Chương 12 : Chữ thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổ thân Hanh hắn dễ sợ, má đi suốt nên không biết khi nào má về để ra đón, báo hại giờ bị xỉa đểu. Hắn kéo em ra đằng sau bờ vai rộng lớn, rồi trìu mến nhìn má Hường thú tội :

"Má nói vậy oan cho con, con mà biết má về nhà là con rước má liền. Má bớt nóng nghen !"

Bà mày không phải dạng vừa, làm má mày từ khi mày cởi truồng tắm mưa đó Hanh à !

Má Hường liếc mắt, mồm vẫn chua lè :

"Ừ, có thằng con có hiếu vậy má cũng mừng lắm ! Chứ chẳng phải mày bận ôm mông vợ ở trển nên không đoái hoài với má hả Hanh ? "

Nói xong còn quay qua dì Năm, kéo kéo để tìm thêm đồng chí xỉa xói :

"Tao nói vậy đúng không Năm già ?"

"Ừ, còn bảo tao già tao táng vỡ mỏ. "

Hai bà già chạm mốc 60 cãi nhau làm em cứ ngơ ngơ nhìn, thì ra là má nuôi của chồng em.

Em biết em chẳng thể núp sau ông cả mãi được, em bước đến bên cạnh má Hường. Em ngại nên cúi gằm mặt mãi thôi, em lí nhí xin lỗi thay cho chồng :

"Dạ, thưa má. Con mới về nhà nên chưa biết nhiều, mong má bỏ qua cho ông cả, chồng con nghen má."

Đang véo tai mụ Năm mà nghe em thỏ thẻ ngọt như mía lùi, má Hường lúc này mới quay sang cười cười. Tay má Hường cầm lấy đôi tay bé nhỏ đang vò vò vạt áo, vỗ nhè nhẹ.

"Ây chà, thằng bất hiếu đó má có chấp đâu con. Con tên Quốc hả đa ? Mà cái chi Quốc ?"

"Dạ, con tên Điền Chính Quốc, con nhà cha Điền Thái Hoà ạ."

"Thôi con ngồi xuống đây với má, từ từ nói chuyện nghen con." Đoạn bà kéo cái ghế cho em ngồi bên cạnh, từ tốn vuốt vuốt mái tóc bồng bềnh của em. Nhà thằng cha Hoà chi đó đẻ rõ khéo, con dâu đẹp quá chừng thảo nào thằng Hanh già mê như điếu đổ. Nãy giờ nó đứng trước mặt má nó mà mắt nó dán lên người con dâu hông à ! Thằng quỷ !

"Dạ, má ơi ! Cho ông cả ngồi đi, nom ông cả đứng tội quá !"

Ái chà, còn sót ruột cơ đấy. Má đây không thích nhé !

"Hông được con ạ ! Phận làm chồng đặt mô đứng đó, để nó đứng đó cho má !"

Em nghe thì não hết cả ruột, mắt to tròn cứ ngoái lại nhìn hắn. Hắn biết em sót nhưng má nói thì không cãi được, đành đứng sau lưng em, tay còn khẽ vuốt vuốt gáy em nữa.

Má đi xa nên lắm chuyện nói lắm, nào là má đi câu cá mà thằng cha kia dám giựt dây câu của má, má đẩy thằng chả xuống ao luôn. Rồi má lên tỉnh đi nhảy đầm, nhảy cha cha mà mấy ông già nhìn quá chừng quá đất. Em với dì Năm nghe mà cười nắc nẻ, mẹ chồng em đúng chất chơi ! Nói mãi rồi, bà sai thằng Đồng đi lấy bộ bài tam cúc với cái nồi đầy nhọ để phục thù con bạn già. Thêm ông cả nữa là đủ hội, ba già một trẻ cười cười nói nói vui vẻ quá chừng !

Đang lúc em thắng, em trét nhọ lên mặt má Hường xong cười ha hả. Tại nãy má trét chồng em đen ngòm cả con mắt nhìn như con chó đốm.

"Mày dại lắm con ! Phải về phe má chớ, ai lại về phe chồng ? Dốt !"

Hắn thấy em bênh thì cười hề hề, nựng má em một cái cho bõ ghét.

