Chương 2: Gặp lại. Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày đẹp trời, Thiên Thiên tự nhủ. Vì sao ư? Rất đơn giản, không bao lâu nữa anh trai yêu dấu của cô sẽ trở về. Thật là tuyệt vời! Cô chạy chiếc xe đạp trên đường lớn, vừa đi vừa hát líu lo, rất vui vẻ!

"Chị..."

Tiếng gọi trong trẻo vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. À! Là thằng nhóc Bảo Khánh. Thằng nhóc chạy ra chắn trước đầu xe cô, vẻ mặt đầy sự kiêu ngạo.

Thiên Thiên ôm đầu oán trời. Trời ạ, tại sao ông nỡ lòng để một giọng nói ngọt ngào như vậy lọt vào một cái mặt than? Nhìn cái mặt nó đi, sánh ngang với miếng thịt đông lạnh được rồi đấy! Biểu tình này thực sự rất giống người đàn ông kia.

"Này nhóc! Nhóc đang chắn đường của chị đấy!"

Bảo Khánh hừ lạnh. Cái con người ngu ngốc này dám không để ý đến cậu. Thật là một sỉ nhục lớn mà!

"Tôi muốn về nhà!"

"Liên quan gì đến chị?" Thiên Thiên trưng ra bộ mặt ngây thơ hỏi lại.

"Đưa tôi về nhà!"

Cái người phụ nữ ngu ngốc này thật không biết tốt xấu! Được đưa bổn thiếu gia về là phúc mấy đời nhà chị đấy!

"Nhóc con, chẳng ai chấp nhận đi làm một việc không công cả!" Cô nhướn mày buông lời trêu chọc.

"Tôi có rất nhiều tiền!"

"A?"

Bảo Khánh nhăn mày. Nhiều tiền cũng không thể lung lay chị gái này à?

"Tôi tặng ba tôi cho chị!"

Vừa có tiền lại vừa có hàng tặng kèm...

Nhìn đi, cái vẻ mặt hoa si này...

Bảo Khánh khinh bỉ nhìn cô.

Từ lâu cậu đã biết ba mình rất được phái nữ ưa thích. Tính tình mặc dù không được tốt cho lắm nếu như không muốn nói là quá tệ, dựa vào gia thế cùng khuôn mặt cũng đủ hấp dẫn mọi ong bướm.

Hoa nở đúng dịp mới có thể đẹp, cảm xúc phải hiện hữu mới là cuộc sống thực sự. Cuộc sống của ba cậu thật sự rất nhàm chán.

Trên mặt cậu bất ngờ vẽ ra một nét buồn thê lương khiến Thiên Thiên giật thót.

Thằng nhóc này, cảm xúc thất thường, lật mặt nhanh hơn cả mưa nắng.

Người đàn ông cực phẩm kia sao có thể nói "tặng" liền "tặng"? Người ta đã có gia đình. Có thể sinh ra một cu cậu đáng yêu như vậy, người mẹ chắc hẳn cũng rất xinh đẹp...

Cô xoa xoa cái đầu nhỏ, đôi mắt xinh đẹp cong cong:

"Nhóc con, trêu đùa chị như vậy không sợ bị mẹ mắng sao?"

Dù sao cũng chẳng có ai thích con trai mình đi ghép cặp cho chồng mình cùng với một cô gái khác.

"Tôi không có mẹ!" Bảo Khánh mím môi, trong lòng dâng lên cảm xúc mất mát: "Ba tôi đang độc thân! "

Anh... vậy mà còn độc thân? Vậy còn thằng nhóc đang đứng trước mặt cô là sao đây?

Thấy cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, Bảo Khánh khẽ cúi đầu, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng thương.

Thiên Thiên thở dài:

"Thôi được rồi! Lên xe đi, chị chở về!"

Cúp tiết một buổi, trừ một điểm chuyên cần, cô là đang đi làm việc tốt!
----

"Nhanh lên,nhanh chút. Sao chị chậm như rùa vậy?"

"Nhóc là người à?"

Thiên Thiên ra sức thở. Nhóc này ăn gì mà nặng quá vậy? Cô từ khi sinh ra cơ thể đã ốm yếu hơn người khác, mọi việc nặng nhọc đều được anh trai nhận làm thay. Đèo người khác, đây vẫn là lần đầu tiên.

"Chị thường ngày ăn cái gì vậy?"

"Cơm! Sao vậy?"

"Tôi ăn cơm, chị cũng ăn cơm mà sao chị ngu đến vậy? Đúng là vũ nhục của nhân loại!"

Khoé môi cô giật giật,thằng nhóc này là đang sỉ nhục cô đất à? Nhịn. Phải nhịn. Sống trên đời gần hai mươi năm chẳng lẽ cô lại chịu thua một đứa trẻ? Vì tương lai con em chúng ta,vì mối thù của nhân loại cô phải cố gắng đến cùng!

