the pacifier /2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ed.



Oh shit.



Đó là Taylor Swift.



Cô ấy làm trò quái gì ở đây? Hết cả hồn. Nhưng tại sao lại không ngủ mà đứng khóc lặng thế kia? Đã thế còn ăn mặc phong phanh nữa.



Oh Ed, mày đành phải làm mày cần làm thôi.



Tôi cố gắng tỏ ra bình thường, từ từ chui ra sau cái chậu hoa hồng. Cô ấy nghe tiếng động, quay lại, hoảng sợ lùi lại.



"Shhhh, tôi đây mà." Tôi đưa tay lên miệng, ngó nhìn quanh. Nếu ai đó mà bắt gặp tôi & Taylor, ở chỗ tối, lại còn không có ai nữa... Liệu mọi người biết được sẽ nghĩ gì, hả???



"Ed? Cậu làm gì ở đây?" Lập tức cô đưa tay ra sau lưng, chắc chắn là giấu thứ đó rồi.



Tôi húng hắng giọng:" Thứ nhất, xin đừng nghĩ tôi là tên bệnh hoạn chuyên đi rình rập phụ nữ. Và thứ hai, cậu mới là người làm gì ở đây?"




Taylor cắn môi, trông rất dễ thương. Hai tay cô đan vào nhau, chắp sau lưng. Ánh mắt của người thiếu nữ không nhìn vào tôi. Cô đang giấu điều gì đó.


"Please, leave." Giọng cô chợt vang lên, lạnh lùng và...chợt khó gần làm sao.


"Cậu không liên quan đến việc này, và cũng đừng quan tâm. Hãy đi đi." Taylor vô thức bắt chéo hai tay, ôm lấy thân mình. Cô ấy không nhìn tôi, đôi mắt xanh biếc tuyệt mỹ ấy-cái thứ tôi từng nghĩ là bẫy làm tất cả đàn ông rơi vào, giờ đây thật yếu ớt, buồn & sâu thẳm.



Tại sao, một con người dường như chỉ có hạnh phúc& niềm vui, tại sao lại như thế này?



Tôi định quay gót bước đi, nhưng chợt cắn môi nhìn cô ấy. Taylor ngồi xuống sàn gạch trăngs lạnh toát, làn gió khẽ lùa qua mái tóc vàng dài. Cô ngồi bó gối, vẫn tiếp tục ngắm nhìn phía chân trời đằng xa, không có dấu hiệu của mặt trời lên.


Cô ấy vẫn không nhìn tôi.



Cô ấy buồn.



Cô ấy yếu ớt.



Cô ấy cô đơn.



Bà tôi bảo, một người đàn ông mà bỏ một cô gái cô đơn một mình là một gã tồi.



Tôi cắn răng quay trở lại, tiến lại gần Taylor. "Nah, tôi không thể. Cô biết không, khóc thực ra chẳng giải quyết được gì đâu."



"Tớ biết nhưng,... nó thật khó khi kiềm chế cảm xúc.."Taylor nhẹ nhàng lấy tay quẹt ngang mắt. "Với cả, cậu nên đi ngủ đi, rồi còn về nhà nghỉ ngơi. Gia đình nhớ cậu lắm đấy."



"Kệ đi, nói tôi nghe có chuyện gì xảy ra."- Tôi ngồi xuống, cách cô ấy khoảng chút chút, một cách lịch sự. "Cô đằng nào cũng muốn kể mà. Tôi muốn nghe."



Taylor không nén được một tiếng thở dài, rồi bắt đầu kể cho tôi mọi thứ xảy ra giữa cô ấy và Harry. Đó là một khởi đầu rất đẹp, Harry & Taylor làm quen sau khi gặp nhau ở after-party. Đó là một cặp đôi trai tài gái sắc, Taylor Swift- cô gái thắng 7 giải Grammys, Harry Styles- thành viên trong nhóm nhạc One Direction. Nếu đó là một người bạn của tôi kể lại truyện của hai người này, chắc chắn tôi sẽ nói "bullshit." thì sự thực là tôi không muốn nghe chuyện của người khác, với cả tôi không phải là tên tọc mạch. Nhưng người trong cuộc kể bao giờ cũng khác.