Dì Năm thấy đôi trẻ chưa cưới mà đã đượm tình thì vui lắm, tủm tỉm. Nói thật, bà bạn của dì không ở lại biệt phủ là do ngán mấy mụ vợ của ông cả. Bà bảo nom mặt toàn một lũ vô phúc nên ghét không thèm ở. Giờ thì vui rồi, có cậu Quốc về khéo lại không muốn đi ấy chớ !

___________
Bà cả nghỉ mệt xong thì lòm còm bước ra khỏi phòng thì thấy mụ hai đang đứng từ ban công nhìn xuống vườn. Ghét nên thấy con mụ này làm gì cũng ghét !

"Cô hai nom bộ rảnh nên ngắm hoàng hôn hả đa ?"

Thiệt, đang ngóng mà nghe mụ cả nói làm giật cả mình. Bà hai quay ngoắt lại, nhìn bả cả với vẻ mặt thấp thỏm vô cùng :

"Má về rồi, đang chơi với thằng đực rựa dưới vườn kia kìa. Tức thế !"

"Ôi dào, cô hai khéo lo. Má về rồi lại đi đây đi đó chừ á mà !"

Cái con mụ hai nó bị thần kinh hay sao á chứ, má về có chi mà lo. Ở được hai hôm lại xách hành lí bảo tao đi chơi ngay.

"Nhưng thằng ranh kia được lòng má kia kìa. Em mua đủ thứ bổ thì bảo em đầu độc, tới chị mua áo mà má để lót cho chó nằm. Giờ thì hay rồi, ngồi chơi tam cúc cười phớ lớ."

Bà cả nghe thì không tin, ghé mắt nhìn thì đúng thật. Lạ quá à ? Sao vậy được chớ ?

Không nói không rằng, bà chạy ngay xuống vườn để chào hỏi, mặc mụ hai đang còn lơ ngơ như trời trồng trên ban công.

"Dạ, con chào má !"

Đang vui thì đứt dây đàn, câu này phải dành cho bà Hường ngay từ khi bà nhận được lời chào nghe toàn mùi tanh ngòm của con vợ đầu thằng Hanh

"Gớm, chào chị !"

"Ấy Quốc con, con không được nhường thằng Hanh. Nó thắng đó ! Dại trai quá đi đa !"

Chơi mà chơi có đôi có cặp, ghét ghê á !

Vừa chua ngoa với bà cả nhưng quay sang em lại toàn là lời trách móc yêu. Điều đó đủ để khiến bà cả phát hoả !

"Má đi đường xa vậy chắc mệt rồi, để con sai bọn người ở nấu cho má chén gà hầm nghen má !" Giờ mà đứng im thì cũng kì, bà cả đành phải ngọt nhạt lên tiếng cho ông cả biết mẹ chồng con dâu vẫn rất tốt đẹp, bà cũng lo toan chăm sóc cho má lắm.

Ấy vậy, nhưng lời lẽ má Hường dành cho bà toàn lời đắng ngắt thôi.

"Thôi, gà qué gì. Phắn, phắn cho má con tôi chơi !"

Bà cả nuốt ngược cơn tức mà lui lại trong nhà, gặp mụ hai đang hả hê cười không dứt.

Bà hai biết ngay mà, má về tránh được gì thì tránh. Chứ còn mà lao ra quan tâm khác nào đổ dầu vào lửa. Mụ cả thật là, có lớn mà hông có khôn !

Mợ ba nằm mệt trong phòng, cả ngày mợ chẳng được ông cả ngó tới đâm ra vô cùng tủi thân. Mợ lại nhớ tới tháng ngày còn làm con gái chăn trâu nhổ mạ, có một người con trai ngồi trên con đê ngây ngốc nhìn mợ. Người con trai đó cười rất nhiều, áo sơ mi trắng lịch lãm ấy vậy cũng vì mợ mà lấm lem bùn đất.

Phải, là cả Danh !

Mợ đã từng được một người quan tâm hết mực. Nhưng con tim mợ nó không cho phép mợ phải lòng người con trai đó, không những thế nó lại chọn ông cả - cha của cả Danh. Vì lời hứa hẹn của má ruột ông cả với bà của mợ, mà mợ nghiễm nhiên thành mợ ba của Kim gia.

