Chương 2 + 3: Hiện trường hôn lễ tặng vòng hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chaeyoung xoa mông nhỏ, nhìn chiếc xe thể thao đang đi xa dần, trong lòng tràn ngập lửa giận kêu gào. Kẻ ăn vạ mà cũng dám kiêu ngạo phách lối như vậy, cô thật muốn chửi cho hắn một trận.

Lúc đó bỗng xuất hiện một đứa trẻ đi xe đạp ba bánh chậm rãi đi qua trước mặt cô, chỉ một giây đó, lòng cô chợt nảy sinh tà niệm.

Trải qua hai mươi phút với tốc độ rùa bò, cô cuối cùng cũng ngậm nước mắt chạy tới.

Cô đến cũng là lúc Kim Jennie sớm đã đứng chờ từ sớm, nhìn cô đạp chiếc xe của trẻ nhỏ đi đến liền lạnh mặt, " Đứa trẻ vô tội nào đã bị cậu hại vậy? "

" Nói cái gì vậy? Mình là hạng người như vậy sao? " Cô liếc nhìn Kim Jennie một cái, đây mà là bạn tốt sao? Có mà bạn đểu thì có.

Cô nhìn khắp nơi, hỏi " Đồ mình cần đâu? "

Kim Jennie hướng tới phía sau cây cột cẩm thạch, liếc mắt một cái, " Cậu cần vòng hoa để làm gì? "

" Làm đại sự. " Cô hai mắt đen nhánh giống như sương mù, làm người ta nhìn không thấu, " Cậu cứ chờ xem kịch vui đi. "

Seoul Mountain Resort

Biển người tấp nập, trang phục tựa như trong phim điện ảnh.

Đầy trời khinh khí cầu màu sắc rực rỡ bay, hoa tươi đủ mùa vây quanh, tứ phía đều tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Cô dâu cùng chú rể trong lời tuyên thệ của cha sứ chính là vẻ mặt hạnh phúc chuẩn bị trao nhẫn

Đúng lúc ấy, có mấy nhân viên mặc đồ trắng, làm việc ở nhà tang lễ đưa đến một xe vòng hoa chất đầy ngoài cổng resort, " Cho hỏi ở đây vị nào là Lee Taeyong, vui lòng ra kí nhận. "

Âm thanh du dương bỗng chốc im bặt, tứ phía mọi người đều bốn mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.

Lee Taeyong chẳng phải chú rể của hôn lễ ngày hôm nay hay sao?

Hôn lễ lại đưa vòng hoa, đúng là lần đầu nhìn thấy.

" Chuyện gì đang xảy ra vậy? " Ba của Lee Taeyong một thân chỉnh tề đi tới, sắc mặt có chút khó coi, " Là ai kêu các anh đưa tới? "

" Là tôi! " Trong số khách mời truyền ra một giọng nữ thanh mảnh.

Park Chaeyoung mặt tươi cười, như gió thoảng một bước đi thẳng đến chỗ chú rể, ánh mắt như rớt xuống hầm băng ngàn năm, lạnh lẽo đến cực điểm, " Lee Taeyong, tôi tặng phần quà mừng hôn này cho anh, anh có thích không? "

Bởi vì một câu nói này, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cô, khung cảnh lặng ngắt như tờ.

Xung quanh im ắng, hết thảy mọi chuyện giống như hình ảnh trong truyện tranh, mãi mãi dừng lại ở giây phút này.

" Chaeyoung, sao em lại tới đây? "

" Không chào đón tôi sao? " Cô lông mi dài khẽ kích động, mỹ lệ ưu nhã, xinh đẹp vô cùng, " Biết được anh kết hôn, tôi liền suốt một đêm tức tốc bay về đây, có phải rất vui mừng hay không? "

Lee Taeyong mím chặt môi, thân thể cứng đờ, lạnh băng như một pho tượng, trong lòng đau đớn như bị trăm ngàn lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm rách, hắn thấp giọng, " Chaeyoung, em đừng làm bậy! "

Mọi chuyện đều để đến lúc trở về hắn sẽ giải thích với cô.

Park Chaeyoung hơi dừng lại, trong lòng tựa hồ bị con dao nhỏ bén nhọn rạch một đường, cô cong môi nở nụ cười tự giễu, " Làm bậy? Tôi làm bậy cái gì, anh xem tôi có bao nhiêu thành ý, mua cho anh một lúc nhiều vòng hoa như vậy, tính cả anh lẫn cả nhà anh chết cũng không dùng hết. "

" Đây là nơi nào mà một nữ nhân bị điên như cô có thể tới, người đâu, còn không mau ném cô ta ra ngoài cho tôi. " Lee phu nhân không nhịn được, tức giận lớn tiếng nói.

Cái này rõ ràng là đến phá hôn lễ.

" Ai dám? " Kim Jennie đứng dậy.

Thực tình Park Chaeyoung thì bọn họ có thể chọc, nhưng còn vị Kim tiểu thư này, Lee gia bọn họ không thể động vào.

