Chương 37: Rose...thẩm Thiếu Bạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Y tá đang ghi chép trong phòng thấy bác sĩ bị lôi đi như bắt cóc liền chạy theo.

Ký Bình nãy giờ vẫn để yên cho Tôn Hạo lôi đi, nhưng dường như sức chịu đựng của cô có giới hạn, Kỹ Bình mạnh tay giựt mạnh tay lại, hách tay Tôn Hạo ra, từ từ xoa cổ tay bị Tôn Hạo nắm chặt trở nên đỏ ửng của mình.

"Anh làm gì vậy hả?" Giọng nói lạnh băng như đang hỏi tội anh, ánh mắt cũng đằng đằng sát khí.

Tôn Hạo nhất thời cứng họng không biết trả lời làm sao? Anh không hiểu cảm giác trong lòng mình lúc này nhưng anh chắc chắn cảm giác bây giờ và cảm giác lúc thấy cô đi cùng với Sở Minh Triệt là một. Là ghen tuông, là chiếm đoạt, là cuồng vọng và cũng là tình yêu.

Ký Bình mãi không thấy Tôn Hạo trả lời liền quay bước trở lại phòng làm việc. Tôn Hạo vẫn đứng ngay ngốc một lúc khi tĩnh đáo lại đã thấy cô đi đã gần phòng làm việc, anh vội chạy lại bế thẳng cô lên đi ra khỏi bệnh viện trong ánh mắt tò mò của mọi người. (Em sợ anh rồi anh Hạo ạ. Người ta chỉ bế bệnh nhân vào bệnh viện, anh lại đi bế bác sĩ ra khỏi bệnh viện."

Anh đặt cô vào ghế phụ của xe sau đó thắt dây an toàn cho cô trong ánh mắt hình viên đạn của ai đó. Suốt thời gian ở trên xe Tôn Hạo chỉ có một cảm giác khó thở, lạnh sống lưng khi ai đó ngồi bên cạnh mà cứ lạnh như băng, ánh mắt thì đầy sát khí như muốn giết người. Vừa dừng xe lại anh đã nhìn bề phía cô nở nụ cười giảng hòa, hai mắt híp lại, miệng cong lên một đường cong tuyệt mỹ, phải nói là Tôn Hạo chưa bao giờ cười kiểu này nhưng trong trường hợp này anh chỉ đành ngoại lệ.

Nhìn cái mặt ngố đặt của Tôn Hạo cô không khỏi bật cười, bao nhiêu bực tức cũng được xóa bỏ phân nữa.

Ký Bình liền nhanh chóng bước ra khỏi xe, trên môi vẫn còn nở nụ cười chúm chím. Còn Tôn Hạo thì vẫn ngây ngốc ở trong xe, nụ cười vừa rồi của cô làm trái tim Tôn Hạo đập điên cuồng và đây cũng là lần đầu tiên trong 6 tháng ở chung anh thấy cô cười thoải mái đến vậy. Nụ cười đẹp hơn cả hoa hướng dương, sáng ngời hơn cả ánh mặt trời đó làm anh không khỏi ngơ ngác.

Khó khăn lắm anh mới tĩnh lại được và thoát khỏi mị lực của cô. Tôn Hạo gãy gãy sau đầu, vừa cười vừa bước vào nhà.

Bà Tôn và ông Tôn mới đi chùa về ngồi ở phòng khách nghĩ ngơi, không ngời lại thấy được hai cái "hiện tượng lạ".

Hiện tượng lạ thấy nhất là ông bà Tôn đang nói chuyện, bàn tán vui vẻ bỗng cô bước vào mặt mài tươi rói, miệng vẫn còn tủm tỉm cười. Ông bà Tôn nhìn nhau khó hiểu, đứa trẻ này bình thường rất điềm tĩnh, lạnh lùng vậy mà bây giờ lại...

Hiện tượng thứ hai chính là Tôn Hạo, mặt mày cũng rạng rỡ không kém Ký Bình...lại càng làm cho ông bà Tôn nghi ngoặt...không biết hai vợ chồng này ăn phải cái gì.

"Tôi có bị hoa mắt không?" Bà Tôn khó khăn mở to mắt nhìn ông Tôn.

Ông Tôn cũng mở to mắt nhìn thẳng vào mắt bà Tôn, điệu bộ không hề đúng với tuổi tác.

Nhìn một hồi, ông Tôn cũng cười cười tựa lưng vào ghế, tiếp tục lấy báo ra đọc. Mắt vẫn chăm chú vào tờ báo nhưng lại phãn cho bà Tôn một cậu.

"Mắt bà không sao. Nhưng chắc sắp tới chúng ta có cháu bồng rồi."