Ấy vậy, mợ cũng không biết mợ có hạnh phúc không ? Hạnh phúc nghe thì thật đơn giản nhưng để dành lấy thì lại khó vô cùng. Mợ chẳng tìm được đâu chút tình cảm nhỏ nhặt qua từng hành động của ông cả, đã lâu lắm rồi chồng mợ chẳng ghé buồng mợ. Mỗi lần ngọt nhạt xong thì lại xa cách vô cùng, mợ chẳng được ôm hay nâng niu như Quốc. Quốc trẻ hơn mợ, mợ biết ! Quốc là nam nhi nhưng Quốc có được trái tim ông cả ! Còn mợ thì...mợ chẳng là ai cả, con không có, chồng thì có như không !

Mợ tủi thân lắm, nỗi tủi thân ấy là một đống chồng chất suốt mấy năm trời làm mợ ba trong biệt phủ.

"Mợ ba này, mợ có hạnh phúc không ?"

Câu hỏi cả Danh dành cho mợ mà mợ không nói nên lời, mợ không thể tự nhận bản thân hạnh phúc được. Mợ thấy nói như vậy nó dối lòng, mợ không muốn !

Đặt tay lên trán, mợ nhắm mắt suy nghĩ.

Hay mợ quá hiền, phải, mợ phải tự dành lấy thứ đáng nhẽ ra phải thuộc về mợ thôi !

_____________

Cả Danh đến nơi từ ban trưa, mãi sắp xếp việc làm cho anh em trong xưởng nên quên béng cả ăn uống. Anh quyết định tối sẽ ngủ lại ở xưởng để xem xét tình hình trộm cắp như nào để còn liệu đường xử lí. Cơ mà đói quá nên đành ra quán cơm ăn vội để còn về lo liệu công việc dang dở.

"Mời anh vào ăn cơm!"

Cô nàng bán cơm thấy người đàn ông khôi ngô, tuấn tú đang bước về phía quán thì liên tục niềm nở mời gọi. Hổng khéo anh thích cả cơm lẫn người bán cơm thì sao nhỉ ?

"Cô chủ lấy cho tôi cơm trắng, đồ xào với dĩa thịt."

"Da, có ngay, có ngay !"

Anh ngồi xuống cái bàn tre đóng thấp, ngồi đợi cơm vừa nghĩ ngợi chút chút. Liệu giờ, người đó đang làm gì ? Có phải đang ngồi tựa vào cái ghế trước phòng trầm ngâm hay không ? Hay sẽ đau lòng suy nghĩ về cha đi cả đêm không về ? Quả thật, anh vẫn chẳng thể buông bỏ.

"Dạ, của anh đây !"

Lời của cô chủ quán cùng mùi thơm của đồ ăn trước mắt kéo anh lại, anh nhìn sơ qua. Món rau muống xào tỏi này chính là món anh thích nhất.

Anh gắp vội đặt rau lên chén cơm nóng mà và, nói thật nó ngon nhưng thua xa món rau mà người ấy xoà cách đây vài năm trước. Đã có lúc anh lẽo đẽo theo chỉ mong được ăn ké, phụ giúp nhổ mạ cấy lúa cho người ấy đỡ vất vả. Rồi người ấy cũng nể nể xào một bó rau muống to đùng để cho anh ăn, chỉ là vài quả cà, dĩa rau xào tỏi, nước rau được vắt thêm tí chanh chua chua cũng đủ làm anh cồn cào hết thảy. Ắt hẳn là bữa cơm ngon nhất trên đời !

Vừa ăn, mắt anh vừa ươn ướt, cổ họng thì nghẹn ngào. Đáng trách thật, anh nuốt không nổi !

Anh húp chút nước canh cải rồi xuôi xuôi, anh đến gửi tiền cho chị chủ quán. Anh cảm ơn vì bữa ăn rất ngon nhưng đột nhiên anh thấy đau bụng quá nên phiền cô dọn lại giúp.

Rốt cuộc, anh phải đi đâu để thoát khỏi hình bóng mợ ba của cha đây ?