"..... Tớ nhìn thấy anh ấy, đang âu yếm với một cô gái khác, ở quán bar." Giọng cô lạnh tanh, có chút tổn thương. Không phải, tổn thương rất nhiều.



Qua bao nhiêu những kỉ niệm đẹp mà họ có.


First met.


First kiss.



Thực sự tôi không có gì để nói về chuyện này. Harry, nó là cậu bạn tôi. Nó còn trẻ, và đương nhiên nó cũng mắc sai lầm.Nhưng sai lầm lần này nghiêm trọng quá. Bạn có thể dễ dàng khâu lại một chiếc quần khi bị rách, nhưng khó có thể khâu lại trái tim tan vỡ của một cô gái.



Harry nói đó chỉ là một tai nạn.


Harry nói nó chỉ muốn làm hòa lại với Taylor.


Nó nói nó muốn cô ấy quay trở lại.




"Will you be able to fix things

When you're breaking someone else?"



"Well, let's just give you a hug." Tôi nói, giang tay ra. Người Taylor gần như đổ ập vào tôi, da cô ấy lạnh ngắt. Đừng nói với tôi là cả tối cậu không ăn gì đấy nhé. Đôi mắt nhắm nghiền, mi ướt đẫm. Mái tóc vàng dài vẫn xõa ra. Cô ấy trông khóc cũng đẹp. Taylor choàng tay nhanh qua người tôi, ôm lấy cổ. Không hiểu có cảm giác thật kì lạ khi cô ấy chạm vào vai tôi. Nó thật ấm áp, le lói như muốn bừng lên một thứ gì đó trong lòng.



Cô ấy bắt đầu khóc không kiểm soát. Nhưng ngay khi giọt nước đầu tiên thấm vào áo tôi, Taylor đẩy tôi ra và quay đi. "Tớ sẽ làm bẩn áo cậu đấy. Cậu đã nên quay lại ngủ tiếp."



"Seriously Taylah?"-Tôi nói, một chút trêu đùa, một chút khó chịu. "Những gì cậu quan tâm đến chỉ là cái áo của tớ? Tớ tìm thấy cậu một mình khóc ở đây và no "eff"-king way tớ sẽ đi về ngủ cho tử tế được." Tôi bĩu môi giả dỗi, còn Taylor thì nhỉnh một chút ở môi.



"Cậu biết không, Taylor? Cậu là một người cực giỏi. Cậu có 7 giải Grammys, được rất nhiều người yêu mến, Taylor Swift nổi tiếng. Tớ còn nghe danh cậu rất thân thiện với fan & mọi người. Thật ra ai mà ghét cậu, ra mà gặp fan của cậu xem. Cậu còn trả lời phỏng vấn rất chỉnh chu, nghiêm túc, còn tớ chỉ là thằng tóc đỏ bụng béo suốt ngày phá phách linh tinh và chơi guitar thôi. Tớ biết cậu mạnh mẽ, cậu sẽ vượt qua chuyện này sớm thôi, Taylor à. "



"Đừng gục ngã, hãy cố đứng lên."



Taylor khụt khịt mũi, cất tiếng:


"Cậu nói như bạn thân vậy."



Tôi nhún vai: "Well, nếu cậu thích, tớ là bạn thân của cậu, không thì-"



"Yes!" Cô ấy kêu khe khẽ, gật đầu. "Tớ thích lắm!-Chúng tôi trao cho nhau một cái ôm nhẹ nhàng, người tôi lại thấy được cảm giác đó. Crap.




"Từ khi tớ phá bĩnh giấc ngủ của cậu, tớ có nên đền bù cậu một chồng bánh pancakes mật ong với việt quất?"




Tôi đưa tay vuốt vuốt tóc, suy nghĩ: "Người ta bảo ăn bánh pancakes vào lúc 3 giờ sáng không tốt đâu Taylah à, nhưng tớ rất thích."- Cả hai chúng tôi cười phá lên rồi rủ nhau đi xuống tầng, xuống phòng bếp, nơi tôi được "công chúa" trả công sau khi có hành động "anh dũng " của mình:v !!!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net