Những cơn gió đi ngang qua đời... rồi cũng sẽ trôi về phương trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vẫn luôn tin rằng trong cuộc sống, mỗi con người đều có một số phận của riêng mình. Và những người đi ngang qua cuộc đời chúng ta, luôn đóng một vai trò nhất định. Có người để lại ấn tượng sâu đậm khiến ta chẳng thể quên, nhưng cũng có người chỉ giống như một cơn gió, vội vàng đến, vội vàng đi, mà chẳng mảy may ngoái nhìn lại.

Những cơn gió đi ngang qua đời, rồi cũng sẽ trôi về phương trời...

Em ạ!

Tình yêu quả thật không phải là một điều kỳ diệu như người ta vẫn tưởng. Bởi chính anh là người đã trực tiếp cảm nhận được điều đó, kể từ ngày anh có em. Em chợt đến rồi lại chợt đi, thoáng vờn quanh anh như một cơn gió lạc loài. Em mang theo cái ôm vụng trộm, mang theo cả những nụ hôn ngây ngất của ngày hôm qua. Anh thật ngây thơ, thật ngu ngốc khi tin rằng mọi thứ sẽ luôn diễn ra êm đẹp, cứ cho là em sẽ không bao giờ rời bỏ anh, như lời đôi ta đã hứa. Nhưng anh đã quên một điều, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi.Người ta thường không biết trân trọng những gì đến với nhau một cách dễ dàng. Một tình yêu quá hạnh phúc, quá ngọt ngào, quá bình lặng, nên phải chăng dẫn đến một điều gì đó thật tầm thường và dễ tan vỡ...

Em ạ!

Tình cảm quá đúng là một "trò chơi" khó khăn nhất mà anh từng tham gia trong cuộc đời. Chúng không đơn giản như anh nghĩ, bởi vì cả em, và cả anh, đều chỉ có một lượt chơi duy nhất. Chúng ta cũng có quyền làm lại, có quyền chơi lại, nhưng mọi thứ sẽ không còn như trước. Thỉnh thoảng, anh bật cười khi em nắm trái tim anh lại, khiến anh có cảm giác như mình là người chiến thắng, nhưng những lúc anh không để ý, em lại bất chợt vội vàng buông ra. Lúc ban đầu anh chạy, em đuổi theo anh. Nhưng đến khi anh quay lại, em tung hứng bỏ chạy, hình bóng em lại khuất xa dần...

Anh biết.

Những mất mát trong cuộc sống của anh sẽ chẳng bao giờ là đủ, bởi ngay cả khi em biết rằng anh đã mất đi tất cả những gì quan trọng nhất, em cũng vẫn rời bỏ anh mà đi. Những mất mát này, dù là điều bất ngờ, hay là điều được báo trước, vốn dĩ cũng chẳng quan trọng gì, vì nỗi buồn vẫn luôn ập đến trong trái tim anh như một thói quen thường nhật. Những cơn gió mặn mà vẫn thường hay báo hiệu những cơn mưa đầu mùa vội vã, và chúng thường để lại cho anh những giọt đắng hoen rỉ trong lòng, dù anh có muốn hay không...

Anh biết.

Cuộc sống có thể không công bằng, nhưng tình yêu thì có, ít nhất là ở một khía cạnh nào đó mà chỉ riêng anh biết. Được và mất, cho và nhận, vốn là một quy luật tất yếu. Cho nhiều rồi cũng sẽ nhận nhiều, dù cái mà em nhận lại có thể không phải là tình yêu. Bởi anh đã hiểu ra rằng, nếu anh "trẻ con" không muốn chấp nhận, và cứ một mực tìm lẽ phải của tình yêu cho riêng mình ở cuộc đời này, anh chắc chắn mình sẽ thất bại. Em ạ, hãy xem chúng ta như là những cơn gió đi ngang qua đời nhau, dù không là mãi mãi, nhưng cũng sẽ chẳng bao giờ dừng lại. Chúng ta đã yêu nhau, đã là một phần của nhau, và thế đã là hạnh phúc.

Với anh, thế là quá đủ!

Những cơn gió đi ngang qua đời, rồi cũng sẽ trôi về phương ...

... Rồi cũng sẽ tan vào hư vô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net