________________

"Dạ, con chào nội ! Nội ở xa về có mua gì cho Dũng không nội ?" Hai Dũng lăng xăng chạy tới chỗ má Hường bóp vai cho bà, chơi tam cúc chi mà rửa mặt cả nửa tiếng mới trôi hết nhọ. Đã thế lên phòng khách còn than mỏi nhừ cả vai, chẳng ai quan tâm cả ! Nên phận làm cháu trai không lên đấm bóp thì mang danh bất hiếu, y chỉ biết xuôi theo ý trời thôi.

"Cha bố mày, mua cho mày hộp yến đó ! Nội sai con Tơ đem lên phòng mày rồi. Nội về mệt bỏ xừ, không hỏi thăm sức khoẻ nội mà chỉ hỏi quà. Tí tao bảo cha mày đập cho nhừ đòn, cháu với chả chắt !" Chửi là chửi chứ bà cưng hai thằng cháu lắm, bà mua hai hộp yến cho hai thằng nhưng cả Danh đi công chuyện nên thôi để nó về rồi tận tay bà đưa cho nó. Ghét mẹ chúng nó thôi, chứ cháu mình không thương sao đành !

Chơi mệt cả người, vợ chồng chưa cưới dắt nhau lên phòng tắm rửa rồi. Khiếp, trét có tí mà thằng Hanh nó đỏ au cả mắt !

Xót vợ !

Nó xót vợ chứ đếch thèm xót má !

Con với cái, biết thế hồi xưa nhận nuôi, tao vả cho mấy cái ! Giờ nó là ông cả, đánh thì mất sĩ diện ông chủ Kim gia lừng lẫy cả tỉnh nên bà nhắm mắt bỏ qua.

________________

Đôi chích choè bông trong phòng tắm thì đang ngồi ngâm mình. Chàng trai già thì kì vưng, lau mặt cho vợ trẻ, vợ trẻ thì bĩu môi bảo chồng không thương em, chồng để má trét em nhìn như con mèo hoang. Khổ, đụng tí là phụng phịu trách chồng già !

Hắn vẫn kiên trì lắm, nãy vô phòng còn cầm theo lọ tinh dầu nhỏ vài giọt cho thơm nên giờ nức hết cả mũi, vừa kì vừa thơm thơm vào cái mỏ chu chu. Hắn bảo hắn biết rồi, lỗi là tại hắn hết. Hắn xin lỗi !

Ấy thế thôi mà cả tiếng thì đôi ấy mới chịu xuống ăn cơm tối. Em lúc nãy đang tắm thì đòi về nhà cha vì cả ngày nay bên nhà ông cả rồi, lại còn một mực đòi ông ngủ lại bên nhà em nữa. Thôi, đành vậy ! Ăn xong hắn lái xe chở em về.

Người ta nhìn vô bảo Hanh hắn mê em nên si mê qua tận nhà đòi ngủ, sự thật không phải đâu ! Hắn bị người ta ép á chứ !

_____________________
Vào mâm, bà Hường chỉ mãi gắp đồ ăn cho con dâu mới chẳng thèm đoái hoài gì tới ba con vợ cũ cả.

"Ăn đi con, ăn cho khoẻ còn chơi với má !"

"Ui miếng thịt con Năm già kho ngon lắm, Quốc đưa chén má gắp cho !"

"Chao ôi, con dâu xinh ăn thêm rau nghen cho da nó đẹp !"

Cả buổi con dâu, thế là bà cả bà hai và cả mợ ba nghệt cả mặt. Chẳng biết làm gì ngoài cúi mặt ăn cả !

Hai Dũng thấy nội thương em vậy thì lại thấy tội, nhỏ giọng nhắc khéo :

"Cậu đầy ứ chén rồi, nội từ từ rồi gắp tiếp !"

"Mày im chưa, con dâu tao thì tao lo. "

Bà lừ mắt nạt thằng cháu nội vô duyên rồi lại tủm tỉm nhìn em. Tắm xong vừa thơm vừa dễ thương, chẳng lẽ cướp của thằng Hanh ?

