Chương 77: Cùng nhau ăn cơm(p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ tối.

Thiên Kỳ ngồi lặng người dưới ánh nến lãng mạn đã được dày công chuẩn bị, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào chiếc điện thoại đang nằm im trên mặt bàn đầy những món ăn ngon.

Cô thật sự đã không tới! Cô bỏ mặc anh ngồi một mình trong nỗi cô đơn. Chưa bao giờ anh có cảm giác thất bại như thế. Bữa tối như vậy, đâu còn ý nghĩa gì nếu ngồi ăn một mình?

Choang...

Anh giật tung chiếc khăn trải bàn trắng tinh, mọi thứ đổ vỡ nằm im trên nền đất lạnh. Anh thất vọng, cô vốn dĩ không hề tôn trọng anh.

Nặng nề thở hắt ra một hơi, Thiên Kỳ từng bước đi xuống lầu, hàn khí không sao che giấu được vẫn như ẩn như hiện trong đáy mắt.

"Tổng giám đốc Triệu, ngài không hài lòng với sự phục vụ của chúng tôi? "

Người quản lí vội vàng chạy đến lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sợ hãi. Triệu Thiên Kỳ đâu phải là một nhân vật tầm thường? Làm anh ta tụt hứng, khả năng bị mất việc là rất cao!

Thiên Kỳ lạnh lùng đi lướt qua ông ta, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn ông như đang mang theo tia cảnh cáo.

"Tôi ghét nhất là bị người khác ngáng mất đường đi của tôi! "

"Dạ dạ"

Người quản lí vội vàng xoay người, lại vô tình khiến Thiên Kỳ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng chướng mắt.

Đi kí kết hợp đồng? Vậy một nhà ba người đang ngồi ăn vui vẻ kia là như thế nào?
__________________

"Thư kí Thiên, cô ăn thật không có chút lịch sự thục nữ gì hết! "

"..."

Cô có như vậy sao? Cách ăn của cô, ngoài anh ra hình như cũng chưa từng có ai nói cô như vậy!

"Sao? "

Dương Thế Minh mỉm cười khe khẽ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, bàn tay chỉ loạn xạ:

"Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa, nhìn đi, toàn dầu mỡ! Tại sao em lại ăn vương vãi giống mèo như thế? "

"Tôi không có!"

"Cấm cãi, cãi tôi liền bị trừ lương! "

"..."

Tốt nhất khi nói chuyện với đại boss, im lặng chính là cung kính và phục tùng, biện hộ chính là nói lời tạm biệt với tiền lương. Cho nên, theo lí thuyết mà nói, đại boss là thượng đế! Đại boss là kim cương chói loà, quả đúng là không sai mà!

Vội vàng đưa tay lên lau miệng, lau hết chỗ này, anh lại chỉ sang chỗ kia, lau xong chỗ kia, anh...lại chỉ về chỗ cũ!

Bảo Khánh đầu cúi xuống thật thấp, cố gắng nín cười không để phát ra thành tiếng, khuôn mặt trắng búng da sữa liền trở nên đỏ gay gắt.

Ba mặt lạnh của cậu, từ khi nào lại có thể biết trêu ngươi người khác như thế?

"Ba, chị ấy đã lau lâu như vậy rồi mà con vẫn không thấy sạch sẽ hơn chút nào. Chi bằng, ba lau luôn cho chị ấy đi! "

Dương Thế Minh nhìn sang Bảo Khánh, ánh mắt thể hiện sự cảm kích. Quả không hổ danh là con trai cưng của anh mà!

"Thôi được rồi, nể tình em là nhân viên mới, lại còn rất hậu đậu, nghe lời con trai, tôi miễn cưỡng lau cho em vậy! "

Thiên Thiên khoé môi khẽ giật giật không thể tin, đưa ánh mắt trân trối hết nhìn cha rồi lại nhìn con, cô vội xua xua tay từ chối.
"Không cần đâu! Tôi tự lau được mà! "

"Thư kí Thiên, không cần phải khách khí! Để đó cho tôi, nếu không tôi nhất định sẽ trừ lương! "

"..."

