vo thuong 1201-1244 (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thấy tự ti mặc cảm, tiểu nhị không nói nên lời.

- Mang lên cho chúng ta chút nước nóng.

- Được được được, chờ chút, ta lập tức đưa đến.

Tiểu nhị vội vã đáp, chỉ e mạo phạm người đẹp.

Nói xong câu này, Chung Lộ liền xoay người bước đi.

Một đám người còn ngoái cổ nhìn theo thân ảnh của Chung Lộ biến mất, đôi mắt vẫn ngây như phỗng tại chỗ, phảng phất như không thể lột hết được đồ trên người Chung Lộ xuống.

Qua một lát, mấy thám tử của Hồ gia mới rùng mình một cái, ý thức quay lại cơ thể.

Mấy người liếc nhìn nhau, cảm nhận được sự hưng phấn trong mắt đối phương.

Nếu như mang tin tức về vị mỹ nhân này báo cho hai vị công tử thì có thể thiếu ban thưởng sao? Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, bình thường rất khó gặp, lẽ nào bên trong đám nữ quyến kia không còn mỹ nữ khác?

Trong nháy mắt, mấy thám tử liền quyết định chủ ý, một người trong đó hít mạnh một hơi, hắn cố gắng bình phục hưng phấn trong lòng, còn mấy người kia thì án binh bất động, vẫn giám thị động tĩnh trên lầu như trước.

Chung Lộ trở lại phòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ khi nàng xuất quan tới giờ, đây là lần đầu tiên lộ diện ra ngoài như vậy, lần trước ở bên trong Hư Thiên Điện đi theo Đường Phong luôn luôn che mặt, thực sự nàng không biết mị lực của chính mình dĩ nhiên đạt tới mức này.

- Làm không tồi.

Đường Phong biết mị lực của nàng, lập tức khen một tiếng.

Chung Lộ có chút đỏ mặt, giống như ở trên khuôn mặt nàng có tờ giấy mỏng màu đỏ phủ lên.

- Chuẩn bị một chút, ta nghĩ hai vị công tử Hồ gia kia sẽ tới rất nhanh, đợi lát nữa sợ rằng phải đánh một hồi.

Đường Phong căn dặn một tiếng.

Bên trong hai gian phòng, tất cả mọi người đều sẵn sang đón địch.

Đại trạch Hồ gia, bên trong một gian phòng phía sau có tiếng thở gấp gáp truyền ra, thỉnh thoáng có vài âm thanh ba ba có tiết tấu vang lên. Trong phòng vương vãi đầy quần áo, một thiếu phụ da trắng như tuyết đang mở hai chân trên giường, một mặt thở dốc một mặt phối hợp động tác với người nam nhân, ngón tay thon dài chụp vào sau lưng của người nam nhân, hai đùi đẹp quấn quanh hông của nam nhân, mặt hồng như hoa đào, nhãn thần mê ly.

Chương 1211: Hồ Thiên Hồ Hải.

Nhóm dịch: Dungnhi

Nguồn: Vipvandan.vn

Nội dung ẩn:

Thân hình nam tử kia không tính là cường tráng, còn có chút gầy gò, sắc mặt càng vàng như nến, hơn nữa mặc dù hắn có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm nhưng hiện giờ dĩ nhiên đổ mồ hôi trên trán, rõ ràng là do miệt mài quá độ, nếu không cũng không có khả năng suy yếu như vậy.

Chỉ bất quá vào giờ khắc này, trên mặt nam tử kia có một nụ cười dâm đãng, một mặt nhún một mặt ra sức dùng tay đánh lên thân thể mềm mại của nữ tử, một cái vỗ xuống là một vết hằn đỏ, không hề có một chút thương tiếc.

- Đại thiếu gia, đại thiếu gia...

Nữ tử thở gấp liên tục:

- Khẽ một chút, nếu Ngũ thúc của ngươi thấy được thì ta sẽ không sống nổi.

