Chương 105: Đại kết cục - Hạnh phúc của đời anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Váy cưới trắng tinh, cô dâu xinh đẹp, một sự kết hợp hoàn mỹ nhất.

Thiên Thiên ngồi lặng im trên ghế, nhìn hình hành phản chiếu của mình trong gương, trong lòng có một chút phiền loạn khiến cho cô muốn rơi lệ. Là khóc sao? Đau khổ khi Dương Thế Minh không cần tới cô? Hay là hạnh phúc khi cô cùng với Thiên Kỳ kết hôn? Cô tự lừa dối chính bản thân mình nguyên nhân là vế sau, nhưng trái tim này thực chất lại quằn quại vì đau đớn.

Vẫn là hình ảnh này, cô dâu vẫn là cô! Nhưng đáng tiếc, tâm tình lại không thể nào giống như lần đầu tiên khi cô cùng với Dương Thế Minh tay trong tay bước vào trong lễ đường.

Đúng vậy! Cô đã nhớ! Hết thảy mọi thứ, cô đều nhớ! Cô muốn chạy tới ôm anh, muốn cho anh biết, cô đã nhớ ra anh. Nhưng rồi cô lại chợt nhận ra, anh hình như đã không còn yêu cô nữa! Không đúng, anh vốn dĩ chưa bao giờ yêu cô. Anh cứu cô, là do anh áy náy sao?

Cô đã tìm đủ mọi cách để thuyết phục mình, rằng anh cứu cô là vì tình yêu. Nhưng mà, anh lại chọn cách rời bỏ cô? Cô càng tận lực che giấu nỗi đau đớn ấy thì sự nhớ nhung lại càng bộc phát dữ dội hơn nữa.

Kết hôn cùng với Thiên Kỳ, là cô thực sự muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, hay là cảm kích anh? Hoặc đơn giản chỉ là muốn tìm một người thay thế? Nhớ lại, hết thảy cũng chỉ có một mình cô biết mà thôi.

"Cô Triệu, khách khứa đã đến đông đủ hết rồi! Chúng ta nếu không đi mau, sẽ làm trễ giờ lành! "

Thiên Thiên nhẹ gật đầu, giống như là một cỗ máy, không có cảm xúc ngọt ngào, cũng chẳng có cảm xúc thống khổ. Bước chân cô chậm chạp tiến từng bước, từng bước, giống như muốn lưu giữ lại khoảng thời gian tự do của cuộc đời cô. Lấy Thiên Kỳ, được anh cưng chiều, nhưng cô lại có cảm giác mình chỉ là một con chim sẻ nhỏ bé được nhốt trong lồng vàng hoa lệ. Nỗi cô đơn này, nhấn chìm cô trong sự tuyệt vọng khôn cùng.

Mà lúc này, tại sân bay, Dương Thế Minh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, môi mỏng khẽ mấp máy điều gì đó không rõ.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng anh vẫn cười. Có người đã từng nói, yêu chính là cảm giác biết được người ấy hạnh phúc, chính mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mà tại sao cô hạnh phúc bên người đàn ông khác, trái tim anh lại quặn đau như thế này? Anh không có cách nào vui vẻ được! Sự tàn nhẫn của cô như muốn bóp nát tâm hồn của anh. Tâm tư anh đặt hết lên người của cô như vậy, trong giây phút hiện tại, bỗng dưng liền xuất hiện cảm giác khổ sở không thể nói thành lời.

Tiểu Thiên, anh đã từng nghĩ, em yêu anh thì sẽ mãi là người phụ nữ của anh. Nhưng anh sai thật rồi! Vì sự ngạo mạn của anh, cái giá thật đắt mà anh phải trả chính là đã đánh mất em. Em nhất định phải thật hạnh phúc! Anh thành tâm chúc em hạnh phúc.

Chỉ còn năm phút nữa thôi, cô sẽ rơi vào trong vòng tay của người đàn ông khác. Chỉ còn năm phút nữa thôi, anh và cô sẽ cách xa nhau cả nửa vòng trái đất, mãi mãi không bao giờ gặp lại.