Đại boss, làm ơn đừng lôi tiền lương ra đe doạ tôi có được không?

Mặc dù cô không có mấy hứng thú với tiền, nhưng đem tiền đi bỏ bao rác là rất lãng phí đó!

Dương Thế Minh mỉm cười nhẹ trước bộ dạng ngơ ngác lúc này của cô, trong lòng cảm xúc đang có dấu hiệu dâng trào mãnh liệt. Có vẻ như, mọi hành động của cô đối với anh mà nói đều là một loại thuốc kích thích có sức hấp dẫn quyến rũ đến mê người. Những ngày tháng tiếp theo không có cô để mặc cho anh ôm, vậy anh biết phải làm sao thì mới có thể kiềm chế ham muốn?

Bà xã đại nhân, đến khi nào em mới nhớ ra anh?

"Nào, cúi sát mặt lại gần đây, tôi lau cho em! "

Anh cầm lấy khăn lau miệng đưa đến gần cô, đôi môi mỏng bạc nhẹ nhàng dụ dỗ.

Thiên Thiên có đôi chút chần chừ nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp lay động hàng mi dài.

"Không cần phiền đến Dương Tổng giám đốc, vị hôn thê của tôi, tự tôi có thể chăm sóc được! "

Đang lúc Thiên Thiên bối rối không biết nên làm gì, Triệu Thiên Kỳ liền xuất hiện khiến đồng loạt cả ba người đều hướng ánh nhìn về phía anh.

Thiên Kỳ giật lấy chiếc khăn trong tay Dương Thế Minh, nhẹ nhàng xoay người đối diện với Thiên Thiên, giúp cô lau chút dầu mỡ ở trên khoé môi.

"Thiên nhi, tại sao lại ăn uống hậu đậu như vậy? "

Anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên cái má trắng nõn đang phiếm hồng, đôi chân dài ngồi xuống đối diện Thiên Thiên, bàn tay đưa ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô như muốn đánh dấu chủ quyền.

Trước hành động bất ngờ này của anh, Thiên Thiên có đôi chút không kịp phản ứng. Anh tại sao lại lạ như vậy? Tại sao lại hôn cô ở nơi đông người?

Cô có chút khó chịu trước cử chỉ thân mật của anh, đôi môi mỏng khẽ cắn nhẹ với nhau. Lén nhìn Dương Thế Minh đang ngồi phía đối diện, cô có cảm tưởng như chính mình là cô vợ nhỏ bị chồng bắt gian tại trận.

Không, không đúng! Cô đang nghĩ lệch lạc đi đâu vậy? Dương Thế Minh là boss lớn, không phải chồng cô!

"Giám đốc Triệu, hình như phá hoại bữa tối vui vẻ của người khác là rất mất lịch sự! "

Dương Thế Minh cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn giết người, bàn tay để dưới bàn đã nắm chặt từ lâu, nhưng trên khoé môi vẫn nhếch lên nụ cười châm biếm.

Anh lấy chiếc khăn khác, nghiêng người nhẹ nhàng lau cho cô, bàn tay to lớn như vô tình nhưng lại hữu ý vuốt ve lên đôi môi căng mọng kia, ánh mắt lạnh lẽo bấm về phía Thiên Kỳ đầy thách thức.

Thiên Thiên bị Dương Thế Minh làm cho chấn động, đôi mắt xinh đẹp mở lớn như không thể tin, toàn bộ tay chân đều bùn rủn không còn chút sức lực nào để chống cự.

Cô không cự tuyệt như vậy, Dương Thế Minh càng được đà làm tới, bàn tay vẫn tiếp tục vuốt ve đôi môi khiến anh lưu luyến kia, cả ánh nhìn cũng dồn hết lên nó.

Anh nhớ mùi thơm của hơi thở cô, anh nhớ hương vị ngọt ngào của chiếc lưỡi đinh hương kia, rất nhớ...

