the pacifier/ 2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: You know what? I'm happy because whom I choose to be. I don't care if I write Sweeran, because that's my choice and i'm still going with it, no matter if you ever read it or not. I know all of you like Kaylor. But this is one of my faves too. So respect that.

p.s: Yeah~ Dùng tiếng anh thấy nó bớt kì cục đi ấy;v không liên quan nhưng oneshots sau lại là một tác phẩm siêu siêu cute mới của tớ hihihi=))



Đúng như lời nói của mình, Taylor đãi Ed một chồng bánh pancakes mật ong việt quất cực kì ngon. Cô đã lấy vung che đậy mùi hết cỡ mà cái mũi cực thính của Meredith nó vẫn không cho qua.


"Meow."


"No Meredith. Go to sleep.''


"Meow.''


"Ed đừng để ý.''


''Meow.''


''Come on Mere!''


Ed đành chia một ít cho cục cưng của Taylor, con mèo vẫy tai một cách "ngây thơ trong sáng nhất'' khi thấy cô chủ của nó đứng khoanh tay và lườm nguýt nó.


"Vậy, Ed này. Điều gì đã đem cậu tới đây? Tớ biết là cậu vừa đi tour xong và cậu muốn trở về nhà lắm mà.'' Taylor chống tay lên bàn, tựa cằm vào đó rồi hỏi Ed, bằng một giọng nhẹ tênh.


Ed băn khoăn suy nghĩ. Chẳng lẽ, mình lại nói lí do đó cho cô ấy à? Không, cô ấy chưa ổn, Taylor sẽ không chấp nhận đâu. Với lại, Harry nó như thế kia mà... Cuối cùng, anh quyết định nói dối. Một lời nói dối này chắc chắn sẽ không làm sao đâu mà.


"Ừm...tớ muốn.. hợp tác với cậu.'' Ed nói, nở một nụ cười tươi.


"THẬT Á?!" Taylor gần như hét lên và lấy tay ôm mặt.


Cute. Ed nghĩ thế. Thoáng phút chốc, Ed đỏ mặt khi thấy cô nhìn chằm chằm vào mình mà không chớp mắt. "Nói thật không đấy?"


"Thật, thật mà." Anh lại cười rất tươi, hòng che lấp những gì gọi là "thật" ở trong lòng chuẩn bị lòi ra đến nơi.


"Yessss! Chúng ta nên bắt đầu thôi! Chúng ta sẽ cần 2 guitar chính, 2 guitar đệm đằng sau, nhóm bè luôn sẵn sàng, oh, mà cậu cũng biết chơi đàn nữa mà! Chúng ta sẽ cần một bản demo, rồi-"


"Taylor!" Ed nửa hét, nửa thì thầm, đặt ngón trỏ lên môi. "Bây giờ là 4 giờ sáng."- Cô cười hì hì.


Bọn họ không muốn ngủ lại đến 6-7h gì đó, ngủ lại rồi dậy sớm mệt lắm, nên Taylor & Ed quyết định đi dạo vòng quanh khu.


"Này, cậu nghĩ có ổn không? Ý tớ là... Taylor Swift một mình đi ra ngoài mà không có vệ sĩ.." Ed lúng túng.


"Hey, it's gonna be fine." Cô mỉm cười dễ thương, đặt tay lên vai anh.


Hai bọn họ đi bộ tà tà trên vỉa hè của đường phố. Mặt trời vẫn chưa mọc. Ai mà nghĩ được Taylor Swift và Ed Sheeran đi ra ngoài một một thời gian sớm đến vậy, nên chẳng có paparazi. Từ khi cãi nhau với Harry, cô chuyển về đây. Đôi lúc, họ không thấy mặt mũi cô đâu cả, vì có lẽ chắc cô ngồi ở nhà, cố gắng hồi phục những cơn đau đớn khủng khiếp về mặt tinh thần mà vừa trải qua. Nhưng cô sẽ ổn thôi, cô nghĩ vậy đấy.


"Cậu có nghĩ là tớ sẽ ổn, nếu không có Harry chứ?" Taylor lên tiếng, phá vỡ bầu không khí lặng.


"Đương nhiên rồi."


"Cảm ơn."


Sau khi đi dạo vòng quanh, hai người quay về nhà Taylor, rồi thực hiện cái mà cô nói: sáng tác nhạc cùng với Ed. Anh có phần hơi ngại, vì Taylor là một nhà sáng tác nhạc giỏi, thắng 7 giải Grammys, sợ mình không bắt theo kịp.


