Chương 19: Thảm họa nơi trường học (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Á... á... á..."

Thiên Thiên giật mình đứng không vững. Sự sợ hãi bao trùm khắp toàn thân cô. Đôi mắt xinh đẹp đã mọng nước, mở lớn hết cỡ nhìn con vật khổng lồ xấu xí kia đang trườn về phía mình. Đó là một con rắn lạ, cực kì đáng sợ! Nó toàn thân to lớn như một con trăn già lâu năm. Cái đầu xanh thẫm, to bằng khuôn mặt cô, toàn thân không có màu sắc giống mọi con rắn khác mà là một màu đỏ tươi hệt như máu của con người. Phải chăng đó là màu sẵn có hay chính là do ăn thịt người mà thành như vậy? Cô không biết, cũng chẳng cần biết. Vì cô sợ! Trên đời này, rắn là loài vật đáng sợ nhất mà cô từng gặp qua...

Hơn nữa... có vẻ như nó còn là một loại rắn cực độc. Miệng nó không ngừng khì ra hơi thở gớm ghiếc, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.

Thiên Thiên mồ hôi ướt đẫm chiếc áo đồng phục. Cô đã từng học qua, loài vật này, cũng giống như trăn, chính là rất khủng khiếp. Chưa cần nhìn đến bộ dáng,còn có, cách ăn rất rợn người. Nó không cần nhai gì hết, một phát xử lí con mồi. Khi nó, toàn thân co bóp, trông rất, rất, rất...

Toàn thân tê cứng, sự lạnh lẽo trong cô lan tỏa từ gót chân lên tới đỉnh đầu. Cô lúc này không còn nhận biết được thế giới xung quanh mình biến chuyển như thế nào, ánh mắt không tự chủ được cứ nhìn về phía con rắn đang tiến lại. Trái đất trong cô trở nên quay cuồng. Nước mắt bất giác rơi xuống nơi gò má trắng mịn, mặn chát. Những hạt ngọc trân châu đó cứ nhỏ giọt, nhỏ giọt, rơi tí tách xuống sàn lớp như sợi dây chuyền bị đứt đoạn.

Người đàn ông đó...

Trong đầu cô bỗng chốc hiện ra một thân ảnh lạnh lùng, gương mặt góc cạnh, ánh mắt hờ hững với hết thảy, kiêu ngạo, tự tin, đẹp trai, phong độ,... Đó chính là chồng cô!

Thế Minh, em liệu còn có thể gặp lại anh? Nếu như ngày hôm nay bỏ mạng tại nơi này, điều duy nhất mà em hối hận, chính là, chưa thể sưởi ấm trái tim anh, chưa thể để anh nhìn em với nụ cười ấm áp...

Dương Thế Minh, xin hãy đến cứu em, để em có thể nhìn thấy anh, được chứ? Em... rất cần anh!

Cô lùi dần, lùi dần cho đến khi chính mình va phải chiếc kệ sách nơi bàn giáo viên. Cùng theo bước chân cô, con rắn cũng không ngừng di chuyển thân mình, tiến sát tới con mồi ngon ngay trước mặt, được đưa đến tận miệng này. Và... chuyện gì đến cũng sẽ đến...

Phập

"A...a...a...a..."
_________________

Thiên Kỳ đi dọc theo dãy hành lang của trường đại học nổi tiếng cả nước, nơi mà cô đang học tập để theo đuổi ước mơ. Cô muốn trở thành luật sư, để tương lai có thể cứu giúp cho mọi người, dù giàu hay nghèo, cô sẽ dốc hết sức mình để tận tâm giúp đỡ họ. Cô không muốn để kẻ xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, bảo vệ công lý, bảo vệ lẽ sống của cuộc đời cô.

Hôm nay, Thiên Thiên đã hẹn cùng ăn cơm với anh, cuối cùng lại để anh chờ trong mòn mỏi. Anh quyết định đi tìm cô. Thiên nhi của anh, rốt cuộc đang ở nơi nào? Sao lại cứ thích chơi trò mất tích như vậy? Cô muốn anh phải lo lắng tới chết à?

Cô liệu có biết hay không, vì cô, anh đã sống cô độc như vậy suốt ba mươi năm trời. Vì cô, anh chưa có một mảnh tình vắt vai, cũng không lăng nhăng hết người này đến người kia, anh muốn trao cuộc đời của mình cho chính mình cô. Vì cô, mặc cho những lời ong bướm, dụ dỗ, anh đã từ chối không biết bao nhiêu là minh tinh, siêu mẫu một cách không chút do dự. Vì cô... tất cả là vì cô...

Vậy mà, đến cuối cùng anh nhận lại được gì? Thiên nhi của anh đã kết hôn với người mà cô yêu thương. Còn anh thì sao? Sau mọi chuyện, anh chỉ là cái nhãn mác mang tên 'anh trai', chỉ có thể ngắm nhìn em, chúc phúc cho tiểu bảo bối của anh từ phía sau...

Còn đâu là Thiên nhi bé bỏng hay vòi anh ăn kẹo? Còn đâu cái giọng mè nheo, nhõng nhẽo ngọt như đường mật với anh? Cứ ngỡ cô cũng yêu mình, thì dù cho cả thế giới có ngăn cản tình yêu trái ngang này, anh sẽ sẵn sàng chạy trốn cùng cô. Cô và anh sẽ xây dựng nên một mái ấm gia đình hạnh phúc. Nhưng nào ngờ...

Tâm hồn anh đang trôi lạc về phía quá khứ, về một thời tuổi thơ hồn nhiên vui đùa bên cô, được cùng cô chơi trò cô dâu chú rể hạnh phúc. Anh nhớ cô đã từng nói, sau này, khi lớn lên, cô nhất định sẽ lấy anh! Cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất, còn anh là chú rể tuyệt vời nhất trên đời... Thiên Kỳ nhẹ nở nụ cười. Chính vì câu nói ấy của cô, anh đã chờ đợi. Mặc dù biết đó chỉ là những câu nói vô tư của một con nhóc còn chưa tới bốn tuổi, nhưng anh vẫn tin. Chỉ cần là lời cô nói, cho dù là bất cứ chuyện gì, anh vẫn tin, không nghi ngờ, không thắc mắc dù chỉ là một chút. Khi đó, giọng cô vô cùng ngọt ngào làm trái tim anh xao xuyến, bồi hồi. Dẫu biết yêu cô như ăn phải trái cấm, tự hủy hoại mình, nhưng Thiên Kỳ anh vẫn không thể thoát ra khỏi mê cung, vẫn ngày ngày chìm sâu, trầm luân trong cái gọi là tình yêu từ một phía. Anh, yêu đơn phương, mà người đó, không ai khác, lại có thể là chính em gái mình. Trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về riêng mình cô. Anh đã một mực tin tưởng, cô và anh sau này sẽ trở thành một đôi uyên ương tương phùng...

"A...a...a...a...a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net