Chẳng ai có thể cô đơn mãi trên con đường dài!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi quen biết một người chị - 22 tuổi tròn, một con số rất đẹp. Chị ấy có một "tiểu sử" thời niên thiếu siêu hoành tráng mà dường như bất cứ phụ huynh nào cũng đều mơ ước con cưng của họ sẽ "tài sắc vẹn toàn" như thế: học hành giỏi giang, làm việc chăm chỉ, được nhiều sếp khen. Người ngoài thấy chị sống sung sướng lắm, dường như chị không thiếu bất cứ điều gì. Tuy nhiên, duy có một điều mà chỉ có chị mới biết, chị luôn cảm thấy cô đơn...

Năm 18 tuổi, chỉ có một mối tình đầu. Trong khoảng thời gian bạn bè xung quanh chuẩn bị cho kỳ thi đại học khó nhằn sắp tới, chị lại dằn vặt mình trong các mối quan hệ tình cảm. Chị cắn rứt chia tay người yêu thứ nhất, và bắt đầu một cuộc tình mới với người yêu thứ hai. Tuy nhiên, gần đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, người yêu thứ hai bỗng quay lưng lại với chị. Tình yêu phút chốc hóa thành hư vô. Thế nhưng, chị để người ta thấy chị dường như luôn trong trạng thái "rất OK", chị thi đậu đại học, và hành trình tình cảm cũng dang dở từ đó.

20 tuổi, chị là biên tập viên của một tờ báo teen nổi tiếng, lại vừa là quản lý của một hotgirl đình đám. Chị còn chuẩn bị ra mắt một cuốn sách mới, việc học ở trường cũng chẳng phải là khó khăn gì quá lớn lao đối với chị, bởi trí thông minh mà chị sở hữu. Chị đi cà phê một mình suốt ngày, một phần để làm việc, một phần để thư giản trong tiếng nhạc, và một phần nữa là để xua đi nỗi cô đơn, có cơ hội giao lưu, làm quen, kết thêm nhiều bạn bè mới có cùng sở thích chung quanh. Cuộc sống của chị dường như (lại) là một màu hồng trong mắt của bao người, và lần này, chị cũng nghĩ thế.

22 tuổi, công việc của chị tiếp tục tiến triển tốt hơn. Dường như tham vọng của một cô gái cung Ma Kết chưa bao giờ tắt ngúm. Chị vẫn một mình, vẫn tự đi trên con đường của mình. Chị luôn tỏ ra mạnh mẽ, như chẳng bao giờ quan tâm xem người ta sẽ nghĩ gì. Nhưng thực tình, vào mỗi tối, ngồi một mình trong phòng, chị vẫn cần lắm một bờ vai, bởi đã rất lâu rồi, để chị có thể cảm nhận đầy đủ trọn vẹn hơi ấm như của ngày xưa...

Và, tôi có một câu hỏi đặt ra cho bạn là, liệu bạn có nghĩ rằng chị ấy đang sống hạnh phúc không? Nếu như việc cà phê vào mỗi tối cuối tuần trở thành buổi tối tự kỉ gặm nhấm cô đơn trong tiếng nhạc, và sau công việc, liệu chị sẽ còn lại điều gì ngoài mỗi đêm dài khắc khoải...

"Hạnh phúc là gì?" - Tôi nhớ đây là câu hỏi đã từng được rất nhiều người cho làm bài văn nghị luận, bài thi học sinh giỏi, hay thậm chí là cả thi đại học. Tuy nhiên, với tôi, hạnh phúc là tùy theo tiêu chuẩn của mỗi người đặt ra, chẳng có đúng hoặc sai. Bạn có cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện tại hay không, đó là do chính bạn quyết định, chứ không phải đợi người khác nói rằng: "Đó chính là hạnh phúc của bạn đấy! Nắm bắt lấy đi!"

Bạn ạ!

Tôi tin vào sự mạnh mẽ của tuổi trẻ, chứ không tin vào khả năng phi thường của những người có thể chịu đựng được nỗi cô đơn. Với tôi, người đối mặt được với sự cô đơn hằng ngày không phải là người mạnh mẽ, mà là do họ đã cố công tập luyện để quen dần với điều đó. Bởi có thể họ chưa tìm được người mang lại hạnh phúc lớn nhất cho cuộc đời của mình. Bạn vẫn cần lắm một người nào đó có thể ngồi kiên nhẫn đọc sách chung với bạn, cùng xem phim với bạn, ngồi nghe bạn "phê bình" chi tiết này, chi tiết nọ, dù rằng, đó có thể là một điều tẻ nhạt với người đó, và lý do đơn giản chỉ là, người ấy muốn được ở bên bạn mãi không thôi...

Thực tình, tình yêu là một điều gì đó thật kỳ diệu. Bởi sẽ có những câu chuyện của riêng bạn mà chẳng thể chia sẻ được với ai, bởi sẽ có những tính cách mà chỉ có người đó mới có thể chấp nhận bạn. Với bạn, chỉ cần riêng người ấy thôi, đã là cả một khoảng trời rồi...

Chẳng ai có thể cô đơn mãi trên con đường dài. Dù rằng có thể trước mắt, cuộc đời dài rộng đến mức người ấy là bạn chưa tìm thấy nhau, và cũng vì "chưa" chứ không phải là "không". Thế nên, hãy sống tuổi trẻ của mình cho đặc sắc, cho cuồng nhiệt, để không bao giờ phải hối tiếc bất cứ điều gì. Nếu bạn không hối tiếc trong hôm nay, thì những chuỗi ngày tiếp theo cũng sẽ chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Hãy sống, hãy yêu, và hãy tin rằng, ở trong một ngõ ngách dễ thương nào đó của cuộc đời, vẫn còn một ai đó sẽ đồng hành cùng bạn, vấn đề chẳng qua chỉ là ở thời gian mà thôi. Hãy để những chuỗi ngày dài sắp tới bớt lặng lẽ, đêm bớt chơi vơi, và cô đơn sẽ chỉ là những câu chuyện được lưu giữ trong chiếc hộp ký ức mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net