Chương 4: Tôi chỉ thích người nghe lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới ra tới cổng lớn, cô liền thấy vẻ mặt cao ngạo của anh chàng ăn vạ.

Cô tức giận gầm nhẹ, " Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng gặp qua phụ nữ khóc hay sao? "

Park Chaeyoung lau nước mắt, lần nữa ngẩng đầu lại gặp phải gương mặt không muốn nhìn thấy.

Park Jimin nhàn nhạt lên tiếng, " Thật đáng xấu hổ. "

" Quan hệ gì đến anh, còn muốn chê cười tôi? Ông chú à, anh không phải đến thời kì mãn kinh sớm chứ? "

Park Jimin liền đen mặt.

Park Chaeyoung lại nói tiếp, " Tôi nói anh thật là, không phải vừa rồi tôi đã đưa cho anh danh thiếp rồi sao? Cư nhiên lại còn gấp gáp như vậy chờ không nổi liền đuổi theo tới đây. Chẳng nhẽ sợ tôi không có tiền, lo lắng danh thiếp kia là giả sao?

Không chờ đối phương nói chuyện, Park Chaeyoung liền từ trong ví móc ra hai tờ một trăm đưa vào lòng bàn tay Park Jimin, " Đây, tôi ở đây liền cho anh là được rồi. "

Nói xong liền kéo Kim Jennie cao ngạo rời đi.

Cô cứ như quỷ mị biến mất, chỉ còn lại Park Jimin đứng, trong tay còn hai tờ một trăm won.

Park Jimin trực tiếp vò hai tờ tiền của Park Chaeyoung trong tay, không chút lưu tìn ném vào thùng rác bên cạnh.

Hắn nhéo lại con ngươi lạnh băng, thanh âm xẹt qua như ánh đao, " Điều tra cô gái vừa rồi cho tôi, phải thật tỉ mỉ, càng nhanh càng tốt! "

" Ách, tổng giám đốc, kì thật cô ấy cũng không phải cố ý. Hơn nữa thật sự cũng rất thảm hại rồi, hay là bỏ qua đi! " Thư ký Dương lo lắng có phải hay không tổng giám đốc đối với nữ nhân kia cảm thấy hứng thú?

Cô ta ngày thường lúc nhàn rỗi xem qua nhiều tiểu thuyết ngôn tình, bên trong đó nội dung đều viết như thế này.

Nếu thật sự là như thế, chẳng phải mấy năm nay cô ta bỏ ra, cẩn thận đối đãi tổng giám đốc đều đã là lãng phí tuổi xuân một cách vô ích rồi sao?

Park Jimin mắt kiếm lạnh lẽo, lạnh giọng, " Tôi chỉ thích người nghe lời! "

" Vâng, tôi sẽ lập tức đi điều tra! "

Ban đêm - Zero Bar

Park Chaeyoung ghé vào bàn tiệc, uống rượu đến say mèm, trong miệng không ngừng bài ca.

" Hey yeah, hey yeah....Đàn ông bây giờ toàn là lũ cặn bã, thấy mỹ nhân liền thượng a, nữ nhân ở nhà thì bị vứt bỏ a....Hey yeah, hey yeah.... "

Một bên uống rượu, một bên khóc.

Trong lòng khó chịu cực kỳ, ttong lòng giống như bị ai đó đào tim đào phổi.

Uống rượu say, nhưng nội tâm lại tỉnh táo cho nên đau vẫn hoàn đau. Cũng không bởi vì uống rượu mà có chút chuyển biến tốt đẹp gì.

Park Chaeyoung liều mạng đấm ngực, bĩu môi lải nhải, " Bảo mày đừng đau nữa, không nghe thấy sao? "

" Người ta đâu có cần mày, mày còn đau....Hức, hức....Đau thì có tác dụng gì chứ? Cút, cút, cút! "

Cô ở trên bàn đã tứ tung ngang dọc chai rượu ngổn ngang.

Park Chaeyoung duỗi tay lung tung sờ loạn một hồi, cầm lấy chai rượu dốc vào miệng, " Sao lại không có rượu? "

Park Chaeyoung đôi mắt hé mở, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt mê ly được tăng thêm vài phần mê người. Cô thất tha thất thểu đứng dậy, méo mó đánh tới đánh lui, trong miệng lẩm bẩm, Rượu, rượu, tôi muốn rượu! "

Không biết làm thế nào, Park Chaeyoung lại đi vào trong thang máy, tuỳ ý ấn nút, dựa vào vách thang máy nghỉ ngơi, cứ như vậy, ấn loạn xạ lại thành lên phòng nghỉ tổng thống xa hoa ở tầng trên cùng.

Trực tiếp mở cửa phòng ra, nhìn vào phòng ngủ, trên bàn trà trước sofa bày một chai rượu, không nói hai lời liền uống sạch, sau đó theo đà ngã xuống giường lớn êm ái ngủ say.

Lúc này, Park Jimin đang ngồi cùng đám bạn thân ở quán bar.