Thời gian tích tắc từng giây, từng giây qua đi, nỗi tuyệt vọng ở trong lòng anh cũng theo đó mà ngày càng lớn.

"Cậu thật sự muốn đi sao? "

Trần Cảnh Cung một tay đút vào túi quần, trong lòng lại có cảm giác thật nhẹ nhõm giống như trút được gánh nặng. Kẻ si tình thì cứ mãi si tình, nhưng anh vẫn may mắn hơn là vì không chìm đắm quá sâu. Cuối cùng thì anh cũng hiểu, không phải cứ muốn quan tâm một người thì đó chính là tình yêu. Có đôi khi, đó chính là tình bạn? Hoặc là với tư cách của một người anh trai yêu thương cô em gái?

"Nếu như không suy nghĩ thật kỹ, cậu sẽ hối hận cả đời đấy! "

Dương Thế Minh khẽ lắc đầu, bàn tay to lớn nắm thật chặt lấy chiếc nhẫn cưới ở trong tay mình. Anh đã rất hối hận rồi! Anh hối hận từ khi anh đánh mất đứa con của mình. Anh hối hận từ khi anh để cô tuột khỏi tầm tay. Anh hối hận từ khi dùng sự lạnh lùng của mình để cắt đứt tình cảm của cô. Bây giờ, ngay cả sau này, một đời của anh sẽ mãi mãi chìm trong sự hối hận, giống như bị nhốt vào một nơi tăm tối, không một chút ánh sáng, không một chút ấm áp.

Anh có chút lơ đễnh nhìn về phía cửa sân bay, trong lòng lại hi vọng có thể gặp lại cô lần cuối. Nhưng anh biết, điều đó là không thể!

"Sắp đến giờ rồi! Nếu như Bảo Khánh không tới kịp, vậy thì phiền cậu sắp xếp thời gian để đưa thằng bé qua! "

__________________

Thiên Thiên, thật sự phải đi đến bước này sao? Tại sao một chút cảm giác hạnh phúc cũng không có?

Thiên Thiên yên lặng cùng với Thiên Kỳ đứng ở trong lễ đường. Cô cố gắng lắng nghe lời răn dạy của vị linh mục, nhưng đầu óc lại không cách nào tập trung được. Ngay lúc này, cô thật có cảm giác muốn chạy trốn. Cô không muốn cứ như vậy mà kết thúc. Trong lòng cô trống rỗng, rất khó chịu!

"Thiên nhi...! "

Thiên Thiên giật mình quay đầu lại, đôi mắt của cô nhìn thẳng vào Thiên Kỳ, nhưng anh không hề nhìn thấy sự tồn tại của mình trong ánh mắt ấy. Anh rất bất lực...

"Hả? "

"Vị linh mục này vừa hỏi, em có đồng ý lấy anh làm chồng hay không? "

Ánh mắt của anh ánh lên tia hy vọng, anh nhìn cô giống như là một loại cầu xin hèn mọn nhất. Anh biết cô vẫn còn do dự, anh biết cô chưa hề yêu anh. Nhưng mà, chỉ cần cô trở thành vợ của anh rồi, anh nguyện yêu thương cô cả đời, sẽ không bao giờ hối hận!

Bàn tay của anh đặt lên bàn tay nhỏ bé của cô, có chút xúc động không nói thành lời. Giây phút này, anh đã chờ đợi rất lâu rồi! Ngay từ khi mới chỉ là một đứa trẻ, anh đã mơ ước có một ngày cô trở thành cô dâu của anh. Cuối cùng, ngày đó cũng đã đến, nhưng trong lòng anh lại không có cách nào vui vẻ được.

"Em..."

Thiên Thiên vội vã liếc nhìn sang chỗ khác, cố ý né tránh ánh mắt cầu khẩn của anh. Cô không biết cô nên làm gì bây giờ, cô không biết phải làm như thế nào mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Xung quanh đã bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán khiến cho tâm của cô càng thêm loạn, bàn tay đang đặt trên mu bàn tay cô đã thấm đẫm mồ hôi. Cô cũng thế, chiếc áo cưới này đã sớm bị cô vò nát một góc mất rồi. Trong lòng cô hỗn loạn có, sửng sốt có, ngay cả rối bời cũng có.

