Chương 91: Dung túng cho cô (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại sảnh, Thiên Thiên kiêu ngạo ngẩng cao đầu, khóe môi khẽ giương lên thành một đường cong nhẹ.

"Cô không có quyền gọi tôi bằng hai từ tiện nhân!"

Mặc dù lúc này, thật sự giống như Dương Thế Minh là vua, còn Thiên Thiên và Nguyệt Ánh Phương là hai quý phi đang tranh sủng, đấu đá trước mặt anh, nhưng Dương Thế Minh ngược lại lại có chút hưng phấn. Anh thoải mái bước tới bàn tiếp tân, ngồi xuống như đang coi kịch vui giống mấy người nhiều chuyện kia. Có anh ở đây, ai dám khi dễ cô? Anh phải để cho cô lấy lại chút thể diện ban nãy!

Hơn nữa, cô làm như vậy thật là hung hãn! Rất tốt! Sau này sẽ có thể tự bảo vệ được mình!

"Các người, cút sang một bên!"

Dương Thế Minh nhìn xung quanh một chút, bỗng trừng lớn mắt quát. Dám cản trở công việc "bận rộn" của anh? Trừ lương!

Mọi người đứng trong đại sảnh nhất thời câm nín, thi nhau chạy trốn khỏi chỗ đứng âm u lạnh lẽo kia.

Thoải mái ngồi lên chiếc bàn không một chút bụi, tầm mắt anh lại nhìn về phía hai người phụ nữ đang "tranh sủng" kia, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Nếu Tiểu Thiên của anh thắng thì thế nào? Không cần phải bàn cãi, "Triệu quý phi" sẽ được sủng hạnh vô đối, đưa lên làm mẫu nghi thiên hạ! Còn nếu thua? Có nhất thiết phải nói không? Chính là, cô sẽ...lên làm hoàng hậu đại nhân! Vì ngoài anh ra, không ai được phép khi dễ Tiểu Thiên của anh!

"Sao còn chưa chịu tiếp tục?"

Dương Thế Minh vừa cau mày lẩm bẩm, Nguyệt Ánh Phương đã kịp thời phản ứng với thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Thiên Thiên.

"Cô Triệu, chồng tôi đã đuổi việc cô, đúng chứ? "

Ý của cô ta, là cô còn tiếp tục mặt dày xuất hiện ở đây?

"Cô đang nói tôi?"

Tự tay chỉ vào người mình, vô cùng ngạc nhiên, Thiên Thiên cười một nụ cười xinh đẹp khiến Dương Thế Minh thấy không hề có bất kì khuyết điểm nào. Người ta nói đúng, một khi đã yêu, sẽ không ai nhận ra khuyết điểm của người mình yêu!

"Tôi nhớ không lầm là chính tôi xin nghỉ mà? "

Nhẹ lắc đầu, Thiên Thiên vuốt ve mái tóc xõa dài, vô tình để lộ ra dấu hiệu mờ ám vẫn còn in tại trên cổ của mình. Có điều, không ai nhìn thấy ngoại trừ hai người đàn ông.

Dương Thế Minh híp mắt nhìn vết cắn trên cổ cô, vô cùng thỏa mãn mà hưởng thụ thành tựu của chính mình đã tạo nên vào tối hôm qua. Nhớ lại, anh lại muốn thực hiện ý đồ đen tối với cô! Như thế này, thật sự là không ổn rồi!

"Cô..."

Nguyệt Ánh Phương tức giận trừng lớn mắt, đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào khuôn mặt đang cười cười của Thiên Thiên. Quả nhiên, cáo già vẫn sẽ mãi là cáo già! Mấy năm trước, cô ta dụ dỗ chồng cô quan hệ, hiện tại, vẫn tiếp tục dùng chiêu trò mèo vờn chuột năm xưa. Cô cũng thật ngu ngốc, không nghĩ tới ngày này sẽ xảy ra theo diễn biến như vậy. Lúc trước, mặc dù đã đuổi được cô ta đi, nhưng biết cô ta là mối hiểm họa lớn nhất cho mình, cho nên cô mới phải ra tay độc ác. Thật không ngờ, cô đã đánh giá quá thấp năng lực của Thiên Thiên mất rồi!