Vốn là vì hôn lễ của em gái, tâm tình không thoải mái liền gọi mấy người bạn thân tới quán bar uống rượu.

" Jimin à, cậu uống không ít rồi, nốt chai này liền tạm nghỉ đi! " Min Yoongi ý tứ bảo J-Hope rót rượu, J-Hope liền có chút do dự, sau đó vẫn là rót rượu cho ba người.

Min Yoongi buông cái ly, híp mắt nhìn Park Jimin, " Anh em cũng chỉ có thể bồi cậu tới đây, tôi đã đặt trước phòng ở trên cùng cho cậu, hảo hảo ngủ một giấc, sự tình hôm nay sẽ nhanh chóng quên đi thôi! "

Ly rượu một hơi cạn sạch, Park Jimin buông ly đứng dậy, không nói một câu liền rời đi.

J-Hope nhìn hắn cô đơn rời đi, nhìn Min Yoongi nói, " Yoongi, làm vậy hình như không tốt lắm đâu. Cậu biết người mà Jimin yêu trước sau chỉ có Seulgi mà. "

J-Hope biết lão tam trong lòng khổ sở, nhưng làm vậy không biết có phải là việc tốt hay không?

" Cái này tôi biết, bởi vì như vậy cho nên mới muốn cậu ta phá thân, không phải Seulgi đã kết hôn rồi sao, như vậy Jimin cũng nên buông xuống. Cho cậu ta cảm thự tư vị của nữ nhân khác, không chừng sẽ có chút đổi mới. "
" Tôi cảnh cáo cậu, nếu Jimin có trách tội, tôi sẽ không bao che cho cậu đâu. "

Min Yoongi uống lên hai ngụm rượu, dương mi nói, " Yên tâm đi, chờ đến lúc cậu ta khai trai xong, hưởng qua tư vị nữ nhân tươi mới, không chừng sẽ phải cảm tạ tôi. "

Park Jimin đi vào trong thang máy, cảm giác cả người xung nhiệt, duỗi tay tuỳ ý đem mở hai nút áo, cổ áo hơi xốc lên, lộ ra cần cổ cùng khuôn ngực rắn chắc, mê người đến cực điểm.

Park Jimin rũ mi mắt, đổ người trên vách thang máy nghỉ, mí mắt chưa xốc lên một chút, trong đầu lại hiện lên khung cảnh giữa trưa gặp nữ nhân kia, giữa mày nhíu nhíu, cả người khô nóng đến khó chịu liền mở cúc áo sơ mi, lộ ta sáu múi cơ bụng gợi cảm, đôi mắt vì cơ thể khác thường cũng trở nên thâm thuý mê người.

Leng keng ——

Thang máy tới đỉnh liền mở.

Tới phòng, Park Jimin cái gì cũng không biết liền cởi quần áo, trực tiếp lao vào nhà tắm.

Ào ào!

Nước lạnh lẽo chảy từ đỉnh đầu hắn xuống dưới, da thịt màu đồng được bọt nước súc rửa, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng giảm xuống.

Tắm xong, Park Jimin quấn quanh thân dưới một cái khăn tắm đi ra ngoài.

Lúc này mới đi vào phòng ngủ, duỗi tay mở cửa rồi chốt lại.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, phản chiếu một nam nhân tuấn mỹ điên đảo nhân gian, ngũ quan tinh xảo không tì vết nhưng biểu tình lại lạnh nhạt như băng.

Lạnh lùng nhìn đến nữ nhân trên giường đang ngủ dáng chữ " Đại ", Park Jimin ánh mắt trở nên sâu thẳm, nhiệt độ chết người khi này vừa được áp xuống lúc này lại đột ngột trở lại, ánh mắt chằm chằm nhìn nữ nhân trên giường.

Hai tên gia hoả kia bảo hắn sớm chút nghỉ ngơi, chính là vì....

Vì cái này?

Hai tên hỗn đản kia cư nhiên....

Park Jimin vặn mi, thanh âm băng lãnh, chứa đầy hàn ý, " Cút xuống giường cho tôi! "

Nhưng mà nữ nhân trên giường kia tựa hồ còn đang ngủ đến thập phần thoải mái, trong miệng lầm bầm, " Giường, giường của tôi, a, ngủ thật thoải mái! "

Phẫn nộ trên mặt hắn giống như bị mây đen tựa hồ nuốt trọn, " Tôi bảo cô cút xuống cho tôi! "

Nữ nhân nằm trên giường giống như gà con bị ném đi.

Nữ nhân đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt mê ly, trước mắt là một thân ảnh không rõ tướng mạo, có lẽ do tình cảm quá mức thân thiết, không nói hai lời trực tiếp ôm lấy đùi đối phương, " Taeyong, là anh sao? Hức, em biết là anh, anh sẽ không nhẫn tâm như vậy, sẽ không vứt bỏ em, mặc kệ em. "

Taeyong?

Lee Taeyong?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net