Chương 5: Nhớ kĩ, tên tôi là Park Jimin!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Taeyong?

Là người kết hôn với em gái hắn?

Như vậy nữ nhân này là......

Lúc này, Park Jimin mới cúi người cẩn thận đánh giá nữ nhân không biết xấu hổ đang ôm chặt lấy chân mình.

Quả thật là cô, cô gái ồn ào giữa trưa bị ném ra khỏi khách sạn.

Từ trên cao nhìn xuống như vậy, vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong cổ áo cô, sóng gió mãnh liệt.

"Buông ra cho tôi." Park Jimin lạnh giọng.

Nhiệt độ dâng lên làm hắn thực khó chịu, đôi mi thanh tú nhíu chặt.

Park Chaeyoung chẳng những không buông ra, ngược lại ôm càng thêm chặt.

"Không, em không buông, anh là của em, Taeyong anh vĩnh viễn là của em, cả đời có đánh chết em cũng không bỏ."

Ánh mắt Park Jimin sâu thẳm, "Cô xác định?"

Park Chaeyoung lung tung gật gật đầu, mơ hồ, "A, em yêu anh, Taeyong! Mặc kệ anh làm cái gì với em, chỉ cần là anh em sẽ không trách. "

Lúc này, thân thể vốn vẫn luôn kìm nén nay đã đi đến cực hạn, hơn nữa cô không ngừng dùng đầu cọ lên đùi hắn, toàn thân nóng lên như núi lửa sắp bùng nổ, yết hầu kịch liệt lăn lộn lên xuống, thậm chí trên trán có vài giọt mồ hôi đang toát ra.

Park Jimin ánh mắt sắc bén, cao giọng, " Nữ nhân, đây là cô tự tìm."

Đem Park Chaeyoung khiêng trên vai như khiêng bao tải, đem vào phòng, một chân đóng cửa lại, khóa trái, trực tiếp vào phòng ngủ.

Thình thịch

Park Jimin thô lỗ ném Park Chaeyoung thật mạnh xuống chiếc giường tơ lụa mềm mại, cũng không màng cô có ngã đau hay không, cả người từ trên cao nhìn xuống " Nữ nhân, đừng hối hận!"

Hắn sắc bén nhìn cô mê ly đôi mắt, lông mi cong dài, trên mặt làn da trắng nõn như trứng ngỗng lúc sau lại mê say đỏ ửng, đôi môi đỏ bừng còn không ngừng vươn ra liếm tí rượu trên khóe miệng, lầu bầu phát ra tiếng, " Ưm...... Rượu, rượu, lấy tới......"

Park Jimin đang cưỡng chế trong lòng xao động, góc cạnh tuấn nhan rõ ràng lạnh băng đến cực điểm, như đế vương bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống cô.

"Taeyong , Taeyong ......"

Ánh mắt Park Chaeyoung mê ly, đôi môi đỏ bừng không ngừng gọi tên người đàn ông kia.

Cuối cùng yêu nhau nhiều năm như vậy, không thể nào nói không yêu, liền lập tức không yêu. Cho dù say, trong lòng vẫn tưởng là hắn.

Park Jimin môi mỏng mím chặt, dừng lại một chút, ánh mắt càng thêm sắc bén.

" Nữ nhân, nhìn cho rõ tôi là ai!"

" Taeyong, Taeyong. Anh là Taeyong! "

Bởi vì hắn rời khỏi người, nằm ở trên giường cô tựa hồ rất không thoải mái, không ngừng vặn vẹo thân mình, phát ra thanh âm dễ nghe.

Liền như vậy mà yêu hắn, phải không?

Park Jimin khóe môi xẹt qua một tia cười như có như không.

Cúi người lần nữa lấn áp...

Buổi sáng mùa hè, cửa sổ thật lớn bằng thủy tinh trong suốt nằm sát đất, ánh mặt trời ấm áp lưu loát từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ, nhẹ nhàng đi ngang qua hai con người tham ngủ trên giường, dịu dàng an tĩnh.

Ánh mặt trời như thế rực rỡ, cứ như một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp đang thực sự tiến đến, đưa tay liền có thể với tới.

Nhưng mà, cái này chẳng qua là trời cao muốn cùng cô vui đùa một chút, hạnh phúc chân chính đang dần dần cách xa cô.

