ôm lấy nàng. Đúng là người sống, mùi hương cơ thể quen thuộc, trong lòng hắn chính là thân thể ấm áp mềm mại, lần này không phải là Đông Phương Lộ mà rất chân thật!

Đoan Mộc Tình trong lòng hắn chợt nhẹ bỗng, sau đó biến thành một làn khói, Cổ Diêu kinh hãi:" Đoan Mộc Tình! Đoan Mộc Tình!"

"Két!" Cổ Diêu bừng tỉnh lại từ trong mộng cảnh, người đầy mồ hôi, và phát hiện ra rằng tất cả những gì xảy ra lúc nãy chỉ là hư ảo.

Nhưng tại sao cảm giác rất thật, chuyện này không thể lầm được, tuyệt đối không lầm!

Trong lòng Cổ Diêu vô cùng mừng rỡ, thanh âm run rẩy:" Đoan Mộc Tình chẳng lẽ nàng chưa chết? Vẫn chưa chết?"

Mặc dù lúc nãy chỉ là ảo cảnh nhưng không hiểu sao Cổ Diêu lại có một niềm tin mãnh liệt là Đoan Mộc Tình vẫn chưa chết, chỉ là đang ở một nơi nào đó mà thôi, đó là một cảm giác huyền diệu rất khó giải thích, không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Chỉ trong nháy mắt, khí tức của hắn và Đoan Mộc Tình được một lực lượng thần bí kéo đi, mặc dù cách xa vạn dặm nhưng lại có thể tiếp xúc với nhau chỉ trong chớp mắt!

Lúc này Cổ Diêu mới phát hiện là cả gian phòng đều tối đen, khi hắn vào phòng thì khoảng giữa trưa, tại sao chỉ vài phút thôi mà màn đêm đã phủ xuống rồi.

Chiếc vòng trong lòng bàn tay của hắn đã bị biến thành một đống bột từ lúc nào.

Sắc mặt của vạn sự thông tái nhợt.

Mặc dù Cổ Diêu rất nóng lòng biết kết quả nhưng hắn vẫn nhẫn nại ngồi đó chờ.

Một lúc sau, sắc mặt của vạn sự thông mới đỡ hơn, mở miệng nói:" Ác thủy thâm uyên, nội tàng ẩn mật; xuyên thấu hắc huyệt, thiên chi bỉ ngạn!"

Mấy câu nói này còn thâm ảo khó hiểu hơn mấy câu mà lão nói trước đó, hơn nữa nó lại là đáp án mà Cổ Diêu muốn biết. Cổ Diêu nói:" Đại sư, có thể nói rõ hơn một chút được không?"

Vạn sự thông nhìn hắn một cái:" Ta rất mệt, chàng trai trẻ, xin hãy về đi."

"Vâng, đa tạ đại sư!" Cổ Diêu đứng dậy, thi lễ rồi hướng ra ngoài.

Đáp án của chiêm bặc sư lúc nào cũng mơ hồ, nghe nói bọn họ tiết lộ ra chính là thiên cơ, cho nên để tránh bị trời phạt họ luôn đưa ra các vấn đề để đương sự từng bước giải bí ẩn, tự mình tim hiểu chân tướng.

Nhưng dù sao đi nữa thì biết được Đoan Mộc Tình không chết đã là một thu hoạch rất lớn.

Ra khỏi cửa phòng, ngoài của khoáng đãng, Cổ Diêu đột nhiên cảm giác được trong lòng mình cũng thông tỏ, hắn đấm một cái vào ngực của mình kích động hô to:" Thật là tốt quá!"

Nắm đấm của hắn chạm vào một vật, Cổ Diêu cúi đầu xuống, đó là một cây tiểu ngọc trụy có hình một con gà rất khéo léo, phía trên của ngọc có hắc nhiều hình thù kỳ lại, nửa giống văn tự nửa giống đồ án. Người chế tác vô cùng khéo léo, phù điêu trên ngọc vô cùng phức tạp nhưng nó lại liền mạch như mạch máu và không hề rối.

Cổ Diêu nhìn thấy thanh tiểu ngọc trụy này thì tâm tình đang hưng phấn bỗng trầm xuống.