"Come on, chúng ta sẽ ra sân sau nhé. Muốn sáng tác nhạc cần chỗ yên tĩnh và thoáng mát."


Sân sau của căn biệt thự thực ra là một khu rất rộng với bể bơi hình chữ nhật nước xanh ngắt. Quanh quanh có cây cỏ, thực sự rất dễ chịu.


"Sau này, có lẽ tớ sẽ chuyển qua nashville sống khi về già mới được." Ed nói, nhẹ nhàng lấy guitar ra từ túi đựng đàn. "Yeah, cậu nên thế. Ý tớ là, ở đây không khí trong lành, cuộc sống cũng chậm lại, và chúng ta có thể thưởng thức nó dễ hơn."


Taylor lấy cây đàn có tên mình gắn ở đó rồi ngồi xuống cạnh Ed. Cô gảy vài hợp âm ngẫu nhiên rồi chợt quay ngoắt sang hỏi anh. "Cậu muốn viết về cái gì?"


"Tớ không biết, cái gì cậu đang nghĩ đến ấy." Ed nhún vai, vẻ mặt suy tư lắm.


Ed thực sự chẳng biết làm gì, anh cố nghĩ nhưng chịu chết. Cậu đâu có muốn bị bắt ép phải làm việc đâu, kể cả làm việc với American Sweetheart aka Taylor Swift. Nhạc sĩ cũng có vài nội quy riêng của mình, và điều trên nằm trong số của Sheeran.


"All I know is we said hello

And your eyes look like coming home

All I know is a simple name

And everything has changed."- Một giọng hát nho nhỏ phát ra đằng sau lưng. Đó là một Taylor tóc dài, mắt xanh đang gảy đàn, giọng hát ấy rất dễ thương. Còn hay hơn Ed tưởng nhiều.


"So, w-why are you keep staring at me?" Tay lúng túng khi ngước đầu lên, Ed đang nhìn cô với đôi mắt xanh sâu thẳm. "Nah, không phải. Tớ chỉ đang... xem dây đàn cậu có tốt không thôi."


"Oh, được rồi." Ed thầm nói với bản thân. Chết tiệt. Sao mày lại có thể làm bẽ mặt mình như thế hả?


"Vậy, cậu xem đoạn đó được không? - Ánh mắt của cô ấy thật hiền dịu.Khác xa so với một cô nàng sang chảnh như anh nghĩ, Tay đời thường thật đáng yêu, dễ gần và thoải mái hơn rất nhiều. "Okay, cái đó được đấy!"


Hai người hoàn thành nốt đoạn còn lại, khá nhanh. Hai người có vẻ khá hợp ý nhau, nhưng có một đoạn là xảy ra ý kiến khác, nhưng tất cả đều diễn ra vui vẻ. Ed không đồng ý với chỗ "I just wanna know you better know, you better know, you better now." Taylor thì chu mỏ lên cãi lại, tay chỉ vào giải Grammys đang để trong nhà của cô. "Ed, nó là như thế nếu cậu muốn một giải Grammys."- 2 người cùng cười. Ed ngưỡng mộ cô, mọi ý kiến cô đưa ra đều có lý và đầy kinh nghiệm, nó sẽ có ích nhau việc viết nhạc của anh.


"Well, hôm nay thật là vui. Cảm ơn cậu rất nhiều."Taylor vòng tay ôm anh một cái. Một lần nữa, có một cảm giác rất kì lạ ở anh.


Oh no you didn't. Đừng nói là cậu crush Taylor đấy nhé!


Cô thả tay ra và đứng đó. Cái dáng người dễ thương ấy. Mái tóc vàng được buộc lên, những lọn tóc còn sót thả ra phất phơ theo gió nhẹ. Đôi mắt xanh trong veo ấy nhìn Ed, một cảm giác thật ấm áp chạy qua người anh. Đôi môi ấy, thật quyến rũ làm sao...


Theo phản xạ một cách rất tự nhiên, Ed dần dần tiến gần lại , Tay cũng thế. Cô nhắm tịt mắt lại, chỉ để mỗi đôi môi đang chờ một điều gì đó đặc biệt. Ed cúi xuống.