Thân mình nhỏ xinh được bao trong khuỷu tay hơi chuyển động một chút, Park Chaeyoung khẽ rên một tiếng, chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm.

Park Chaeyoung ngồi dậy duỗi eo một cách lười biếng, toàn thân vô cùng nhức mỏi.

A?

Park Chaeyoung liền cảm thấy rất kỳ quái, không làm gì tại sao thân thể lại nhức mỏi như vậy, theo bản năng rũ mắt, nhìn trên người chính mình...Cô sợ ngây người, da đầu một trận tê dại, kéo chăn xuống, đồng tử co lại, ngay sau đó toàn thân cũng run rẩy lên theo.

Cô cưỡng bách nói cho chính mình, đây không phải là sự thật, cô tuyệt đối sẽ không cùng người xa lạ phát sinh...... Loại chuyện này!

Vậy mà, sự thật liền giống như tát vào mặt hiện ra rõ ràng ở trước mắt của cô.

Khi cô nhìn đến người đàn ông đang nằm bên cạnh lúc này, cô sợ hãi kêu lên kéo chăn xoay người lăn xuống giường, "Anh, anh, anh......"

Người đàn ông đang ngủ say nghe tiếng động thì bừng tỉnh, mí mắt ưu nhã chậm rãi vén lên, con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn thật sâu vào cô, nhấp môi một cách đẹp mắt, giọng nói êm ái như trong đêm lạnh bị đánh rơi một viên thiên thạch, "Tỉnh?"

Cố Nam Nam cũng nhanh khóc ra thành tiếng, "Là anh? Anh là đồ khốn, tại sao lại ở trên giường của tôi?"

"Thấy rõ ràng tôi là ai rồi sao?"

Park Jimin mặt mày ngả ngớn, môi mỏng cong lên, lạnh giọng.

Park Chaeyoung lấy chăn che lại chính mình, trừng tròng mắt đen nhánh, quai hàm phồng lên tròn trịa, tức giận, "Anh đây không phải là vô nghĩa, anh là loại người dựa vào dáng dấp bản thân có vài phần đẹp trai liền đi khắp nơi ăn vạ người khác, anh có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra!"

Park Chaeyoung nghĩ chính mình cứ như vậy không trong sạch, càng thêm thương tâm khổ sở, giọng nói không khỏi nghẹn ngào.

Vì không có chăn, Park Jimin toàn thân trên dưới mỗi một tấc da thịt đều bại lộ trong không trung, hiện lên những đường cong cơ bắp hoàn mỹ. Nhìn như thế nào cũng đều là nhất đẳng nhất cực phẩm, lại không nghĩ đến ma quỷ có được dáng người thiên sứ, gương mặt hắn tự nhiên lại trở thành một đống cặn bã?

Càng làm cho Park Chaeyoung thêm tức giận, hắn còn coi đây là điều tốt.

Cho dù thân thể bại lộ trong tầm mắt Park Chaeyoung, hắn cũng không hề quan tâm.

"Rất tốt!"

Hắn lãnh đạm cười một tiếng, khóe miệng cong lên vừa phải, vươn tay bóp lấy cằm của cô, âm thanh hết sức ưu nhã nhưng lời nói thoát ra như đến từ địa ngục, "Nhớ kỹ, tên tôi là Park Jimin."

Park Chaeyoung cơ hồ muốn phát điên, người đàn ông này chẳng những kiêu ngạo, lại còn rất thối tha.

"Nhớ kỹ, tên tôi là Park Jimin " mẹ nó này là có ý gì?

Ở đầu đang còn một trận đau đớn, đều là do uống rượu mà làm hỏng việc, sớm biết rằng như vậy đã không uống rượu, đây vừa uống còn uống ra đại sự, hắn sẽ không lấy chuyện này để uy hiếp cô nuôi hắn cả đời đi!

Bởi, loại ngưu lang này thật đúng là không biết xấu hổ!

Muốn ăn vạ cô?

Loại trò đùa của Nhật Bản!