Nam tử này, chính là đại thiếu gia của Hồ gia – Hồ Thiên.

Hồ Thiên lớn tiếng cười, sau đó hung hăng thưởng cho thiếu phụ một cái tát, cái tát này đánh ngay vào ngực, một đám no đủ nhất thời run rẩy mạnh, thiếu phụ phấn khởi kêu một tiếng thảm thiết, thân thể đều căng ra.

- Ngũ thúc?

Khuôn mặt Hồ Thiên lộ vẻ khinh thường:

- Lão nhân gia quanh năm bế quan, bình thường suốt mấy tháng đều không thấy một lần, sao có thể thấy được?

- Tuy là nói như vậy nhưng nếu vạn nhất hắn xuất quan thì sao?

Thiếu phụ khẽ cắn môi, một mặt hưởng thụ khoái ý, một mặt có chút lo lắng hãi hùng.

- Sợ cái gì hả Ngũ thẩm?

Hồ Thiên tiếp tục quất:

- Nếu như Ngũ thúc có thể thỏa mãn nàng thì sao nàng lại ở trên giường của ta?

- Đừng gọi ta... Ngũ thẩm...

Thiếu phụ thở dốc không ngừng:

- Ta chỉ là một tiểu thiếp của hắn mà thôi.

- Vậy cũng là Ngũ thẩm! Nàng còn là trưởng bối của ta đấy.

Hồ Thiên đắc ý cười, làm chuyện cấm kỵ khiến cho hắn vui vẻ, hắn hỏi nhỏ:

- Ngũ thẩm, ta so với Ngũ thúc thì thế nào? Ai lợi hại hơn?

- Ngươi…

- Đét.

Một cái vỗ lại vang lên.

- Đại thiếu gia là lợi hại nhất!

- Thế mới tốt!

Hồ Thiên phấn chấn không ngừng, những năm gần đây hắn gây tai họa trong thành Cát Tường, mấy năm trước thay đổi khẩu vị chỉ thích đi bắt nữ tử ở bên ngoài, chẳng qua danh tiếng của hai vị thiếu gia Hồ gia đã đồn ở ngoài rất nhiều cho nên các nữ tử đều biết không nên đến thành Cát Tường tự tìm phiền toái. Mấy tháng qua, hầu như hai vị thiếu gia Hồ gia chưa gặp qua nữ nhân nào.

Cho nên Hồ Thiên liền hướng ánh mắt vào những người trong nhà. Vừa lúc Ngũ thúc mới nạp tiểu thiếp của hắn vào trong phòng, hai người ăn nhịp với nhau, thường xuyên len lén vụng trộm.

Tục ngữ nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm.

Hồ Thiên đây chính là trộm người, hơn nữa trộm chính là nữ nhân của trưởng bối chính mình. Lúc ban đầu, loại kích thích này khiến cho hắn ngày nào cũng phải tìm thiếu phụ một lần, nhưng thời gian trôi qua đi cũng có chút chán ngấy.

Hồ Thiên đang phát sầu vì không tìm được nữ tử mới xinh đẹp, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa cốc cốc.

Hồ đại thiếu gia thiếu chút nữa sợ đến mềm nhũn cả người, thiếu phụ dưới thân càng thét lên một tiếng kinh hãi, vội vã úp cái chăn lên người chính mình.

- Ai a!

Hồ Thiên tức giận không ngớt, đã biết thường ngày bản thiếu gia không cho phép bất kỳ ai tiến vào, trừ phi là tâm phúc của hắn.

Nhưng bên trong phòng có động tĩnh lớn thế, lẽ nào bên ngoài còn không nghe được sao? Thiếu chút nữa Hồ Thiên còn tưởng Ngũ thúc xuất quan tìm đến đây gây phiền toái.