Khi đầu hai người gần chạm vào nhau, khi anh có thể cảm nhận được hơi thở đều đều dễ chịu của Swifty, anh chợt nghĩ:

Mày không thể làm điều này, rõ ràng nó thật là sai trái. Hôn một người phụ nữ vẫn đang có một mối quan hệ với một chàng trai khác, mà nó chính là bạn thân mình! có thể mình thích cô ấy thật, nhưng Taylor sẽ chẳng có cảm giác gì với mình, không bao giờ. Nó sẽ qua nhanh thôi, Ed à. Mày không cần phải đau lòng hay buồn vì nó.


Ed cất tiếng nói: "Tớ không thể làm việc này."


"Vì sao?"


"Tớ không muốn là người xảy ra mâu thuẫn giữa cậu và Harry. Nó mới là người phải ở vị trí của tớ, phải xin lỗi, phải ở bên cậu." Anh quay đi, không nhìn vào cô nữa. Đôi mắt cô trở nên mất ánh vui, cô định nói, nhưng Ed ngăn lại.


Và Ed bảo Taylor ngồi xuống, rồi kể hết tất cả cho cô, từ Harry bảo vậy, cho đến lúc này. Nhưng không nói là anh thích cô.


Cả hai người họ, im lặng hồi lâu sau khi anh kể xong. Anh cố để ý phản ứng của cô, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô thật trống rỗng.


Trời đã tối.


Đen, hỗn độn trong trong lòng cô như lúc này.


Cô không ngờ là Harry lại không đủ dũng cảm, không đủ thời gian, để đến tận đây tìm người anh hằng yêu dấu. Cớ gì anh phải gọi Ed, trong khi anh đủ tiền bạc, đủ lớn để đến Nashville gặp cô.


Vâng, yêu dấu cơ đấy.


Trước khi họ đến với nhau, cô đã biết nó không đến một kết cục tốt đẹp nào cả.


Nhưng cô vẫn bị mê hoặc bởi ánh mắt xanh lá quyến rũ ấy.


Didn't they tell us don't rush into thing

Didn't you flash your green eyes at me

Didn't you calm my fears with a Chesire cat smile?


Nước mắt của sự đau đớn sâu thẳm trong tim cô bắt đầu ứa ra, nhưng cô ngưng lại. Là lỗi tại cô.


"Ed à?" Cô nói bằng một giọng nhẹ nhàng, giống-mình-cách-đây-2-phút-trước.


"Hmmm?" Anh đáp lại cô, lo lắng. Sao cô không phản ứng gì? Sao không phản ứng như bao nhiêu người khác? Taylor sẽ ổn chứ?


"Một lời nói dối thỉnh thoảng sẽ rất có ích đấy nhỉ, nhưng cảm ơn cậu. Thật đấy. Tự mình tớ sẽ đi nói chuyện với anh ấy." Taylor đứng dậy, đi thẳng vào trong. Không có cái nhìn nào cho Ed.


*_*_*_*_*_*_*


5 ngày sau....


"Hey buddy." Ed ngập ngừng nói khi bước vào căn hộ cực rộng của One Direction. Có mỗi Niall đang đi qua đi lại trong đó, tay này cầm quả táo, tay kia ôm bịch crisp to bự. "Cậu hỏi Harry?"- Cậu hỏi khe khẽ, anh gật đầu.


"Nó trong kia." Niall nhún vai rồi đi mất.


Ed bước vào phòng khách, đó là Harry Styles, cậu đang xem bóng đá. Trông cậu rất bình thường, không có gì gọi là "đau khổ". Nhưng anh có để ý Harry nhợt nhạt đi một tí. Ed ngồi xuống cạnh Harry.


"Tôi biết cậu đến đây để nói gì rồi"- Cậu cất tiếng, giọng khàn khàn.


"Thì... hai người cậu.. ổn chứ?" Sheeran nói từ "ổn" ấy không được tự nhiên lắm, đương nhiên anh cũng biết kết quả mà. Harry, vẫn không có chút chú ý nào, tay nhấn điều khiển để chuyển kênh.


"Lẽ ra cậu phải hỏi tôi câu ấy cách đây mấy ngày trước." Giọng harry lạnh tanh. Có chuyện gì đó không ổn.


"Nhưng-"


Harry nói, một giọng rất nhẹ tênh. Không nhìn Ed.


"Cậu không hiểu sao? Cô ấy thích cậu rồi, người Hòa Giải. Thích chứ?"



A/N: vâng và tớ quay đi cày tiếp hannah montana đây. ai có tấm lòng nhân hậu hãy comment một câu, để tớ post teaser về truyện mới ~ of course=))

p.s: yess we're getting back with kaylor:3






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net