Dù sao bây giờ cô bạn trai cũng không còn, trinh tiết cũng đã mất, đơn giản liền bất chấp tất cả, cái gì cô cũng không quan tâm.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng cho là tôi ngủ với anh một lần, anh liền có thể lấy chuyện này ra uy hiếp tôi muốn từ đây ăn vạ tôi! Tôi không có đủ tiền nuôi nổi anh."

Park Jimin ánh mắt đang thanh nhã bỗng trở nên thâm lãnh, " Nữ nhân, nhớ kỹ là tôi ngủ cùng cô!"

Thứ quan trọng nhất đã mất đi, tâm cô cũng bắt đầu đi vào ngõ cụt.

Park Chaeyoung đưa tay muốn nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, nhưng khi cô nhìn bộ váy hiện tại, Park Chaeyoung hoàn toàn phát điên, cầm lấy quần áo hướng tới Park Jimin đang ưu nhã nằm ở trên giường rồi ném đi, "Này! Cái đồ Ngưu Lang chết tiệt, anh là tình thú sao? Ngay cả một bộ quần áo nguyên vẹn cũng không giữ lại cho tôi!"

Hắn như vậy là như thế nào, dã thú sao?

Ngay cả quần áo cũng bị hắn xé rách thành ra như thế này, có thể thấy được tối hôm qua trận chiến...kịch liệt đến bao nhiêu!

Park Chaeyoung thật sự tức giận, vành mắt hồng hồng, bị một người đàn ông xa lạ đoạt đi thứ quý giá nhất của người con gái, chính là một đại đả kích, ngay cả khi cô có mạnh mẽ, trong lòng vẫn sẽ đau.

Không khí tĩnh lặng đến quỷ dị.

Cô đang chuẩn bị mắng lên, Park Jimin đã lập tức đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Park Chaeyoung nước mắt không kìm được rơi xuống, tay liền nhanh chóng lau đi, ánh mắt lại trở nên quật cường kiên định.

Park Chaeyoung từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, khi còn nhỏ thường xuyên bị người khác bắt nạt, nhưng cô cũng không dễ dàng rơi nước mắt, hiện tại cũng là như vậy, coi như mất đi một ít, nhưng tóm lại phải lấy được thứ khác.

Cô trước sau đều vững chắc tin tưởng, thượng đế đối với mỗi người đều rất công bằng, ở đây một cánh cửa đóng lại đồng thời cũng sẽ vì cô mà mở ra một cánh cửa khác.

Rất nhanh, Park Jimin cũng tắm xong đi ra, chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc còn ướt sũng, Park Chaeyoung lập tức cúi đầu che lại hai mắt của mình, "Phi lễ chớ nhìn."

" Nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, giả bộ ngây thơ cái gì? "

Park Chaeyoung mở hai mắt lập tức phản bác, "Đồ khốn kiếp!"

Tối hôm qua cô say, ngay cả cảm giác gì cũng không biết, làm sao còn có công phu đi thưởng thức cơ thể hắn?

Bỗng nhiên, Park Jimin bước ba bước tiến đến trước mặt Park Chaeyoung, lần nữa cúi người đưa bàn tay thon dài nắm lấy hàm dưới của cô, " Nữ nhân, gọi tôi là Park Jimin, là người đàn ông đầu tiên của cô! Cũng sẽ là người cuối cùng!"

———————————————————
Xin chào các bạn! Không biết mấy chương vừa rồi các bạn đọc thấy thế nào? Mình rất mong nhận được lời nhận xét của các bạn. Nếu các bạn thấy hay thì hãy thả những ngôi sao hi vọng để tiếp thêm động lực cho mình nhé! Cảm ơn các bạn rất nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! 💕💕

P/s: Truyện là mình tự edit và chuyển ver nên số lượng chương sẽ khác so với phân lượng của bản gốc. Việc này cũng để tránh việc có nhiều bạn tự ý lấy truyện đi vì các bạn lên trên web, có rất nhiều web truyện reup lại bộ truyện này của một bạn editor và bây giờ thì truyện vẫn dừng lại ở chương 75 thì phải. Tất cả các page đó đều là đạo và tự ý reup khi chưa được sự đồng ý. Các web đó đều ghi " Đang ra " nhưng thực chất là drop vì bạn editor kia đã dừng rồi. Mình rất buồn khi phải nói điều này với các bạn đọc muốn đọc truyện gốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net