"Cho dù là thế nào, cô cũng không còn là nhân viên của công ty Thiên Dương. Cô không nên mặt dày quá thể như vậy!"

Vừa dứt lời, một cái tát mạnh mẽ lại được giáng xuống gương mặt Nguyệt Ánh Phương. Mà lúc này, chủ nhân của cái tát khi nãy cùng sự việc này không hề có chút liên quan.

Trần Cảnh Cung thổi khẽ vào lòng bàn tay của mình, lắc đầu thương tiếc. Quả thật, cái tát vừa rồi tuyệt đối không hề nhẹ, khiến cho anh ta cũng cảm thấy có chút xót xa. Hết cách rồi, ai bảo cách cư xử của cô ta khiến anh dâng lên sự hứng thú vô cùng?

"Cô Nguyệt, hãy bình tĩnh nào! Ở đây là công ty, cô không muốn mọi người nghị luận về cô đâu, đúng chứ?"

Một nữ minh tinh đã từng rất nổi tiếng là đây. Vậy mà từ khi quay về sau một khoảng thời gian mất tích, Nguyệt Ánh Phương liền bám dính lấy Dương Thế Minh, kiêu ngạo đứng trước fans hâm mộ, lại còn vô tư không từ thủ đoạn, dùng phương thức ác độc nhất để trừng trị những ai có ý đồ xấu với Dương Thế Minh. Hành động này của cô ta, chẳng khác nào trực tiếp cho mọi người một cái bạt tai, khiến ai cũng dần nảy sinh cái loại cảm xúc chán ghét.

Người ta nói không hề sai, con người cũng có thể thay đổi theo thời gian. Nguyệt Ánh Phương của trước kia hiền dịu, biết đối nhân xử thế bao nhiêu thì Nguyệt Ánh Phương của bây giờ lại đối lập bấy nhiêu.

Nguyệt Ánh Phương dùng ánh mắt không thể tin nhìn Trần Cảnh Cung. Ai nói lòng dạ đàn bà thâm hiểm? Tâm cơ của người đàn ông này bí hiểm càng đáng sợ hơn! Mới đêm hôm trước còn cùng nhau tình chàng ý thiếp, ngay sáng hôm sau nói trở mặt liền là trở mặt. Nếu như Dương Thế Minh để ý đến cô ta một chút, vậy nửa đêm cô ta còn đi tìm đàn ông hay sao? Trần Cảnh Cung giống như một quân cờ béo tốt trên đường đi của cô ta. Nhưng có vẻ như hiện tại, anh ta đang dần dần có ý định tách ra khỏi cô ta rồi! Cùng chung một chiến tuyến mà anh ta lại có ý định lật bè? Mơ tưởng! Nguyệt Ánh Phương cô không phải là một người phụ nữ dễ chọc đến! Hành động hôm nay của anh ta, thật sự đã khơi lên ngọn lửa ở trong lòng cô ta!

"Anh như vậy là có ý gì?"

Tiến lên một bước chân, Nguyệt Ánh Phương khẽ rít qua kẽ răng. Mắt liếc nhìn người đàn ông đang chăm chú ngắm nhìn con tiện nhân kia, sự hoảng hốt trong đáy lòng dần ổn định, nhưng nỗi ghen tỵ lại dâng lên ngày một cao. Giữa thanh thiên bạch nhật, liếc mắt đưa tình cái gì?

"Ngoan ngoãn im lặng, tối nay tôi sẽ phục vụ anh thật tốt. Nếu không..."

Đe dọa? Dùng cái phương thức cổ hủ này để khiến Trần Cảnh Cung anh sợ hãi sao? Hoang đường! Trong tay anh ta còn có vô số tấm ảnh cô cùng anh ta có quan hệ giường chiếu. Cô ta dám uy hiếp anh, anh liền cho cô ta không thể nào ngóc đầu lên được!

