Chương 109: Trả ơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Trung nhìn thấy vậy liền nâng súng nã đạn vào tên thuộc hạ của Andrew muốn làm hại chị dâu.
Tần Gia Uy quýnh quáng sải bước tới bên cạnh của Đường Vịnh Hi.
Bàn tay rộng lớn choàng qua eo của Đường Vịnh Hi giữ chặt cô, không để cô ngã xuống.

Đường Vịnh Hi đứng bất động cô kinh ngạc mở to mắt nhìn Quyển Ni, Quyển Ni lúc này đang hấp hối miệng chảy rất nhiều máu, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống áo sơ mi màu trắng của Đường Vịnh Hi, tuy rất đau nhưng trên gương mặt xinh đẹp của Quyển Ni lại hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

"Chủ nhân, xem như em đã trả lại ân tình chủ nhân đã ban cho em."

Quyển Ni cố gắng trút hết hơi thở cuối cùng để nói ra những lời từ tận đáy lòng của mình, lúc trước khi Đường Vịnh Hi chưa đảm nhiệm chức vị thủ lĩnh, hai người cùng chung chấp hành nhiệm vụ ám sát.
Đường Vịnh Hi đã không dưới ba lần cứu mạng của Quyển Ni, Quyển Ni là người xem trọng tình nghĩa nhưng vì tình cảnh không cho phép cô phản bội ba cô.
Quyển Ni vừa nói xong bàn tay đang ôm chặt Đường Vịnh Hi chợt buông lỏng xuống, không chỉ Đường Vịnh Hi ngay cả Phan Minh Vũ, Ý An và Cherry cũng đau lòng, năm người là những người có tình cảm thân thiết nhất trong tổ chức thần bí Shadow và đã cùng vào sinh ra tử.

Sắc mặt của Chung Hiểu Phong không hề giao động khi hắn nhìn thấy Quyển Ni đã vì Đường Vịnh Hi hy sinh tính mạng của mình.
Trong lòng Chung Hiểu Phong không hề xem trọng bất kỳ ai ngoài bản thân của hắn ta, không phải vì Quyển Ni có chút nhan sắc và quan trọng nhất hắn muốn lợi dụng thế lực của bộ trưởng bộ quốc phòng Lưu Bảo Bình để đạt được mục đích của mình, hắn sẽ không để Quyển Ni vào trong mắt.

Chung Hiểu Phong mặc kệ bọn người trước mặt đang tỏ ra thương tiết trước cái chết của Quyển Ni, hắn gượng người dùng sức đỡ Andrew đứng lên từ mặt đất.
Trước mắt của Andrew hiện giờ chỉ là một mảnh đen, không còn nhìn thấy được tia sáng, dù hắn đang trải qua nỗi đau mà từ trước tới giờ hắn chưa từng trải nghiệm qua, nhưng tính tình hung hăng và sự kiêu căng từ trong bản chất của hắn vẫn không chừa.

"Chung Hiểu Phong, giết chết tất cả mọi người ở đây.
Không để bất kỳ ai rời khỏi nơi này."

Andrew tức giận rống lên, vi- rút Anthrax 001 đã nằm trong tay hắn, hắn không còn phải kiêng nể điều gì nữa.
Cái hắn muốn chính là mạng sống của tất cả mọi người có mặt tại đây, để làm vơi đi sự căm phẫn trong lòng hắn.

"Được!."

Chung Hiểu Phong nói một cách đầy quả quyết, hắn lấy từ trong túi quần tây ra một cái điều khiển từ xa.
Chung Hiểu Phong đỡ Andrew cùng với Đoàn Vũ Sơn lui về phía sau, đến gần cửa chính để chuẩn bị cùng đám thuộc hạ còn lại rời khỏi.
Trong lòng Chung Hiểu Phong thầm nghĩ, đối phó với Tần Gia Uy và Peace trước còn về phần Đoàn Vũ Sơn hắn sẽ trừ khử sau, hiện tại Đoàn Vũ Sơn chưa phải là mối đe doạ đối với hắn ta.
Bàn tay phải của Chung Hiểu Phong cầm chặt cái điều khiển đưa lên cao, ánh mắt thâm độc nhìn tất cả mọi người nói với giọng độc ác.

"Hôm nay ta sẽ khiến các người chết không toàn thây."

Thần Phong nghe Chung Hiểu Phong nói vậy liền cau mày, anh nghiêng mặt nhìn Hứa Thừa Anh nói với giọng nghiêm túc.

"Ở đây không còn việc của chúng ta, rút lui."