"Em... Tôi... Tôi đồng ý! "

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người cùng với nụ cười rạng rỡ in trên môi Thiên Kỳ, trong lòng của cô giống như bị một tảng đá lớn đè lên vậy. Cô mệt mỏi!

Nhắm mắt lại, cố gắng không để cho hai hàng lệ rơi xuống, Thiên Thiên tự ép chính bản thân mình phải mỉm cười. Con đường này là cô chọn, cô có thể trách ai đây?

"Tốt! "

Vị linh mục già nở một nụ cười hiền từ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên đều đều.

"Giờ là lúc chú rể đeo nhẫn cưới cho cô dâu! "

Thiên Kỳ cầm lên ngón áp út của cô. Thấy cô run rẩy, anh khẽ nhíu mày.

Chiếc nhẫn vừa mới đeo được một nửa, trong không gian thiêng liêng này bất chợt vang lên một giọng hát trầm ấm mà thê lương.

Thiên Thiên toàn thân chấn động, hốc mắt trong phút chốc đỏ hoe, những giọt nước mắt liền thi nhau rơi xuống. Mà lúc này, khóe môi Thiên Kỳ cũng cứng đờ, động tác đeo nhẫn trong một khác ngắn ngủi kia liền dừng lại.

Tiếng hát này...là của Dương Thế Minh!

Thiên Thiên không còn nghe thấy những người xung quanh đang nói cái gì nữa. Ánh mắt cô chỉ chuyên chú gắt gao nhìn về phía màn ảnh lớn trong lễ đường.

Cô nhìn thấy Dương Thế Minh ngồi giữa cơn mưa, hai tay đánh đàn, giọng hát dễ nghe nhưng lại run rẩy không ngừng.

Cô nhìn thấy trong đôi mắt của Dương Thế Minh hình như đang...khóc! Anh khóc sao? Khóc vì cô? Tại sao?

"Thiên nhi, không cần để ý. Chúng ta tiếp tục! "

Anh đánh mắt nhìn về một góc, ra hiệu tắt cái đoạn video ấy đi, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bất an vô hình.

Anh nhìn thấy ở góc khuất kia, Dương Bảo Khánh đang nhìn thẳng vào anh, ánh mắt ngạo nghễ nhìn về phía anh lộ ra vẻ mặt khinh thường. Mami của cậu chính là người phụ nữ của ba, là người thân của cậu, không ai có quyền cướp đi!

Trước khi màn hình lớn chợt tắt, Thiên Thiên nhìn thấy hình ảnh Dương Thế Minh thẫn thờ, khóe môi mấp máy.

Tiểu Thiên, Tiểu Thiên của anh, anh xin lỗi! Em ở đâu? Về bên anh...có được không?

Vội vàng rút tay về, chiếc nhẫn đang nằm ở trên tay cô cũng theo đó mà lăn xuống đất. Hai mắt Thiên Thiên nhòe đi, trong đầu lúc này chỉ lặp đi lặp lại gương mặt thê lương của anh khi nhớ tới cô. Cô khóc nấc lên thành tiếng, giọng nói trở nên khản đặc. Từng bước chân run rẩy lùi lại, bó hoa cưới đang được cô cầm trên tay cũng rơi xuống. Mặc mọi người bàn tán ra vào, cô cũng không nghe thêm được bất cứ điều gì nữa.

"Em xin lỗi! "

"Thiên nhi, em đừng như thế! "

Anh và cô chỉ cần một chút, một chút nữa thôi là có thể trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi, vì cớ gì mà ngay lúc quan trọng nhất lại sụp đổ hết thảy?

"Thiên Kỳ ca, em...em chưa từng yêu anh! "

"Không sao hết! Chúng ta có nhiều thời gian mà! "

"Anh lừa em! Xin anh, đừng bắt em phải hận anh! Em nhớ lại tất cả rồi! Anh ấy không phải là người xấu như anh nói! Anh nói dối! "

Dứt lời, cô liền chạy như bay ra khỏi lễ đường. Cho dù là vấp ngã, cô cũng vẫn kiên trì mà đứng dậy. Dương Thế Minh sắp rời khỏi đây rồi! Cô không muốn anh đi! Cho dù cô đã biết, thời gian chỉ còn lại không quá hai phút, nhưng cô vẫn luôn ấp ủ một tia hy vọng...