Lúc này, thấy hai người thầm thì to nhỏ cái gì, Thiên Thiên liền từ trạng thái ngạc nhiên trở nên tỉnh táo không ít. Thái độ úp úp mở mở của họ khiến cô có chút tò mò. Khẽ nhăn lại hai đầu lông mày, cô có chút bất mãn mà hừ mũi. Tên Trần Cảnh Cung này ra oai cái gì? Mặc dù anh ta ra tay giúp cô lần này, nhưng cô không bao giờ nhận định anh ta là một người đàn ông tốt. Phụ nữ có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Và nó mách bảo cô, đừng bao giờ tin tưởng vào người đàn ông này!

"Bất mãn sao?"

Trần Cảnh Cung cười mỉm nhìn cô, bàn tay vừa như vô tình, lại vừa như cố tình lướt qua cần cổ xinh đẹp. Đưa tay ấn nhẹ vào dấu hôn đỏ thắm, đôi môi khêu gợi khẽ nhếch nhẹ. Thật sự là có chút khêu gợi tầm mắt của anh!

Hành động này của anh ta khiến Thiên Thiên có chút giật mình luống cuống. Cô vô thức lùi lại phía sau, cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay lạnh lẽo kia. Một cỗ cảm giác áp lực trực tiếp xông lên tại da đầu.

Càng lùi, cô càng cảm thấy đôi mắt của người đàn ông tên Trần Cảnh Cung kia hiện lên ý cười vô cùng ẩn ý. Loạng choạng nhấc chân lên, Thiên Thiên liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cả vòng tay to lớn của Dương Thế Minh bao trọn lấy Thiên Thiên. Cả người anh toát ra vẻ lạnh lẽo cùng sự áp bức vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Anh biết tên Trần Cảnh Cung này không đơn giản. Cho nên, không thể để Tiểu Thiên của anh ở cạnh anh ta. Hơn nữa, anh thật sự muốn chửi thề! Tên này dám động chạm vào người cô! Bất kể là ai, đừng bao giờ khiến anh phải sôi máu!

Mặc kệ mọi người, anh nắm tay cô dắt vào trong thang máy chuyên dụng của mình, môi mím chặt, nửa lời cũng không chịu nói với cô.

"Giám...giám đốc! "

Cảm giác tĩnh lặng như vậy khiến Thiên Thiên có chút không quen. Định mở miệng phá tan cái bầu không khí ngột ngạt này, cô lại chợt phát hiện ra chẳng biết nói gì. Líu lưỡi, cô có chút tò mò về người phụ nữ là vợ anh kia.

"Cái cô Nguyệt Ánh Phương đó, anh yêu lắm sao?"

Thấy Dương Thế Minh quay ra trợn tròn mắt nhìn mình, Thiên Thiên nghẹn họng liền rụt cổ lại. Vẽ vòng vòng trên đất, cô liền bĩu môi. Quả nhiên, Tổng giám đốc đại nhân này thật là đáng sợ!

Mà tất cả những cử chỉ của cô đều bị thu hết vào trong đáy mắt anh, mang theo sự tức giận lại có chút bất đắc dĩ. Đột nhiên anh lại muốn trực tiếp mang não của cô ra để đáp cho tên Trần Cảnh Đường kia nghiên cứu thử một phen, xem bên trong đó có bao nhiêu điều ngu ngốc. Nếu yêu Nguyệt Ánh Phương, anh còn phải khổ sở nhiều như vậy hay sao? Tính kế để thu phục cô, cái này mới chính xác là điều khó khăn nhất!

"Tối hôm qua...ưm..."

Câu từ còn chưa kịp trọn vẹn, lời của Thiên Thiên đã bị bờ môi ấm nóng của Dương Thế Minh chặn lại. Anh mạnh bạo hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, trong lòng day dứt. Anh nhất định phải dạy dỗ cô một phen, để cho cô biết, khi quyến rũ anh là sẽ gây nên hậu quả gì.