Đây chính là vật mà Hàn Đan đã đưa cho hắn khi còn ở Duyệt Lại khách điếm, thanh âm non nớt, ngây thơ vang lên bên tai của Cổ Diêu:" Cổ Diêu ca ca, ngày mai muội phải đi rồi, có thể sẽ đi đến một nơi rất xa, muội sợ sau này khi gặp lại huynh sẽ không nhận ra muội, cho nên thanh tiểu ngọc trụy này muội tặng cho huynh, đây là vật mà muội đã mang từ nhỏ, chỉ cần nhìn thấy nó là muội có thể nhận ra huynh."

Sau lần xem bói này thì tin tức của Hàn Đan sẽ càng khó biết được hơn, bởi vì vạn sự thông chỉ coi cho mỗi người một quẻ, tuyệt không có lần hai, hơn nữa cho dù có là tìm người khác thay mặt cũng không đươc, bởi vì lão có thể biết được nhìn thấu nhân tâm.

Sau một thời gian quanh co ở giao lộ cuối cùng hắn cũng đã chọn được một con đường để đi, đó chính là Đoan Mộc Tình, nhưng như thế thì hắn càng ngày càng cách xa Hàn Đan.

Chỉ dựa vào công hội thì biết khi nào mới biết được lối vào thất lạc đại lục? Có lẽ là vĩnh viễn cũng không thể biết được!

Lựa chọn này có hắn có đúng không?

Hàn Đan đã ở rất xa rất xa, nhưng khi đứng trước sự lựa chọn thì mình lại bỏ qua cơ hội có thể tìm được nàng!

Khi nghĩ đến đó thì trong lòng Cổ Diêu đau đớn tựa như bị dao cắt.

Đan Đan, Cổ Diêu ca ca xin lỗi muội!

Đúng lúc này thanh âm của vạn sự thông từ trong truyền ra:" Chàng trai trẻ, không nhất thiết phải khổ sở, nhân sinh vốn có nhiều lộ khẩu, đôi khi chúng bất đồng nhưng đều đi về một đích!"

Chương 20: Cái Chết Của Lặc Tư

Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc

Dịch: Tiểu Bạch

Converter: Tiểu Bạch

Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Bấm vào đây để xem nội dung.

Ly khai Tường Vân khách điếm, Cổ Diêu luôn suy nghĩ về những lời nói của Vạn Sự Thông.

Trước tiên chính là câu nói liên quan đến tin tức của Đoan Mộc Tình:"Ác thủy thâm uyên, nội tàng ẩn mật; xuyên thấu hắc huyệt, thiên chi bỉ ngạn!"

"Ác thủy thâm uyên ", bốn chữ này tương đương với việc ám chỉ một địa phương nào đó rồi, đây cũng có thể chính là mấu chốt của cả câu.

Hầu như là không cần phải cân nhắc Cổ Diêu liền nghĩ đến ác ma đảo.

Nếu đổi lại là ở lúc khác thì hắn nhất định sẽ đoán là các địa phương khác trên đại lục nhưng hiện nay hắn vừa từ ác ma đảo trở về.

Nơi đó cũng có một địa phương có chữ "Ác" - Ác ma hải vực, cực kỳ hung hiểm.

"Nội tàng ẩn mật ", có thể là ám chỉ việc mất tích ly kỳ trên ác ma hải vực, sự việc này cho đến nay vẫn là bí mật mà con người vẫn chưa biết được.

"Xuyên thấu hắc huyệt, thiên chi bỉ ngạn " Nửa đoạn sau thì khó mà giải thích được.

Cổ Diêu trầm tư hồi lâu, sau đó đột nhiên linh quang thiểm hiện.

Hắc huyệt, chẳng lẽ chính là một không gian liệt phùng?

Muốn từ tạp địch đại lục đi đến địa hạ thành phải đi qua một không gian liệt phùng giống như huyệt động hắc ám.

Thường sau khi đi ngang qua một không gian liệt phùng thì bên kia chính là một thế giới khác, chẳng lẽ đó chính là 'thiên chi bỉ ngạn', bởi vì nó cùng với tạp địch đại lục hoàn toàn khac nhau về không gian, bầu trời, nếu nói nó là 'bỉ ngạn' cũng không phải là sai.

Xem xét lại toàn bộ câu nói trên thì có thể đưa ra một kết luận chính là: những đội thuyền mất tích trên ác ma hải vực thật ra là không có chết mà là bị hút vào một không gian liệt phùng, và được đưa đến một thế giới khác!