Trong khi Thiên Thiên nhà ta nai lưng ra đạp,"bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" thì cậu nhóc Bảo Khánh lại có bộ dạng hết sức hưởng thụ!

Cậu bé nhìn Thiên Thiên. Người phụ nữ này khác hẳn với những người phụ nữ tham lam kia, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tài sản nhà cậu. Nữ nhân này tuy có hơi ngu ngốc một chút nhưng là một người lương thiện. Nhìn đi, đôi mắt trong veo không lẫn chút tạp chất nào. Mà hình như chị này cũng có ý với ba ba của cậu! Cậu cũng rất muốn có mẹ rồi, có nên tác hợp hai người với nhau không nhỉ? Nhưng nói chung, người phụ nữ này, cậu thích!

Phù! Cuối cùng cũng đến nơi rồi!

Cô thở phào nhẹ nhõm. Thằng nhóc không biết có nhét thêm gạch vào người không mà sao nặng dữ vậy? Bảo Khánh ung dung trèo xuống tự đẩy cổng, không quên kéo theo cô còn đang ai oán.

Cô có chút ngây ngốc.

Căn nhà này, à không phải là một lâu đài thu nhỏ mới đúng, thật đẹp! Thật đúng là người có tiền! Rất sang trọng, lộng lẫy nhưng vẫn có một phần tịch mịch trống trải.

Cùng lúc đó, tại thư phòng, Dương Thế Minh âm trầm nhìn tập tài liệu trước mặt. Không gian chỉ còn tiếng sột soạt của những trang giấy. Anh tức giận. Khuôn mặt anh trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Chuyện năm đó,quả nhiên không phải là một vụ tai nạn bình thường. Đó là một cái bẫy!

Anh cầm lấy bức ảnh trên bàn, bức ảnh được đóng khung cẩn thận,có thể thấy tấm ảnh đó quan trọng với anh như thế nào. Tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh như muốn khắc sâu nụ cười,ánh mắt của cô gái vào trong lòng mình. Giọng nói của anh cũng trở nên ấm áp hơn:

"Vợ à! Ở bên đó,em có nhớ anh không?"

Phải! Tấm ảnh anh đang cầm là hình của vợ anh, là mẹ của con trai anh - Nguyệt Ánh Phương. Cô là mối tình đầu của anh,cũng là người mà anh dành cả đời yêu thương. Anh vốn có một gia đình hạnh phúc,có một người vợ xinh đẹp,một đứa con trai tinh nghịch. Nhưng nào ngờ một vụ tai nạn kinh hoàng tai đã mang cô đi, rời xa anh, khiến anh mất đi thứ quan trọng nhất thuộc về mình, khiến Bảo Khánh mất mẹ, mất đi tình yêu thương.

Ngày tiễn cô về bên kia bầu trời, trái tim anh cũng trở nên lạnh dần,tất cả tình yêu của anh cũng đã chôn vùi theo người con gái đó. Người ta nói anh độc ác nhưng cũng rất đa tình,hơn ba năm anh luôn luôn tìm kiếm sự thật. Tự giày vò bản thân trong nỗi nhớ nhung. Nụ cười của anh đã tan biến vào gió,tất cả còn lại chỉ là sự lạnh lẽo, cô đơn...

Anh nhẹ nhàng hôn di vật của vợ,ánh mắt tràn đầy yêu thương. Khuôn mặt anh bỗng chốc trở nên âm trầm, một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên môi. Vợ à! Em phải đợi anh. Ông ta nhất định phải trả giá vì đã dám tổn thương em! Mà cô ta, Triệu Thiên Thiên xứng đáng là một quân cờ để anh lợi dụng trả thù. Hãy tin tưởng anh, anh sẽ mãi yêu em, em nhất định sẽ không chết một cách oan uổng!

"Ba! Ba có trong đó không?"

Bảo Khánh tìm anh ư? Chuyện lạ!

"Có chuyện gì?"

Anh lạnh lùng hỏi nhưng trong ánh mắt cũng khó giấu nổi sự yêu thương.

Ngay lúc cánh cửa mở ra, trái tim Thiên Thiên lại đập liên hồi trong lồng ngực. Ánh mắt anh nhìn cô đầy nóng bỏng nhưng lại khiến lòng cô rét lạnh. Ha ha, chắc do cô nghĩ nhiều.

Cô ôm lấy ngực thầm than:

"Triệu Thiên Thiên mày thật sự không có tiền đồ! Mất mặt quá đi!"

Trong lúc cô đang không biết tìm chỗ nào trốn cho đỡ xấu hổ thì Dương Thế Minh cũng nhìn cô. Anh cười như không cười, môi mỏng mấp máy:

"Chúng ta kết hôn đi!"

Giây phút này, anh âm thầm tuyên thệ, bất cứ ai, chỉ cần liên quan tới một chút tới vụ tai nạn năm xưa, anh đều sẽ không bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net