Cửa thang máy vừa mở. Dương Thế Minh nhìn Thiên Thiên vô lực dựa vào lòng anh, khuôn mặt xinh đẹp có chút ngây ngốc khiến anh muốn yêu thương. Yết hầu chuyển động lên xuống, đôi mắt anh bị chiếm giữ bởi một màu tối tăm. Anh trực tiếp bế cô lên, ngang nhiên ở trước mặt mọi người, đi vào văn phòng của mình.

Thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Thiên Thiên có chút xấu hổ cùng chột dạ, vùi cả khuôn mặt đang nóng bừng của mình vào trong lòng Dương Thế Minh. Như thế này, cô làm sao còn dám đi gặp người?

"Giám đốc, thả tôi xuống! "

Cô thì thầm trong miệng cầu xin anh, không nghĩ tới anh lại bất ngờ nói lớn hơn một chút. Điều quan trọng là, cái "một chút" của anh chính là toàn bộ những người đang có mặt ở đây đều nghe thấy hết!

"Ngoan, nếu không đừng trách tôi lại muốn em ở giữa chốn đông người!"

Anh quyết định rồi, anh sẽ không cho phép cô cự tuyệt anh. Anh tôn trọng suy nghĩ của cô, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác dẫn dụ anh. Mới hôm trước, cô nói lời tàn nhẫn với anh, tối hôm đó lại cùng anh trải qua những giây phút thân mật đầy ngọt ngào. Anh làm sao có thể buông tha cho cô được? Nếu không vì sợ sẽ ảnh hưởng đến cô, anh nhất định sẽ thông báo cho cả thế giới đều biết, cô chính là của anh, của một mình anh!

Hành động bá đạo này của anh làm cho một loạt những người ở đây đều hung hăng nuốt nước bọt một phen. Họ vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm công việc vẫn còn đang dang dở của mình.

Vừa bước vào phòng, Dương Thế Minh liền trực tiếp áp sát cô vào tường mà cắn mút. Đôi bàn tay càn rỡ ôm chặt lấy cô không chịu buông, lại cố ý lướt qua một vòng trên cơ thể của cô. Cách qua một lớp áo, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô đang ngày một tăng cao. Hung hăng hôn cô một cách mạnh bạo, trong đầu lại vô tình nhớ tới cảnh Triệu Thiên Kỳ dám dùng sự dơ bẩn của mình động chạm lên người cô, ánh mắt liền tối sầm lại. Người phụ nữ của anh mà anh ta cũng dám đụng! Như vậy, quá là không biết điều rồi!

Thiên Thiên thụ động đón nhận sự nồng nhiệt của anh, trên má đã thêm hai trái cà chua đỏ mọng. Mặc dù tâm trạng có chút hỗn độn, nhưng cô vẫn muốn cùng anh chìm đắm.

Một lát sau, một lớp áo đã được cởi bỏ, Dương Thế Minh bất mãn mà hừ mũi. Cô mặc nhiều áo như vậy để làm gì? Thật là khiến anh bực mình muốn chết!

Tức giận, anh liền vác cô lên vai, sau đó đi đến bàn làm việc, trực tiếp đặt cô nằm xuống. Đống giấy tờ trên mặt bàn rơi lộn xộn trên đất, anh mặc kệ! Việc bây giờ cần làm là phải thỏa mãn anh!

"Giám đốc, bên công ty đối tác muốn gặp anh. Họ đang đợi anh ở phòng chờ! "

"..."

Cái cảm giác chưa được làm gì liền bị phá đám, Dương Thế Minh anh đây chính là lần đầu tiên! Trừng mắt nhìn cô thư kí đang run rẩy đứng ở ngoài cửa, anh liền có cảm giác muốn đánh người!

"Tôi...tôi xin lỗi! "

Cô thư kí kia vội vàng xoay người, khóa trái cửa lại, âm thầm nuốt nước bọt một phen. Quá đáng sợ! Tại sao giám đốc của họ không chịu khóa trái cửa? Nếu cô mà biết giám đốc đang có việc "bận", có đánh chết cô cũng không dám thò đầu vào! Mấy người kia thật là, tại sao không ai chịu nói cho cô biết, khiến cho cô bị Tổng giám đốc nhớ mặt rồi!