Có lẽ ác ma hải vực cũng có một không gian liệt phùng giống như địa hạ thành vậy!

Ở phụ cận các không gian liệt phùng thường có các hiện tượng quái dị, hèn chi khí hậu của ác ma hải vực lại khác thường như thế, ngay cả những ngư dân lâu năm nhất cũng không thể nào đoán được thời tiết của nó!

Cổ Diêu càng suy nghĩ càng thấy khả năng này là rất lớn, câu nói đó của vạn sự thông so với tình hình ở ác ma đảo rất phù hợp.

Có lẽ Đoan Mộc Tình quả thật là đã tiến vào ác ma hải vực nhưng không phải bị táng thân nơi biển rộng mà cũng bị hút vào không gian liệt phùng và trở thành một thành viên trong các vụ mất tích ly kỳ.

Hơn nữa nàng vẫn chưa chết, trong khoảnh khắc song phương tiếp xúc với nhau, Cổ Diêu có thể cảm nhận được sinh khí của nàng, có thể nàng đang ở không gian bên kia.

Cho dù có là ở thế giới khác thì dẫu sao nàng cũng không có tao ngộ bất hạnh.

Còn câu nói sau của vạn sự thông:" Chàng trai trẻ, ngươi cũng không cần phải khổ sở, bởi vì một người có rất nhiều nhân sinh lộ, đôi khi chúng đi về các hướng khác nhau nhưng lại cùng đi về một đích!"

Những lời này Cổ Diêu quả thật là không rõ, chẳng lẽ sau khi lựa chọn Đoan Mộc Tình thì vẫn còn cơ hội để tìm Hàn Đan. Nói không chừng có thể là ở đạo tặc công hội có thể tìm được tin tức liên quan đến thất lạc đại lục.

Ý nghĩ này có chút miễn cưỡng nhưng dù sao cũng thắp lên cho Cổ Diêu một tia hy vọng. Tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Còn nữa, Cổ Diêu luôn có cảm giác vạn sự thông rất quen, người này cũng không phải chỉ là một người mà hắn thoáng gặp qua trong biển người mênh mông, mà lão nhìn qua có chút quen mắt. Nhất là ánh mắt. Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn của con người, ánh mắt của lão dường như có thể giao tiếp với tâm hồn của người đối diện vì thế Cổ Diêu không thể nào quên được.

Nhưng, cuối cùng đó là ai?

Cổ Diêu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ tay một cái.

Đúng rồi, Lặc Tư!

Chính là lão nhân quét dọn ở tầng chín của Thần Thánh Học Viện.

Mặc dù dung mạo, vóc người, thanh âm của Lặc Tư và vạn sự thông không giống nhau nhưng dung mạo của một người có thể đổi được. Thanh âm cũng có thể biến đổi, vóc dáng thì có thể thông qua các kỳ công khiến cho khác đi nhưng cảm giác của lão tạo cho người khác thì không thể thay đổi được.

Nhưng Lặc Tư và vạn sự thông có một điểm rất giống nhau, đó chính là ánh mắt, ánh mắt của Lặc Tư mặc dù không lợi hại như vạn sự thông nhưng lại có thể giống như vạn sự thông là dường như có thể quan sát hết thảy thế gian, dường như ẩn chứa rất nhiều tri thức.

Nhớ đến lúc trước mỗi lần có vấn đề gì thì chỉ cần tìm lão thì lão đều đưa ra những vấn đề hết sức mới mẻ, nhưng lại ẩn chứa triết lý sâu sắc, tính ra thì Lặc Tư và vạn sự thông quả thật là có chút tương tự.

Nhưng một người trí giả như thế tại sao lại làm một nhân viên quét dọn nho nhỏ?

Lặc Tư đã làm việc ở Thần Thánh học viện hơn mười năm, suốt khoảng thời gian đó luôn phụng hiến cho thư viện, điểm đó thì mọi người trong Thần Thánh học viện có thể chứng nhận.

Vì thế lão không thể là vạn sự thông được.

Có lẽ, do điển tịch của thư viện phong phú, thời gian qua đi, khiến cho một lão nhân quét dọn có thể trở thành một trí giả.

Trên đường đi ngang qua thánh vực, Cổ Diêu liền vào Thần Thánh học viện. Từ sau khi tốt nghiệp hắn chưa từng trở về đây.