Chỉ là vừa thoáng nghĩ liền cảm thấy có chút không thích hơp, nếu như Ngũ thúc tới thì sao còn có thể gõ cửa, sợ rằng đã trực tiếp phá cửa xông vào. Cho nên người bên ngoài nhất định là tâm phúc của chính mình, hơn nữa tuyệt đối là có phát hiện lớn, nếu không sẽ không có khả năng quấy rối khoái lạc của chính mình.

Quả nhiên, bên ngoài cửa truyền tới một thanh âm quen thuộc:

- Đại thiếu gia, có chuyện tốt a.

- Có chuyện gì tốt?

Hồ Thiên lười biếng hỏi một câu.

- Trong thành có một mỹ nhân tuyệt sắc!

- Mỹ nhân?

Tinh thần Hồ Thiên chấn động, hắn bất chấp tất cả chạy ra mở cửa phòng.

Thám tử kia thấy Hồ đại thiếu gia lõa lồ đi ra, lấm la lấm lét nhìn vào trong phòng liền thấy một mảnh da thịt khiến cho hắn hoa mắt, có một thiếu phụ đang lộ vẻ kinh hoảng ở trong đó.

- Nói mau, có chuyện gì xảy ra.

Hồ Thiên tát cho tâm phúc của mình một cái tát, lúc này đối phương mới nuốt nước miếng, kể lại chuyện tình hôm nay từ đầu tới cuối.

Nhất là dáng vẻ uyển chuyển và dung nhan tuyệt thế của Chung Lộ vừa hiện ra bị người này thêm mắm dặm muối, khoa trương thành độc nhất vô nhị.

- Đại thiếu gia, tiểu nhân theo ngài nhiều năm như vậy còn chưa thấy qua nữ nhân có cấp bậc như thế. Các nữ tử trước đây đại thiếu gia đùa bỡn so với nàng quả thực là trên trời và dưới đất, căn bản không thể so sánh cùng. Tiểu nhân bảo chứng, nếu đại thiếu gia có được nữ tử này, tuyệt đối trong vòng hai năm tới sẽ không buồn chán.

- Thật hay giả?

Hồ Thiên nửa tin nửa ngờ.

Tên tâm phúc kia nói:

- Đại thiếu gia có thưởng thức như thế nào, lẽ nào tiểu nhân còn không biết sao? Tất cả hoa khôi của Xuân Vũ Lâu bên trong thành cũng không bằng một nửa của người này. Nàng đó tuyệt đối khác biết, ngài đi xem sẽ biết.

Hồ Thiên bị tâm phúc nói khiến trong lòng rục rịch, lâp tức nói:

- Ngươi đợi lát nữa ta sẽ theo ngươi đi xem, được rồi, gọi cả Nhị đệ nữa, miễn cho hắn nói đại ca ta ăn mảnh.

- Vâng.

Tâm phúc kia được mệnh lệnh, nhanh chong đi thông tri cho Nhị thiếu gia Hồ Hải.

- Đại thiếu gia, đi luôn sao?

Thiếu phụ nửa ngồi ở trên giường, vẻ mặt không vui.

- Ta đi xem.

Hồ Thiên một mặt mặc quần áo một mặt đáp.

- Hừ, đại thiếu gia là như vậy, có mới nới cũ.

Thiếu phụ tức giận đáp.

Hồ Thiên mặc y phục, tiện tay sờ trên cơ thể đẫy đà của nàng, cười nói:

- Như vậy đi, sau này ngươi cứ đi tìm Hồ Hải, lần trước ta nói chuyện của ngươi cho hắn, hắn cũng muốn giúp đỡ ngươi, tuy rằng Nhị đệ so với ta kém một chút nhưng cũng không kém là bao nhiêu, chắc chắn có thể thỏa mãn ngươi.

Trong lòng thiếu phụ mừng thầm, bày ra thần sắc ôn nhu:

- Đại thiếu quả thực là vô liêm sỉ nha, người ta đã hầu hạ qua ngươi rồi, sao còn có thể hầu hạ Nhị thiếu gia?