Vừa nói xong Thần Phong đã oai nghiêm cùng đám thuộc hạ hộ tống Đường Chấn Nam lúc này còn đang bàng hoàng với việc con gái của mình chính là Peace, một người có năng lực phi thường nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Ông đã nghe Thiết An Minh nhắc qua, nhưng chưa một lần được gặp mặt Peace.
Toàn bộ thuộc hạ của Thần Phong lập tức tản ra vây quanh Thần Phong và Đường Chấn Nam biến mình thành một bức tường phòng thủ, họ thận trọng đưa hai người rời khỏi chỗ nguy hiểm này bằng cửa sau.

Chung Hiểu Phong nhìn thấy Thần Phong đưa Đường Chấn Nam rời khỏi, hắn không quan tâm.
Người muốn giết Đường Chấn Nam chính là Lưu Bảo Bình không phải hắn.
Đường Chấn Nam đối với hắn không đáng một xu, cái hắn muốn chính là mạng của Tần Gia Uy.

Nhìn thấy hành động hù dọa của Chung Hiểu Phong, Tần Gia Uy không hề biến sắc nét mặt lạnh lùng nhìn hắn nói với giọng dửng dưng.

"Chung Hiểu Phong, ngươi còn nghĩ cục diện bây giờ vẫn nằm trong sự dự liệu của nhà ngươi."

Tần Gia Uy vừa nói vừa thản nhiên ngồi lại trên ghế bằng gỗ của mình, anh yêu thương để Đường Vịnh Hi ngồi trên đùi của anh.
Chung Hiểu Phong nghe Tần Gia Uy nói vậy liền cất giọng cười chế nhạo.

"Ha ha ha .........
Tần Gia Uy từ trong ra ngoài nơi này đều bị thuộc hạ của tao đặt thuốc nổ. Chỉ cần tao ấn vào cái nút này tất cả mọi người sẽ bỏ mạng tại đây."

Chung Hiểu Phong nói với giọng đắc ý, hắn không ngờ ngày hôm nay hắn có thể tiêu diệt gia tộc hùng mạnh nhất trong giới Mafia.
Nghe Chung Hiểu Phong nói vậy mấy vị khách mời trở nên hoang mang, có vài người không tự chủ muốn tìm cho mình con đường sống.
Họ không suy nghĩ cặp mắt đảo xung quanh tìm kiếm lối thoát, khi nhìn thấy cửa chính liền xông tới muốn rời khỏi nơi đẫm máu này.

"Pằng.....pằng......pằng......"

Họ còn chưa chạy đến gần cửa chính đã bị thuộc hạ của Chung Hiểu Phong bắn chết.
Mấy người còn lại nhìn thấy cảnh này liền đứng yên không dám suy nghĩ đến việc bỏ trốn.

Nhìn thấy vậy Đường Vịnh Hi liền chau mày khó chịu, trong lòng thật sự khinh thường hành vi đồi bại của Chung Hiểu Phong, tuy cô không phải là thiện nam tín nữ, cô đã giết người vô số, nhưng những người chết dưới tay cô đều là những kẻ đáng chết.
Không phải bọn khủng bố thì là những người mang trong mình tội ác tày trời.

"Ngươi chắc?."

Tần Gia Uy nhướng mày nhìn Chung Hiểu Phong nói chậm rãi từng chữ một.
Trong lòng Chung Hiểu Phong hơi bối rối khi nghe giọng điệu của Tần Gia Uy, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh.
Con ngươi sắc bén của Chung Hiểu Phong chợt loét lên tia độc ác.

"Để tao cho mày thấy, tao có chắc hay không."

Vừa nói dứt lời Chung Hiểu Phong, Đoàn Vũ Sơn cùng với Andrew và thuộc hạ của bọn họ lui mình ra khỏi phạm vi có thể bị ảnh hưởng bởi chất nổ.
Hắn lập tức ấn ngón cái vào nút trên cái điều khiển từ xa, nét mặt hiện lên tia thích thú chờ xem Tần Gia Uy bị chất nổ giết chết như thế nào.
Nhưng sự tự đắc trong ánh mắt của hắn ta không giữ trọn được bao lâu, khi mọi việc trước mặt vẫn yên lặng như tờ.
Nét mặt phách lối của hắn ta chợt trầm xuống khi hắn chờ mãi cũng không thấy xung quanh bị nổ tung, hắn liền nôn nóng ấn liên tục vào cái điều khiển nhưng vẫn không có dấu hiệu phá hoại.
Lúc này mấy vị khách mời đã không còn ý chí ngồi bệt xuống mặt đất, người này ôm lấy người kia nhắm mắt lại chờ đoán cái chết.
Mấy giây trôi qua họ từ từ mở mắt phát hiện mình vẫn còn sống, sự vui mừng hiện lên rõ ràng trên gương mặt của từng người.

Tần Gia Uy với vẻ mặt thâm sâu ánh mắt đang nhìn vào cô vợ yêu trên đùi mình từ từ ngước lên nhìn vào khuôn mặt tức đến muốn giết người của Chung Hiểu Phong buông ra lời thách thức.

"Chỉ có vậy thôi?."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net