Con út

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi được sinh ra trong gia đình có sáu người: ba, mẹ, tôi và ba chị gái. Cả ba chị đều giỏi, đều ngoan và rất nghe lời, còn tôi thì lại cộc cằn và ngang bướng. Thế nhưng, vì là con út, nên tôi luôn được ba cưng chiều hơn các chị một chút, dù chẳng chia sẻ gì nhiều với ba. Tôi tự hào và lấy điều đó ra làm chuẩn mực sống của mình - Tôi sống một cuộc sống mà không ai phàn nàn, không ai chê trách và dĩ nhiên, cũng không có ai phản đối.

Tôi đã từng rất tự hào và rất yêu ba. Ba cưng tôi lắm. Ba chở tôi đi đến mọi con đường, mọi quán ăn, mọi ngóc ngách của từng khu phố tôi đang ở. Rồi ba bắt đầu dẫn tôi đi xa hơn, đi qua phà Cát Lái, đi nhà sách thành phố, đi khám mắt tại bệnh viện tư hay đi lên Sài Gòn trọ học. Mỗi ký ức tôi đều cố gắng nhặt nhạnh chúng lại và ghép hoàn chỉnh vào bộ phim tự tua chạy mà trong đầu tôi vẫn luôn lưu giữ.

Hồi ấy nhà tôi còn nghèo, ba tôi còn trẻ, và xung quanh ai cũng phải làm lụng cực khổ để có được như ngày hôm nay. Dĩ nhiên, mọi thứ không hề đơn giản như thế. Sau một thời gian làm lụng vất vả, ba tôi mua được một chiếc xe tay ga rất đẹp, một thứ mà tôi đã từng rất mê. Thế nhưng, trong một lần đến chơi Tết, đứa em họ của tôi đã nghịch ngợm chiếc xe ấy nên hư cả thắng tay của xe. Tôi vẫn còn nhớ cái ngày định mệnh hôm đó, khi ba chở tôi và chị ba đi mua đồ ăn chuẩn bị cho bữa cơm chiều ngày Tết. Tôi nhớ tối hôm ấy, tôi và chị ba đang ngồi yên sau lưng ba thì đèn phía trước bỗng sáng lên và chúng tôi lăn ra, nằm sóng soài giữa đường từ lúc nào không biết.

Chị tôi bất tỉnh, còn tôi thì bị xe đè bỏng chân nên không thể gượng dậy nổi. Lúc ấy, ba tôi - dù tay chân bị thương chân nhưng đã bế chị tôi đi tìm người giúp, bỏ lại tôi với chiếc chân đau nặng trĩu. Với tâm trí của một đứa bé 8 tuổi lúc ấy, chỉ có sự căm tức và nỗi oán hận. Ba chọn chị tôi, và bỏ tôi lại sau cùng. Cuối cùng, chị tôi chỉ vì quá sợ, bị chấn động nhẹ nên bất tỉnh, chỉ có tôi là bị bỏng cả một phần chân và nhiễm trùng nặng. Khoảng thời gian rất lâu sau đó, chân tôi mới có thể bình thường lại được. Nhưng những vết sẹo vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào.

Tôi đổ lỗi cho ba. Tôi cho rằng tất cả mọi thứ là tại ông. Là vì ba không chọn tôi, nên để tôi trở thành một đứa con gái xấu xí như thế này.

Và rồi, sau hơn mười năm ba mất, tôi mới chợt nhận ra rằng, ngày ấy, tôi ghen tị không phải bởi chị tôi xinh đẹp hơn tôi, không chỉ bởi vì ba đã không chọn cứu tôi trước, mà còn vì tôi đã không gần gũi với ba như chị ấy. Khoảng thời gian ba còn hiện diện bên tôi, tôi chẳng bao giờ tâm sự với ba bất cứ điều gì. Từ chuyện bạn bè đứa đểu cáng, đứa dối trá, chuyện người yêu sở khanh hay đánh đập, tất cả tôi đều cất giữ thành một bí mật nhỏ cho riêng mình, huống hồ một lời yêu ba, tôi còn chưa kịp nói nên lời. Với nhiều người, tôi là một ẩn số. Còn với ba, tôi là một con số lạc đàn.

Ba tôi đã từng nói rằng: "Là con út thì sướng lắm, nhưng điều đó không phải là tất cả đâu con. Hãy tự tạo lập một cuộc sống và làm chủ nó! Hãy sống và hãy làm những gì khiến con vui thật sự!" Bí mật của một đứa con út với ba từ trước đến giờ là, con đã không đủ dũng cảm để nói lời yêu thương ngọt ngào tới ba, kể cả khi người đã nhắm mắt ra đi...

Một sự thể hiện quá tồi cho một tình yêu, con quả là đứa con gái út ngang bướng và khó dạy nhất của ba, ba nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net