Thần thánh học viện vẫn có phong mạo như xưa, dù sao nó cũng đã tồn tại cả ngàn năm rồi, không thể trở nên già nua chỉ trong vài năm được.

Nhìn các học viên đi tới đi lui trên đường, bọn họ dường như kiêu ngạo vì được làm học viên của một học viện thiên cổ kỳ danh.

Nhìn thấy các học viên đệ muội, Cổ Diêu không khỏi nhớ đến khoảng thời gian sống tu luyện và phấn đấu, tình nghĩ huynh đệ của Hạ Hầu Cẩn, Tạp La, nhớ đến Đoan Mộc Tình tuy gần mà xa ... Tất cả đều hiện rõ lên trong đầu.

Hắn vào thần thánh học viện chính là vì Đoan Mộc Tình, lúc đó nguyện vọng đó đối với hắn quả thật là xa xỉ, nhưng cuối cùng nó cũng đã trở thành cơ hội thực sự, nhưng cuối cùng hắn đã bỏ qua.

Cổ Diêu thở dài, chuyện trên đời này đúng là không thể nào đoán trước được.

Cổ Diêu đã không còn là một người đa sầu đa cảm như trước nữa, hắn nhanh chóng khôi phục lại như thường, đi đến thư viện.

Đã lâu rồi chưa thất Lặc Tư, Cổ Diêu cũng muốn đến thăm lão một chút, hơn nữa, nhưng lời bói toán của vạn sự thông, nếu có thể hỏi ý kiến một người có duệ trí như lão chắc nhất định sẽ có được thêm những kiến giải mới mẻ.

Người ngoài không thể tiến vào thư viện được, Cổ Diêu đã tốt nghiệp nên cũng không tính là người trong học viện nữa.

Chỉ có điều, "đôi khi" Cũng có "Ngoại lệ".

Cổ Diêu mới chỉ tốt nghiệp có một năm, chỉ có một năm nên đa số các người quản lý thư viện đều nhớ mắt hắn, hơn nữa Cổ Diêu còn cho hắn vài thủy tinh cho nên cũng có thể cảm thông được.

Lặc Tư là một người trông coi thư viện mẫu mực, hằng ngày lão đều quét dọn sàn lầu , lau sạch các kệ để văn thư, điển tịch không dính một hạt bụi.

Nhưng Cổ Diêu đã đi đến lầu chín, nhưng cũng không thấy Lặc Tư, thay vào đó là một vị sư nãi đang nửa ngồi nửa nằm, hai chân bắt chéo.

Cổ Diêu tìm quanh một vòng nhưng cũng không có phát hiện ra bóng dáng của Lặc Tư.

Sàn của thư viện rất bẩn, văn thư điển tịch đều có một lớp bụi dầy.

"A di, cho chỏi Lặc Tư đâu?"

Sư nãi cầm một cái hạt dưa đưa lên miệng cắn một cái, thanh âm đôm đốp vang lên, đây đúng là coi nhẹ quy định của thư viện, bộ dáng lờ đờ:"Lặc Tư? Ai là Lặc Tư?"

Cổ Diêu sờ sờ cái mũi:" Nếu như ta nhớ không lầm thì lão bá đó chính là người quản lý của thư viện."

Sư nãi phun phần xác của hạt dưa trong miệng ra:" Ây, vậy ngươi muốn nói chính là người quản lý tiền nhiệm?"

Cổ Diêu kinh ngạc nói:" Tiền nhiệm?"

" Đương nhiên, ta hiện tại chính là quản lý của thư viện, cho nên lão hiển nhiên là người tiền nhiệm!"

Cổ Diêu cau mày nói:" Lặc Tư lão bá tại sao lại không làm nữa?"

"Tại sao ư, đã chết rồi, dĩ nhiên phải có người lên thay chứ!"

Cổ Diêu thất kinh:"Đã chết!?"

"Đã chết chính là đã chết, có cái gì mà kỳ quái chứ?"

Cổ Diêu nhất thời không cách nào tiếp nhận chuyện này:" Chết như thế nào? uh, ta nhớ kỹ, một năm trước lão bá tinh thần vẫn còn rất tốt địa!"

"Tinh thần tốt thì thế nào? Người đã già thế rồi, coi như là đã bước một chân vào phần mộ rồi, lúc nào cũng có thể ra đi cả!" Sư nãi bắt đầu nóng lên rồi:" Ngươi rốt cuộc có phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net