Hồ Thiên khinh thường nói:

- Ngươi còn hầu hạ qua Ngũ thúc đấy? Bây giờ còn không phải đang nằm trên giường của ta sao? Nhỡ kỹ, sau này đừng tìm tới ta nữa, đi tìm Hồ Hải là được.

Nói xong, cũng không nhìn xem phản ứng của thiếu phụ, trực tiếp đi ra ngoài.

Bên kia, tâm phúc của Hồ Thiên đã gọi Hồ Hải tới, hai huynh đệ hội họp, trong ánh mắt toát lên thần sắc chờ mong.

- Đi!

Hồ Thiên vung tay lên, chuẩn bị đi tới khách sạn bình dân của đám người Đường Phong.

Chương 1212: Tiểu nương tử vẫn còn xấu hổ

Nhóm dịch: Dungnhi

Nguồn: Vipvandan.vn

Nội dung ẩn:

Tâm phúc kia nhanh nhảu nói:

- Đại thiếu gia, có nên mang theo một ít cao thủ của gia tộc tới không? Tiểu nhân nhìn không ra thực lực của bọn họ, xem ra có chút không tốt lắm.

Hồ Thiên trừng mắt:

- Trò cười, tại đây là đất của Hồ gia ta, ai dám làm càn?

Hồ Hải nói:

- Đại ca, cẩn thận một chút vẫn hơn. Hiện giờ bốn thế lực lớn đang khai chiến, khó tránh khỏi đối phương cho người tới dò la tin tức.

- Cũng đúng.

Hồ Thiên khẽ gật đầu:

- Vậy thì mang theo những người này cùng đi, nếu bọn chúng dám phản kháng, nam giết nữ lưu lại!

- Đại thiếu gia anh minh!

Tâm phúc tuân lệnh, vội vã đi bố trí nhân thủ, không bao lâu sau, hơn ba mươi hộ vệ cao thủ theo sát hai vị thiếu gia đi khỏi Hồ phủ.

Bên trong hơn ba mươi người đều là cao thủ Linh Giai, thậm chí còn có hai Linh giai trung phẩm, đó đều là cao thủ được gia tộc bồi dưỡng.

Cả đám người hùng hổ đi trên đường, dân chúng thành Cát Tường thấy vậy vô cùng sợ hãi, né tránh liên tục, rất sợ chọc giận hai vị thiếu gia. Chỉ là trong lòng mọi người có chút bi ai, không biết cô nương nhà ai lại bị bọn chúng coi trọng nữa.

Hai thiếu gia của Hồ gia mang theo một đám nhân mã, dưới sự dẫn đường của tâm phúc liền đi một mạch tới khách sạn bình dân, không bao lâu sau, khách sạn bình dân liền gần ngay trước mắt.

Hai vị thiếu gia mê sắc đến tận xương tủy, thường ngày tác oai tác quái bên trong thành Cát Tường, không ai dám phản kháng cho nên không biết trời cao đất rộng, chỉ cho rằng lão tử lớn nhất trong thiên hạ, Hồ gia là lớn nhất, cái gì bốn thế lực lớn đều là lũ chó má trong mắt bọn họ cũng không hơn gì dân thường, ngay cả Chiến gia trên đầu Hồ gia cũng không được hai vị thiếu gia đặt ở trong mắt.

Nhưng những hộ vệ do hai người bọn họ mang tới đều có kinh nghiệm phong phú trên giang hồ.

Trong lúc cả đám người đi trên đường, một cao thủ Linh Giai trung phẩm hướng tâm phúc của Hồ Thiên hỏi tỉ mỉ về tình huống của đám người Đường Phong.

Tên tâm phúc kia trả lời thành thực, vừa nghe xong, tên hộ vệ cảm giác mơ hồ có chút không ổn. Chỉ sợ bên trong đám người này có cao thủ.

Ngay lập tức, tên hộ vệ liền nhắc nhở hai vị thiếu gia:

- Hai vị thiếu gia, ta cảm giác đối phương tới đây có ý định không tốt.

