Chương 39: Từ Khả Giai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Chủ tịch, thật xin lỗi vì có những lời quá đáng đối với cô." Cô gái cúi người xin lỗi, sau vụ ở căn tin cô đã biết ai là chủ của mình, lại bị chú giáo huấn cho một trận nên không thể không hạ người xin lỗi, cho dù trong lòng không cam.

"Cô là Từ Khả Giai. Cháu gái của phó Tổng Từ Đông." Giọng nói của Ký Bình lúc này có cả sự uy nghiêm và lạnh lùng của một nhà lãnh đạo rõ rệt, làm cho đối phương phải run sợ nhưng không thể lơ là hay mất tập trung trước lời nói của cô.

"Vâng ạ." Khả Giai bỗng nhiên không lạnh mà run, trước mặt Ký Bình cô chở nên yếu kém hẳn.

Ký Bình bỏ bút xuống tựa lưng vào ghế, hai tay đặt trên thành ghế và đan lại vào nhau, hai chân bắt chéo, xoay chiếc ghế qua lại hưởng thụ cảm giác thoải mái của chiếc ghế chủ tịch.

"Về nói với Từ Đông, nếu còn làm như vậy một lần nào nữa thì chuẩn bị tinh thần đi." Ký Bình ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát, hàn khí tỏ ra đầy trong giọng nói.

Đừng nghĩ cô không biết lão già Từ Đông ấy làm gì, tại trò chơi chưa bắt đầu cô cũng không muốn làm lớn chuyện. Lão già Từ Đông dám tham tiền của tập đoàn lại còn uy hiếm cổ đông bán cổ phần cho mình, không bán thì dùng vũ lực. Chuyện này cô đã cho Ba Khắc đều tra, thông tin chứng cứ rõ ràng nếu Từ Đông dám ra tay, Ký Bình cô sẽ cho lão biết cơm tù ngon hay giấy tiền vàng mã ngon.

Khả Giai bỗng giựt mình, khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt không còn một chút máu.

"Vâng. Tôi sẽ nói lại ạ." Khả Giai nhanh chóng cúi chào và bước ra ngoài, đi nhanh hơn cả chạy.

___________________


"Chú! Cô ta đã biết những chuyện chúng ta làm rồi." Sau khi ra khỏi phòng Ký Bình, Khả Giai nhanh chóng tìm đến phòng của Từ Đông.

"Chết tiệt! Làm sao cô ta biết được?" Từ Đông đang ngồi hưởng thụ trên chiếc ghế phó tổng, nghe Khả Giai nói bỗng giựt mình bật người đứng dậy, hai tay đập mạnh vào bàn.

"Con...con không biết." Khả Giai bỗng có chút run sợ cúi người lui về phía sau mấy bước.

"Còn vụ kia, làm sao rồi?" Từ Đông bỗng nở nụ cười nữa miệng, khuôn mặt nham hiểm đến tột cùng.

"Con...con...con thất bại rồi ạ." Khả Giai bỗng nhớ đến lời từ chối thẳng thừng của Tôn Hạo.

Ngày hôm đó, cô làm theo lời Từ Đông tìm đến khách sạn nơi Tôn Hạo đang ở, và làm giọng thảm thiết van xin để nếu kéo tình yêu của Tôn Hạo. Mục đích là để lợi dụng quyền lực trong tập đoàn Tôn gia của Tôn Hạo thâu tóm Trình thị nhưng không ngờ mọi chuyện lại không theo kế hoạch.

Chátttt-"Vô dụng" Từ Đông như nổi điên, mạnh tay dáng xuống gò má xinh đẹp của Khả Giai một cái tát vô cùng mạnh, làm Khả Giai ôm mặt ngã lăn ra đất.

Tôn Hạo vừa tan họp đã nghe thư ký bảo chủ tịch tập đoàn Đường Minh đã đến và tan đợi trong phòng.

Anh nhanh chóng bước vào phòng.
Đường Mạnh Nghiêm nghe tiếng đẩy cửa liền bước vào liền đứng lên chuẩn bị cho một cuộc chào hỏi. Xuất hiện trước mặt ông là một chàng trai trẻ, nhũ quan tuấn mĩ lộ rõ bản chất phi phàm và đặt biệt lại rất có tiếng trên thương trường dù mới 28 tuổi.
Tôn Hạo nhẹ nhàng ung dung bước lại điệu bộ đánh giá của những nhà kinh doanh.

Hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt đánh giá của những nhà kinh doanh thực sự.

Sau những cái bắt tay, miệng thì cười nói không ngừng chào hỏi bọn họ cũng ngồi xuống vào bắt đầu vào vấn đề dự án khách sạn trên biển.

Trong mắt Tôn Hạo, vị chủ tịch, kim Tổng giám đốc Đường Mạnh Nghiêm này là một người cực kỳ trăng hoa, bay bướm có không ít bồ trẻ ở bên ngoài nhưng trong kinh doanh lại là một nhà lãnh đạo tài ba đáng để đối tác hợp tác và đặt niềm tin.

"Đường tổng, để người đợi lâu thật sự thất lễ quá." Tôn Hạo sau khi nhìn Đường Mạnh Nghiêm bằng ánh mắt đánh giá liền tỏ ý chào hỏi.

"Không sao? Chúng ta vào vấn đề chính được chứ?" Đường Mạnh Nghiêm nhanh chóng bào vấn đề, ông còn một vấn đề khác để thương lượng với Tôn Hạo, vấn đề đó quan trọng hơn cái dự án này cả trăm ngàn lần.

"Được. Chúng ta bắt đầu thôi." Tôn Hạo đứng dậy bước lại bàn lấy một sắp hồ sơ đi lại đưa cho Đường Mạnh Nghiêm.

"Theo như dự án này, tôi nghĩ chúng ta sẽ có một số tiền lợi nhuận không nhỏ."

Đường Mạnh Nghiêm nhận tập tài liệu từ tay Tôn Hạo và bắt đầu lật từng trang đọc như không đọc, chỉ đảo mắt sơ qua.

"Dự án này thành công Tôn gia chúng tôi sẽ cho Đường Mạnh của ông thu tiền 3 tháng đầu tiên." Tôn Hạo ánh mắt tự tin của một vị lãnh đạo nhìn Đường Mạnh Nghiêm.

Điều anh làm trong kinh doanh luôn là thả con tép bắt con tôm, không phải là tôm nhỏ mà là một con tôm khổng lồ.

Sau hơn 30 phút thảo luận, bàn bạc, Tôn Hạo liền đứng lên chuẩn bị cho một màn chào tạm biệt.

Đường Mạnh Nghiêm đứng dậy bắt tay chào tạm biệt Tôn Hạo, trước khi lướt qua người Tôn Hạo liền vỗ nhẹ vai Tôn Hạo một câu làm mặt Tôn Hạo xanh mét, rồi lại đỏ bừng.

"Chăm sóc Ký Bình giúp tôi."

Sau khi Đường Mạnh Nghiêm bước ra ngoài, mặt Tôn Hạo liền hiện lên vẻ căm phẫn, tức giận đến tột độ.

"Chết tiệt! Cô ta còn đi quyến rũ một kẻ đáng tuổi cha mình nữa đấy." Tôn Hạo trong lòng vô cùng bức rức khó chịu, anh quơ tay hất tung bình hoa và những dụng cụ uống trà để đãi khách ở trên bàn. Thẳm chí những vật trên bàn làm việc cũng bị anh nổi điên mà hất tung.

Trợ lý và thư ký của Tôn Hạo đang đứng bên ngoài bỗng nghe tiếng đập đồ từ bên trong liền phát run, tổng tài của họ đâu phải chỉ mới đập đồ một hai lần, hầu như lần nào có ai chọc cho điên tiết điều đập đồ như thế. Bọn họ cũng thầm thương cho vợ tổng giám đốc vì phải làm "khách quen" của công ty nội thất.( hai vợ chồng nhà này ở với nhau, công ty đồ nội thất rất mừng)

Buổi tối đó Ký Bình về đến nhà đã 11gìơ trong một trạng thái vô cùng mệt mỏi. Dự án, báo cáo còn chắt đống đợi cô giải quyết. Cô đã định thâu đêm ở Trình thị nhưng lại bị Tôn Hạo điên cuồng gọi về. Ký Bình càng lúc càng không chịu nổi cái con người này. Dường như cô đã hết kiên nhẫn trước tính tình kỳ hoặc của Tôn Hạo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net