Park Chaeyoung cắn môi, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo, " Cứ yên tâm, tôi không phải đến đây để phá hôn lễ, tôi tới là mang theo lòng thành đến chúc phúc anh. "

" Chaeyoung! " Lee Taeyong thân mình tiến lên phía trước hai bước, muốn nắm lấy tay cô, cánh tay lại bị Park Seulgi ở bên cạnh nhanh chóng túm chặt, nhỏ giọng cảnh cáo, " Anh đừng quên lúc trước đã hứa những gì với anh trai em. "

Cô xinh đẹp diễm lệ nhưng gương mặt không có lấy nửa điểm tươi cười, Park Chaeyoung biểu tình thâm lãnh nghĩ, nếu không phải đây là hôn lễ, cô thập phần khẳng định Park Seulgi sẽ nhảy đến xé cô.

Lee Taeyong dừng bước, tay vươn ra lại thu về, ánh mắt tràn ngập bi thương, " Chaeyoung, em trở về đi, anh cầu xin em. "

" Cầu xin tôi? " Park Chaeyoung cảm thấy có chút buồn cười, hắn cư nhiên cầu xin cô rời đi?

Cô ở đấy cản trở hắn kết hôn, hẳn là ý này đi!

Park Chaeyoung liên hồi cảm thấy đau đớn, cô khẽ cắn môi, " Anh tính toán như thế nào cầu xin tôi? Chi bằng quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin đi. "

Park Chaeyoung khuôn mặt có chút hài hước, làm vẻ khoa trương nói, " Bất quá tôi sẽ suy xét lại, một cái liền thành toàn cho đôi cẩu nam nữ các người. "

" Tiện nhân không biết xấu hổ! " Park Seulgi bị Park Chaeyoung chọc giận, duỗi tay muốn hạ một cái tát lại nhanh chóng bị Lee Taeyong giữ lại.

Hắn lạnh giọng, " Cô muốn làm cái gì? "

" Taeyong, anh mau buông tay ra, em phải đánh đồ tiện nhân không biết xấu hổ này! "

Tiện nhân?

Park Chaeyoung ánh mắt lạnh lẽo, không suy nghĩ nhiều giơ tay lên. Không chút thủ hạ lưu tình giáng cho Park Seulgi hai bạt tai.

" Park Seulgi mẹ nó đừng có làm tiểu tam lại muốn đòi lập đền thờ trinh tiết. "

Park Seulgi dùng sức đẩy Lee Taeyong ra, giương nanh múa vuốt hướng tới Park Chaeyoung, nhấc tay lên.

Vang một tiếng, bàn tay dừng lại trên mặt Lee Taeyong, ngay tức khắc trên khuôn mặt hắn hiện lên năm ngón tay rõ ràng.

" Anh đây là đang làm cái gì? " Park Seulgi giật mình, cô ta không hề nghĩ tới người cùng mình kết hôn lại ở đây che chở cho người phụ nữ khác.

Đồng thời cảm thấy giật mình còn có Park Chaeyoung và tất cả quan khách.

Park Chaeyoung hai mắt dại ra nhìn hắn, hít sâu một hơi, cười đến không kiêng nể gì, " Ai da, vẫn còn có nhân tính đứng ra che chở cho tôi, xem ra mấy năm nay tôi dạy anh không tồi nhỉ? "

Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng cô đau đớn không thôi.

Park Seulgi nghe xong càng giận dữ, lại một lần nữa hướng Park Chaeyoung lao tới, cô một tay nắm chặt lấy, đẩy ra.

" Park Chaeyoung, cô là con hồ ly tinh không biết xấu hổ. "

Park Chaeyoung nghe xong liền cảm thấy hứng thú, " Hồ ly tinh? Ha, cái cách xưng hô này không tồi, tôi rất thích! Cảm ơn cô như vậy còn quan tâm đến tôi! "

Park Chaeyoung đưa mặt chuyển đến trên người Lee Taeyong, tiếp tục mỉm cười, " Nếu đoá bạch liên hoa trà xanh này đã để tâm đến tôi như vậy, tôi đành cố diễn mà chúc phúc cho đôi cẩu nam nữ các người. Chúc gái điếm cùng chó hai người, thiên trường địa cửu, trăm năm cũng không được chết tử tế. "

"Cô!"

Park Seulgi còn muốn xông lên lại bị Lee Taeyong giữ chặt, hắn thấp giọng cảnh cáo " Tôi đã đáp ứng anh trai của cô cưới cô nhưng điều đó cũng không có nghĩa cô có thể tổn thương cô ấy. "

Park Seulgi mặt rất khó coi, chỉ có thể kéo tay Lee Taeyong, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm Park Chaeyoung.

" Em mau đi đi! " Lee Taeyong bất lực mở miệng.

Park Chaeyoung đau lòng muốn chết đi, hô hấp khó khăn liền liều mạng nắm tay khắc chế, cánh môi bị cắn đến chảy máu, " Tôi hiểu rồi, từ đây Park Chaeyoung tôi cùng Lee Taeyong anh ân đoạn nghĩa tuyệt, về sau đường ai nấy đi, ở đây không còn có chút liên quan. "

Nói xong cô liền hỏi lại Lee Taeyong, " Tôi nói vậy anh đã vừa lòng chưa? "

Cô phất tay, " Chúc hôn lễ biến thành lễ tang, xin chào! "

Nói xong cô liền ưu nhã dắt tay Kim Jennie, mỉm cười nghênh ngang từ cửa chính rời đi.

Duy chỉ có Kim Jennie ở bên cạnh cô mới biết, cô chịu thống khổ cỡ nào, ngay cả lòng bàn tay bị cô dùng sức nắm đến bật máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net