Ánh mắt Hồ Thiên có chút lờ mờ không rõ nhìn thoáng qua tên hộ vệ, mỉm cười nói:

- Tôn quản sự, thực lực của ngươi cao thâm, có ngươi và những huynh đệ này che chở, chúng ta phải sợ cái gì?

Trong lòng Tôn quản sự vui vẻ nhưng cũng không dám phớt lờ:

- Đại thiếu gia vẫn phải cẩn thận một chút.

- Ừm, tất cả đều giao cho ngươi là được.

Hồ Thiên cười dâm đãng không ngớt:

- Nghe nói trong đám người kia có một vài nữ quyến, yên tâm, ta cùng với Nhị đệ thưởng thức đầu tiên sẽ không quên công lao của các ngươi đâu.

Hồ Hải cũng nói:

- Đúng vậy Tôn quản sự, mỗi một lần ca ca làm chuyện tốt có bao giờ quên các ngươi không?

Tôn quản sự vội ho một tiếng:

- Ta không có ý đó.

Tuy rằng Tôn quản sự là cao thủ Linh Giai trung phẩm nhưng quanh năm vẫn đảm đương chức hộ vệ của Hồ gia, thường ngày đi theo hai vị thiếu gia làm xằng làm bậy đã sớm thành người xấu. Những nữ tử bên trong thành Cát Tượng bị đưa tới Hồ phủ không thiếu những người bị Tôn quản sự vùi dập. Hơn nữa tuy rằng hai vị thiếu gia Hồ gia ngang ngược nhưng hiểu được cách mua lòng người, nhất là lòng của những cao thủ hộ vệ của bọn họ. Cho nên phàm là hai vị thiếu gia Hồ gia ăn thịt thì những hộ vệ bên người bọn họ cũng được chia một chén canh, có tầng quan hệ như vậy, những cao thủ thủ hộ hai vị thiếu gia Hồ gia sao còn không tận tâm tận lực?

Hai vị thiếu gia tốt là chúng ta tốt a! Trong lòng các hộ vệ rạng rỡ.

Tới khách sạn bình dân, Hồ Thiên và Hồ Hải trực tiếp vọt vào bên trong.

Tôn quản sự cũng thủ thế với mấy người, thủ hạ của hắn liền phân ra một nhóm người tản ra các phương vị bao vây toàn bộ khách sạn bình dân lại, thứ nhất là phòng ngừa bên trong có cao thủ, thứ hai là cũng phòng ngừa có cá lọt lưới.

Tiểu nhị đang đón khách chợt phát hiện ra có khác nhân vào, vẻ mặt tươi cười đi ra đón chào, nhưng vừa mới ngẩng đầu nhìn đã thấy vẻ mặt dâm ô của hai vị thiếu gia tới.

Trong lòng tiểu nhị kêu khổ, quả nhiên là hai người này tới! Nhưng phải làm như thế nào đây, đã sớm bảo những vị khách quan trên lầu cẩn thận một chút, nhưng ban nãy lại có một nữ tử lộ ra mặt thật của nàng, đây không phải tự mình đưa tới phiền phức sao?

- Đại... Thiếu gia, hai vị… Thiếu gia...

Mặc dù trong lòng tiểu nhị hoảng sợ nhưng vẫn tiến lên bắt chuyện như cũ.

Hồ Thiên tóm lấy chéo áo của tiểu nhị, thấp giọng hỏi:

- Tiểu mỹ nhân vừa rồi ở trong gian phòng nào?

Hàm răng của tiểu nhị run lên không biết có nên nói hay không, vẻ đẹp của Chung Lộ vừa mới hiện ra trong đầu hắn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, loại nữ tử thiên tiên như vậy, tiểu nhị cũng không đành lòng bán đứng, cho dù bị hai vị thiếu gia của Hồ gia đánh chết tại chỗ cũng không thể nói được!