"Dương Tổng giám đốc, phiền anh buông tay cho. Nếu một màn này để cho kí giả nhìn thấy, chắc chắn tiêu đề ngày mai trên các tạp chí lớn sẽ là "Bắt gian tại trận của giám đốc Triệu khi nhìn thấy vị hôn thê ngoại tình với Tổng giám đốc của tập đoàn Dương thị", không tin, vậy mời anh có thể thử! "

Thiên Kỳ ôm chặt lấy vòng eo của Thiên Thiên khiến cô có chút đau đớn. Đưa ánh mắt vô tội lên nhìn anh, cô không biết nên làm cách nào khác để có thể biện minh cho mình :

"Em không có! "

"Hai người đàn ông đang nói chuyện, em không nên xen vào! "

Triệu Thiên Kỳ cắt ngang lời cô, trong đôi mắt ấm áp ngày thường kia đã cuồn cuộn đầy sóng gió. Cô có như vậy hay không, anh có thể còn chút phân vân lưỡng lự, nhưng riêng Dương Thế Minh, cho dù anh ta có làm cách nào đi nữa, anh cũng không bao giờ tin rằng anh ta không có ý xấu đối với cô!

Thiên Thiên giật mình trước sự to tiếng của anh. Cô nhẹ cúi đầu xuống, mím mím môi đầy uất ức. Có lẽ do tâm trạng anh lúc này không được tốt cho nên mới như vậy, lát nữa khi trở về cô sẽ giải thích rõ cho anh hiểu.

Đại boss, anh hại tôi rồi!

Dương Thế Minh dựa lưng vào ghế, anh gọi cho mình một ly rượu thượng hạng, ngón tay thon dài gõ từng nhịp xuống mặt bàn như đang thư giãn.

Gian díu? Cũng tốt! Như vậy anh có thể dễ dàng tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô là của anh, không phải sao? Là vợ chồng, lẽ nào không được cùng nhau gian díu?

"Tổng giám đốc Dương, vị hôn phu so với chức danh ông xã đại nhân hình như vẫn còn thấp hơn một bậc. Anh hiểu ý tôi muốn nói chứ? "

Khẽ nở nụ cười thỏa mãn, anh quay qua con trai bảo bối, nói lớn đủ để ba người còn lại có thể nghe được:

"Bảo Khánh, con gọi cho thư kí Thiên thêm dĩa thịt bò bít tết chín bảy phần. Nhớ là chín bảy phần, cô ấy không ăn được những loại kia vì hay yếu bụng. Cũng không nên cho quá ớt để tránh cho bệnh đau dạ dày lại tái phát! "

Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Dương Thế Minh, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt.

Cô với anh quen biết chưa lâu, tại sao anh lại có thể hiểu rõ cô như thế? Lẽ nào trước khi cô mất trí nhớ, hai người đã thực sự quen nhau sao?

"Tổng giám đốc Dương, vị hôn thê của tôi, tôi tự biết tính toán! "

"Cô ấy là cấp dưới của tôi, đương nhiên tôi cần chiếu cố cô ấy dài dài! "

Dương Thế Minh đưa đôi mắt nâu đỏ lên nhìn Thiên Kỳ, sát khí ẩn hiện trong đáy mắt. Rõ ràng, khi hai người nhìn nhau, ngoài địch ý cẫn chính là địch ý. Tuy họ đều nhẹ cười mà nói chuyện với nhau, nhưng tại sao cô không thể nghe lọt tai chút nào hết? Thật ra, chân tay cô đã sớm bủn rủn từ lâu rồi! Liệu một khi đã làm boss tức giận, cô liệu sẽ bị đuổi việc? Trừ lương? Hay là bị khiển trách?

Chẳng hiểu sao, một khắc này cô liền trở thấy lương tâm thật cắn rứt. Cô cảm thấy có lỗi với Dương Thế Minh, đồng thời lại có chút không hài lòng với hành động khó hiểu của Thiên Kỳ. Lí do là gì? Ngay cả chính cô cũng không biết! Chính cô vẫn đang cảm thấy bế tắc đối với sự việc đang diễn ra ngày hôm nay.
_______________

Xin lỗi mn, ta bị ốm nên ra hơi muộn 😷😷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net