Bà Tôn thất kinh nhìn ông Tôn đang ung dung kia. Bà Tôn đột nhiên cười chế giễu ông. Lúc trước Mia bị bệnh ông Tôn đang ở Ả Rập làm từ thiện nên không về kịp, từ chuyện đó làm ông vô cùng áy náy...

___________________

"Diệp nhi, trẩm yêu nàng như thế, hy sinh cả giang sơn cũng vì nàng, tại sao nàng không động tâm với trẫm, tại sao hả?" Người nam nhân đẹp như tranh vẽ khoát lên người chiếc long bào máu vàng, ép sát lấy một nữ nhi yếu đuối nhưng lại thanh tao thoát tục không chút bụi trần vào tường.

"Hoàng thượng, ta và ngươi vốn dĩ không thể?" Người được gọi là Diệp nhi ánh mắt cương quyết không chút động tâm nhìn người nam tử trước mặt.

"Tại sao? Trẫm hỏi nàng tại sao? Trẫm thứ gì cũng có, nàng muốn thứ gì trẫm điều đáp ứng nàng."Hoàng Thượng ánh mắt tức giận, dung nhan chứa chất nổi buồn.

"Ngươi vốn không dám cho ta thứ đó." Diệp nhi gạt tay Hoàng thượng ra khỏi người mình, nở một nụ cười giễu cợt.

"Chỉ cần nàng muốn, trẫm sẽ làm..." Hoàng Thượng khuôn mặt mong đợi.

"Ta muốn...mạng ngươi. Để cúng tế 36 linh hồn Lưu gia chúng ta." Ánh mắt Diệp nhi có phần buồn bã, ảm đạm, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết.

"Cắt. Tốt lắm." Tiếng đạo diễn vang lên.

Quản lí Tiêu Hàm bước lại lấy khăn trong tay lao mồ hôi cho Rose.

"Quản lí Tiêu, cảm ơn." Rose nhận chiếc khăn từ tay quản lí Tiêu, rồi trở lại ghế ngồi uống nước và đọc kịch bản cho cảnh quay tiếp theo.

"Rose, lát nữa 1 giờ em có cuộc metting với fan ,chiều nay em có cuộc họp báo ra mắt phim "Nước mắt mĩ nhân" lúc 4 giờ , 6 giờ có cuộc chụp ảnh quảng bá cho điện thoại Oppo." Quản lý Tiêu đúng một bên nhắc nhở cô.

Rose nghe song lại thở dài, lịch làm việc ngày càng nhiều cô không có lấy một tý thời gian để thư giãn, cả tháng nay cô chưa gặp Ký Bình được bữa nào.

Rose chỉ gật đầu như hiểu rồi và tiếp tục đọc kịch bản cho cảnh quay tiếp theo.

"Rose, em giúp anh cảnh này được không? Anh không hiểu cho lắm."

Rose nghe có người gọi tên mình thì ngước lên, là Thẩm Thiếu Bạch người đống vai nam chính "hoàng thượng Hiên Viên Thần".

Rose nghe quản lý Tiêu nói anh ta là ca sĩ lần đầu tiên tham gia vào nghệ thuật số 7 nên cô rất nhẫn nại giúp anh ta diễn tốt hơn. Với lại cô cũng không thể để cho bạn diễn của mình bị chỉ trích được. Lúc mới quay cảnh đầu tiên đôi bên có hơi khó hợp tác với nhau nhưng bây giờ khá tốt. Thẩm Thiếu Bạch theo Rose đánh giá thì là một người biết lắng nghe và ham học hỏi nên càng diễn càng tốt, chỉ mới tham gia vào showbiz hai năm nhưng lại có một lượng fan chắc chắn trong nước.

"Cảnh nào? Đưa em xem." Rose xích qua một bên chừa chỗ cho Thẩm Thiếu Bạch.

Thẩm Thiếu Bạch nhanh chóng ngồi vào chỗ bên cạnh, đưa kịch bản lên trước mặt Rose.

"Là cảnh này. Anh thật không thể tưởng tượng ra được." Thẩm Thiếu Bạch làm bộ mặt cún con ủy khuất nhìn Rose. Sự thật không phải anh không hiểu mà là đang tận dụng cơ hội.

Rose chau mày nhìn Thẩm Thiếu Bạch, mặt Rose càng lúc càng đỏ. Cái cảnh trong kịch bản này thật sự cô cũng không dám chỉ. Đây rõ ràng là Thẩm Thiếu Bạch chơi cô.

Cảnh trong kịch bản: Hoàng thượng Hiên Viên Thần sau khi thấy Diệp nhi phũ phàng bước ra khỏi cửa liền điên cuồng chạy theo, ôm Diệp nhi từ phía sau. Một lát sau Hiên Viên Thần mới xoay người Diệp nhi lại hôn nàng điên cuồng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net