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc tiểu nhị cũng là một người bình thường, Tôn quản sự phía sau Hồ Hải thả ra uy áp, trong nháy mắt tiểu nhị liền tan vỡ, hắn lấy tay chỉ lên phía trên lầu:

- Trên lầu có tám gian phòng đều là của bọn họ.

Hồ Thiên bỏ lại tiểu nhị, hai tay chắp sau đít đi lên trên.

Một đám hộ vệ của Tôn quản sự theo sát phía sau.

Toàn bộ khách sạn bình dân thấy Hồ gia ương ngạnh như vậy không một ai dám nói, thậm chí ngay cả một tiếng thở mạnh cũng không có.

Trái ngược lại ánh mắt vô thần của chưởng quỹ bị chặt đứt hai chân đột nhiên gào khóc, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, giống như bị điên, tiếng gào thét thê lương vang lên:

- Nương tử mau chạy a, người của Hồ gia lại tới nữa rồi!

Tiểu nhị vội vã tiến lên, vừa ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng vừa la lên:

- Chưởng quỹ, chưởng quỹ mau tỉnh lại, lão bản nương sớm đã mất rồi.

Chưởng quỹ của khách sạn bình dân vẫn như cũ gào thét khóc lóc gọi trời gọi đất. Từ khi lão bản nương bị chịu tủi nhục thắt cổ tự sát thì chưởng quỹ liền sinh bệnh, thần trí có chút không bình thường. Chẳng qua là thỉnh thoảng mới bị, nếu không thì khách sạn bình dân này cũng không thể kinh doanh được tiếp.

Hiện giờ chưởng quỹ thấy Hồ Thiên là cừu nhân năm đó, chuyện thương tâm cũ lại bị khơi ra, tưởng rằng bọn chúng đến đoạt phu nhân của chính mình.

Tiếng khóc bo thương khiến cho người người cảm thấy đau lòng, người nghe rơi lệ.

Đường Phong nghiêm mặt ngồi ở bên trong phòng, Chung Lộ đứng ở phía sau hắn, đôi tay ngọc nhẹ nhàng xoa bóp vai của Đường Phong, bộ dáng thị nữ rất chăm chỉ.

- Bịch.

Một tiếng vang lên, cửa phòng bị đá văng, một đám người Hồ gia nối đuôi nhau đi vào, hai vị thiếu gia Hồ gia làm đầu tàu gương mẫu.

Vừa vào bên trong phòng đã thấy Chung Lộ che mặt đứng đó, ánh mắt của hai người Hồ Thiên Hồ Hải bốc lên quang mang.

Hai người duyệt nữ cả đời, nhãn lực nhìn nữ nhân không hề tầm thường, dạng nữ tử gì bọn họ còn chưa nhìn thấy qua, cho dù là cá tính hay vóc người đều có thể nhìn thông thấu.

Đừng nói hiện giờ Chung Lộ chỉ che một cái khăn mỏng, cho dù mặc trường bào rộng thùng thình thì hai người Hồ Thiên Hồ Hải cũng nhìn ra được nàng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Đôi tay ngọc thon thả đang xoa bóp vai của Đường Phong khiến cho hai người Hồ Thiên Hồ Hải đều mềm nhũn trong lòng. Nữ nhân có đôi tay xinh đẹp tuyệt trần như vậy, nếu như có thể để ở trong lòng thưởng thức thì thật là chuyện tình tuyệt vời cỡ nào?

Nhìn lại Đường Phong, nhất thời Hồ Thiên Hồ Hải không vui. Tiểu tử này có diễm phúc như vậy? Mỗ là thiếu gia Hồ gia còn chưa nhìn thấy qua loại nữ tử này, tiểu tử ngươi dựa vào cái gì để sai sử nàng như nha hoàn?

Vừa mới suy nghĩ tới đây, khuôn mặt của hai vị thiếu gia Hồ gia liền lạnh lùng.

- Mấy vị có việc gì?

