Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng rất thích ca khúc Quên của nhạc sĩ - ca sĩ Khắc Việt, và đến bây giờ vẫn thế. Tôi nghe thấy bài hát này vào những năm 2009 - 2010, khi ấy, Khắc Việt là ca sĩ mới nổi, còn tôi là một đứa học sinh 15 tuổi, đang chuẩn bị chuyển cấp trung học.

Nếu hỏi lý do vì sao tôi thích, thì trước tiên, có lẽ bởi vì giai điệu ngọt ngào, trầm buồn của nó. Còn điều thứ hai là, mỗi lần nghe thấy, tôi lại nghĩ đến A. -người mà tôi "thầm thương trộm nhớ" đầu tiên trong cuộc đời mình. Nói là tôi yêu A. thì chẳng đúng lắm, vì lúc ấy, tôi cũng không biết thế nào là cảm giác yêu đương một người. Mà nói chính xác hơn là, tôi đã thương, thương rất nhiều, nên chỉ muốn đứng từ xa nhìn và không muốn làm tổn thương cậu ấy.

Nhiều năm trôi qua, A. vẫn luôn ở trong tâm trí tôi. A. không phải là bạn, không phải là người yêu. Chính xác, A. sẽ nghĩ A. chẳng là gì trong cuộc đời tôi, nhưng cậu ấy không biết rằng bản thân tôi lại nghĩ hoàn toàn trái ngược như thế.

Tôi nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy A. trên mạng, tôi đã trầm trồ không biết bao nhiêu lần, bởi tôi không ngờ rằng ngôi trường mà mình đang học lại "sở hữu" một cậu bạn dễ thương như thế. Rồi tôi bắt đầu lập kế hoạch tiếp cận A., từ Yahoo! 360Bblog, qua Yahoo, rồi Facebook. Mọi chuyện cứ diễn ra êm đềm, và cũng tắt lịm đi khi những thứ ấy được gỡ bỏ. Nhẹ nhàng, chóng vánh, nhưng để lại nhiều dư âm trong lòng, có lẽ, chỉ có A. mới làm được điều như thế.

Tôi đã từng nghe người ta nói: "Khi em có tình cảm với một ai đó, dù là thích, yêu hay thương, đừng bao giờ nghe nhạc buồn. Vì chuyện tình của em cũng sẽ rất buồn như vậy!" Ban đầu, tôi không tin vào điều này cho lắm, bởi tôi nghĩ, nếu bản thân lạc quan, tích cực lên thì mọi chuyện sẽ qua. Nhưng đúng là, cuộc sống còn nhiều thứ không lường trước được, không phải cứ muốn là sẽ có.

Thời gian trôi đi, tôi vẫn không thể nào quên được A. Đã có lần tôi hỏi một người chị:

" Sao mỗi lần nghe những bài hát ấy em lại nghĩ đến A.? Sao mỗi lần như thế em đều khóc tu tu như một đứa trẻ? Sao em không thể quên được A.?"

" vì sao lại phải quên? Em sẽ không bao giờ quên được A., và sẽ mãi như thế. Tất cả đã thành kỷ niệm trong em mất rồi. Chúng sẽ theo em đến suốt cuộc đời, em ạ! Hãy thỉnh thoảng vui đùa với những ký ức của chính mình, em sẽ thấy chúng ngọt ngào hơn em tưởng đấy!"

Quá khứ, kỷ niệm vốn dĩ không có lỗi. Có thứ để nhớ, để trằn trọc, để suy nghĩ sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều so với một cái đầu rỗng tuếch cùng những ký ức bị xóa sạch. Dũng cảm đối diện, và bạn sẽ xứng đáng nhận được nhiều hơn so với những gì bạn đã bỏ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net