Mà lúc này, Thiên Thiên vụng trộm cười sau lưng anh, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào đầy đủ, sau đó rón rén định bỏ trốn.

"Đi đâu đó? "

Giọng Dương Thế Minh trầm khàn, rõ ràng còn nghe thấy một chút sự tức giận đang ẩn nhẫn. Thiên Thiên vừa mới kịp rời khỏi bàn làm việc, cô lại bị anh tóm lấy, dồn vào trong ghế. Hai tay anh đặt hai bên, cố tình không để cho cô thoát, liền trực tiếp cúi xuống chiếm trọn đôi môi ngọt ngào của cô.

"Giám đốc, anh đang bận! "

"Mặc kệ! "

Đẩy đẩy lồng ngực anh, cô có chút nũng nịu, lại kèm theo chút uất ức khiến cho anh mủi lòng.

"Boss..."

"Được rồi! "

Anh ngẩng đầu lên một chút, bàn tay vẫn chống ở hai bên, giam giữ cô trong lòng mình. Khoảng cách chỉ cách nhau không quá một xentimet, anh cố ý phả hơi nóng vào khuôn mặt nhỏ của cô.

"Sao hôm nay lại đến đây? "

Thiên Thiên gãi đầu. Cô khẽ ngửa người ra đằng sau, anh lại cứ thế mà ngày một ép sát hơn.

"Tôi muốn quay lại làm việc, có được không? "

"Được, tất cả chiều theo ý em! "

Giọng nói của anh lộ ra chút cưng chiều khiến Thiên Thiên có chút ngây ngốc, hồi lâu sau cũng không kịp phản ứng.

"Còn nữa, Nguyệt Ánh Phương không phải vợ tôi! Đừng nói đến yêu hay không, tôi chán ghét cô ấy! "

Nói xong, anh cúi xuống hôn lên môi cô một cái. Sau đó mới luyến tiếc mà đứng dậy.

"..."

Cụ thể anh đi ra khỏi phòng từ lúc nào, cô cũng không biết. Cô chỉ biết, có một thứ cảm xúc gì đó nghèn nghẹn ở trong tim mình. Cô chẳng qua chỉ là hỏi qua loa một chút, thật không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy!
___________________

"Trần Cảnh Cung, tên khốn kiếp nhà anh! Anh muốn lật thuyền có đúng hay không?"

Sau khi trở về Dương gia, Nguyệt Ánh Phương phẫn nộ đập xuống cái bình hoa có giá trị liên thành. Điện cho Trần Cảnh Cung, cô thật sự muốn trả lại cho anh ta một cái bạt tai!

Trần Cảnh Cung vắt hai chân lên bàn làm việc, cười khẽ, sâu trong mắt ánh lên sự nguy hiểm.

"Đừng nóng vội, tôi tự có kế hoạch của tôi! "

"Ý anh là gì? "

"Tiểu yêu tinh, tối nay nhớ phải phục vụ tôi cho thật tốt. Tôi đợi cô! "

Nói ra lời mờ ám, Trần Cảnh Cung trực tiếp cúp máy, để lại Nguyệt Ánh Phương đang chìm đắm trong mớ suy tư hỗn độn.

Ở ngoài cửa, Bảo Khánh nghe rõ tất cả, một chữ cũng không bỏ sót. Nhắm mắt lại, lồng ngực cậu chợt nhói đau. Cậu không còn là một đứa bé của ba năm trước nữa. Ba năm này, có lẽ cậu thay đổi. Cậu trưởng thành hơn rất nhiều, cũng đã ngộ ra rất nhiều. Không ngờ, mẹ cậu lại là một người phụ nữ như vậy. Bỗng dưng, Bảo Khánh đột nhiên có cảm giác hối hận vì trước đây đã xua đuổi mami của mình.

Nhìn con chó Tiểu Tam, cậu buông một câu hỏi, cũng là hỏi chính mình:

"Chó, mày nói xem, tao nên làm gì bây giờ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net