Đường Phong đạm nhiên nhìn vào đám người trước mặt, mở miệng hỏi.

Hai người Hồ Thiên Hồ Hải tiến lên phía trước, ngồi xuống cái bàn trước mặt Đường Phong, Tôn quản sự chăm chú quan sát Đường Phong cách nửa bàn, nhíu mày không ngừng.

Hắn phát hiện bên trong phòng dĩ nhiên chỉ có một đôi nam nữ, nhưng tình báo nói nhóm người của bọn họ có mười mấy người, vậy những người khác đi đâu rồi?

Nhìn kỹ lại một lần nữa, nam tử ngồi đối diện chỉ có thực lực Thiên Giai thượng phẩm nhưng nữ tử thì nằm ngoài dự đoán của hai người là một Linh Giai hạ phẩm.

Ngay lập tức Tôn quản sự liền có tính toán, len lén làm dấu với mấy người sau lưng, những hộ vệ khác liền đi ra ngoài để điều tra những người khác của nhóm người Đường Phong đang ở đâu.

- Bàn tay nhỏ bé xinh đẹp quá.

Con mắt Hồ Thiên lưu lại trên bàn tay ngọc của Chung Lộ.

- Thật đẹp!

Hồ Hải tiếp lời, hít sâu vào một hơi:

- Đại ca, ngay cả trong không khí cũng có hương vị, huynh thử xem.

Hồ Thiên giống như lợn hít sâu vào một hơi, nhắm mắt cảm thụ, thần sắc sung sướng.

Chung Lộ thờ ơ, vẫn như cũ vuốt ve hai vai của Đường Phong.

- Tiểu mỹ nhân, tháo khăn che mặt xuống đi? Để huynh đệ nhìn khuôn mặt thực của nàng.

Hồ Thiên có chút khẩn cấp, dù sao tâm phúc của chính mình đã nói nữ tử này độc nhất vô nhị.

Hồ Thiên vừa nói, một mặt đứng dậy vươn tay ra định giật lấy khăn che của Chung Lộ.

Về phần Đường Phong đã bị bọn họ coi như không khí, chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, nếu dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ! Bản thiếu gia coi trọng nữ nhân của ngươi chính là cho ngươi mặt mũi rất lớn, đừng có không biết điều.

Chung Lộ lùi lại một bước, dễ dàng thoát ra khiến cho Hồ Thiên bắt vào khoảng không.

- Ha ha, tiểu nương tử này còn biết xấu hổ.

Hồ Thiên không chỉ không buồn, ngược lại còn rất hài lòng.

Hồ Hải cũng cười lớn một tiếng:

- Giọng điệu của đại ca vẫn như vậy, quả thực không có chút tiến bộ nào.

Hồ Thiên cười nói:

- Có phản kháng mới có thú vị, loại nữ nhân chủ động yêu thương hai huynh đệ chúng ta có khác gì với kỹ nữ trong kỹ viện đâu, ăn vào không có chút tư vị. Tiểu nương tử, mau mau tháo khăn che mặt của nàng đi nào, ta xem nàng có thể trốn được bao lâu!

Vừa nói, một mặt Hồ Thiên lại muốn lao tới Chung Lộ.

Đường Phong đưa tay cầm lấy một chiếc đũa, nhẹ nhàng ném đi.

Hồ Thiên còn chưa phát hiện ra uy lực của chiếc đũa nhưng sắc mặt Tôn quản sự đại biến, hắn vội kéo áo của Hồ Thiên lôi hắn trở về, đồng thời đưa tay ra, khó khăn lắm mới kẹp được chiếc đũa.

- Lớn mật!

Tôn quản sự hừ lạnh một tiếng, uy áp của Linh Giai trung phẩm mạnh mẽ ép tới Đường Phong, miệng nói:

- Không muốn chết thì đừng cử động.

Uy áp đè lên người, Đường Phong thờ ơ nhìn Tôn quản sự một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sonmaxs
Ẩn QC