Cánh tay Thiên Kỳ buông thõng xuống. Sự đau đớn trong trái tim khiến anh không có cách nào ngăn lại được nước mắt. Anh thua rồi! Đến cuối cùng, anh vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc! Cô mãi mãi cũng không thể nào chấp nhận anh!

Gửi đi một dòng tin nhắn, anh bất lực mà đập tan cái điện thoại đang cầm trên tay. Kết thúc rồi! Tất cả đều đã kết thúc rồi!
_____________________

Dương Thế Minh đặt chân lên máy bay, ánh mắt vẫn còn mang theo sự lưu luyến không muốn rời đi.

Chuẩn bị tắt nguồn điện thoại, một tin nhắn được gửi đến khiến anh khẽ nhíu mày. Triệu Thiên Kỳ? Không phải lúc này chính là giây phút anh ta và cô chính thức trở thành vợ chồng hay sao? Vậy mà anh ta lại gửi tin nhắn cho anh? A? Thật là chua xót!

Tôi thua rồi! Cô ấy nhớ lại. Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt!

Anh ta nói như vậy là có ý gì? Thua rồi? Như vậy...
______________________

Máy bay, cuối cùng cũng đã cất cánh.

Cô, cuối cùng vẫn là đến chậm hơn một bước.

Tại sao lại như thế? Anh và cô, lẽ nào cứ như vậy mà lạc mất nhau cả đời hay sao?

"Dương Thế Minh...anh đừng đi! Dương Thế Minh...anh đừng đi! Em...xin lỗi, anh đừng đi mà! "

"Anh đừng đi! Anh bỏ rơi em như thế, em phải làm sao để tiếp tục sống đây? Đừng bỏ em lại một mình..."

"Dương Thế Minh, em yêu anh! Em yêu anh mà...chỉ cần anh đừng đi nữa...em sẽ không bao giờ từ bỏ anh..."

Tại giữa sân bay, Thiên Thiên ngồi xổm xuống khóc lóc như một đứa trẻ. Cô không quan tâm đến hiện tại, cách ăn mặc của cô có bao nhiêu phần quái dị. Cô chỉ biết...anh đi rồi! Anh bỏ rơi cô mất rồi!

Ngay tại khoảnh khắc cô tuyệt vọng nhất, cả người đột nhiên được một vòng tay ôm lấy. Mùi hương nam tính của người đàn ông phả vào chóp mũi của cô, vô cùng chân thực.

"Em sẽ không bao giờ từ bỏ anh, là em nói đấy nhé! Tuyệt đối không được nuốt lời! "

Thiên Thiên ngây ngốc ngồi im một chỗ, đến khi quay đầu lại, hai mắt của cô đã khóc đến sưng húp.

"Minh..."

"Ừ, là anh! "

Dương Thế Minh không ngừng nỉ non ở bên tai của cô, trong giọng nói không thể nào che giấu nổi niềm vui sướng. Có trời mới biết, anh đã kích động đến mức nào. Có trời mới biết, anh đã rất sợ hãi. Anh sợ đây chỉ là một giấc mơ ngọt ngào.

Thiên Thiên ôm thật chặt lấy Dương Thế Minh, tiếng khóc càng ngày càng lớn khiến cho anh đau lòng.

"Đừng khóc nữa! "

"Anh sẽ không bỏ em lại một mình nữa có đúng không? "

"Ừ, sẽ không bỏ em! "

Ngay lập tức, đôi môi mềm mại của cô áp lên cánh môi của anh, mang theo tất cả sự nhung nhớ bấy lâu nay, mang theo cả tình yêu cô dành cho anh mà cô đã cố gắng cất giấu trong lòng. Trong giây phút mơ hồ ấy, cô nghe thấy anh thủ thỉ:

"Anh yêu em! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net