Hắn thấy má quan tâm vậy thì cũng mừng nhưng lại hơi đau não, chắc sắp tới má ở lâu rồi đây. Rồi má chiếm luôn vợ của hắn, hắn mới xơ múi tí chứ chưa tìm tòi sâu nên giờ mà nhận phần thiệt thì không đành.

Chà, nhọc Hanh rồi !

Ăn xong thì hắn kéo em ra ngoài vườn để cho xuôi cơm xong chở em về. Hắn vuốt vuốt cái bụng tròn bị má dồn cho thở không nổi của em, tay còn lại thì đan tay em tình cảm lắm.

Em phồng má, bĩu môi dỗi hờn :

"Nãy má gắp cho em nhiều vậy, ông chẳng can má gì cả ! Giờ thì vui rồi, em như con lợn đây nè !"

Bụng như cái trống đồng luôn á chứ ! Hương thơm từ em nó hoà lẫn cùng mùi lan nhè nhẹ chui vào tận lá phổi hắn khiến hắn si mê vô độ. Thơm quá ! Em thơm quá !

"Rồi, tại tôi, tại tôi cả !"

"Ứ có tí chân thành !"

"Hanh xin lỗi vợ, tại Hanh mà vợ no, vợ mệt !"

"..."

Hắn chỉ mãi thế thôi, vuốt ve em, thơm má, thơm môi mãi. Cứ khi nào em hờn trách là nhận hết về mình.

"Ông cả thương em hông ?"

Nghe hỏi mà phát ghét, thương chứ sao không thương ? Mới vậy thôi mà nghĩ tới xa em đã làm hắn não lòng ê chề, giờ hỏi người ta vậy là nghi ngờ rồi. Hắn lấy tay em áp lên mặt hắn, đoạn cũng buồn buồn nói :

"Hông thương mà được à ?"

"..."

"Em có thương tôi hông em ?"

Hắn cũng muốn biết em thương hắn tới nhường nào, có nhiều bằng hắn thương em không ? Liệu em đã thực sự bằng lòng để gả cho một người đáng tuổi cha em hay chưa ? Hắn có được em nhưng vẫn lo vô cùng, sợ chỉ cần buông em ra một khắc đủ làm hắn hối hận một đời.

"Em nói ông cả nghe này, ông cả chính là thứ quý giá duy nhất mà ông trời ban cho em đó đa ! Ông biết không ? Em mồ côi mẹ từ thủa nhỏ, cha thì bận trăm công trăm việc. Thế nên chữ 'thương' đối với em nó to lớn lắm, không phải muốn nói là sẽ nói ra được. Nhưng mà nè, cho đến tới bây giờ em mới cảm nhận được khi ở bên ông cả, em được chăm lo, được chiều chuộng, được vỗ về. Em còn được má chồng thương yêu quá chừng ! Đời này, Chính Quốc em chỉ có một mình ông cả ! Chỉ mình ông là chồng của em thôi, Thái Hanh ông là duy nhất trong lòng em. Em...em thương chồng già của em lung lắm !" Em nói mà giọng nghèn nghẹn, em không biết sao nữa, chỉ biết rằng em đã nói ra hết nhưng điều trong lòng mình rồi. Em muốn chồng em hiểu em, thương mãi một mình em như bây giờ. Dù có phải đổi cả một đời an nhàn để cùng được người đàn ông này lam lũ sống kiếp người chật vật, em cũng cam lòng !

Hắn biết em đã cố để nói ra như vậy thì quả thực là rất đáng khen rồi, hắn cúi đầu hôn vào đôi môi nhỏ rồi lại tới gò má ươn ướt. Để cho hai đầu mũi chạm nhau, trán đối trán, lời thủ thỉ tâm tình nho nhỏ đủ để cả hai nghe thấy :

"Chữ 'thương' của Hanh tôi cũng rất nặng, nặng đến nỗi nẫu hết cả lòng đấy em ạ !"

"..."

"Tôi thương em, em Quốc của tôi !"

dearie đang năm cuối cấp nên cũng bận rộn lắm luôn, nhưng mà tui sẽ không bỏ rơi fic này đâu é hé hé
Chúc mừng sinh nhật JK 💗💗💗
1/9/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net